Phá Vỡ Nguyên Tác

Chương 15: Khiêu khích.



Phó Minh Trạch cười bất lực gỡ tay của cô khỏi eo mình, quay người lại liền thấy Ninh Phàn đang đứng không vững ngay sau mình. Hai má đỏ hồng do say rượu, đôi mắt hơi đỏ vì ban nãy vừa khóc, ánh mắt hơi buồn nhưng lại có chút mong đợi nhìn anh mà không hiểu anh, anh lại thấy cô lúc này thật dễ thương. Đưa tay nhéo má của cô nói.

“Em yên tâm, anh sẽ không bỏ rơi em đâu.”

Nhưng điều mà anh không thể ngờ tới chính là cô nắm lấy cà vạt kéo anh ngã xuống giường rồi lập tức ngồi lên người anh, ánh mắt mơ màng nhìn anh làm anh hơi bối rối.

“Phàn Phàn, em mau leo xuống!”

Nhưng cô không thèm nghe, thì thầm một câu vừa đủ để anh nghe thấy.

“Có ai từng nói với anh, đôi mắt của anh rất đẹp không?”

Nói xong cô kéo lấy cà vạt cô đang nắm trong tay kéo anh lên đặt môi cô lên môi anh. Anh hơi ngạc nhiên với lời nói của cô rồi càng ngạc nhiên hơn khi cô chủ động hôn anh. Ngay lập tức anh đổi khách thành chủ lật người để cô ở dưới cũng đáp lại nụ hôn của cô. Bàn tay cô cũng không yên, tùy tiện tháo cà vạt của anh còn cởi cúc áo anh. Chưa hết cô còn cả gan đưa tay vào trong áo mà sờ soạng. Anh vội nắm lấy hai tay cô ấn xuống giường để ngăn cản hành động táo bạo của cô, một tay vẫn cố định ở cổ của cô, vẫn tiếp tục hôn cho đến khi cô không thể thở được nữa mới chịu rời khỏi. Nhìn cô cố hít thở để lấy lại không khí, yết hầu anh trượt lên xuống thất thường, giọng nói anh khàn đặc phát ra.

“Phàn Phàn, em đừng hối hận!”

Nói rồi, anh đứng thẳng người cởi bỏ áo khoác cùng áo sơ mi trên người anh rồi ném xuống đất. Rồi anh tiếp tục cúi người xuống hôn cô, nụ hôn của anh dần trượt xuống cổ cô. Anh đưa tay ra sau lưng cô tìm kiếm móc khóa dây kéo áo của cô mà kéo xuống. Nhưng đột nhiên cô vội đẩy anh ra rồi một tay ôm miệng chạy thẳng vào phòng tắm sau đó là những tiếng nôn phát ra rồi tiếp đến là tiếng xả nước. Nghe vậy anh cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra ở trong, anh ngồi bất lực trên giường mà than thở.

“Phàn Phàn, tôi đúng là kiếp trước đã nợ em.”

Rồi anh đứng dậy đi vào phòng tắm thì thấy cô đang xúc miệng. Vì trong phòng tắm toàn là nước mà cô thì đang say rượu, anh sợ cô bị trượt ngã nên bế cô lên. Cô ôm lấy cổ anh nũng nịu nói.

“Ông xã, chúng ta tắm chung đi.”

Anh không muốn đôi co với con ma men nên trả lời.

“Em tự tắm đi.”

Khi anh định đặt cô xuống bồn tắm thì cô lại ôm chặt hơn.

“Không muốn! Cứ muốn anh tắm chung đấy. Anh không phải chồng em sao? Tại sao lại không muốn tắm chung với em? Có phải anh ghét em không?”

Anh đành bất lực giữ nguyên tư thế ôm cô mà ngồi lên thành bồn tắm, từ tốn trả lời cô.

“Anh không có ghét em. Anh chỉ sợ khi em tỉnh dậy thì em sẽ ghét anh hơn.”

Ninh Phàn trong cơn say lại phản bác.

“Anh không nói lý.”

Rồi nghiêng đầu cắn mạnh vào cổ anh nơi gần yết hầu để lại một dầu răng ở đó. Anh bị cô cắn đau nhưng hai tay lại đang ôm cô không thể làm gì chỉ đành để yên cho cô cắn. Cắn được một lúc thì cô mới chịu thả ra, một dấu răng đỏ xuất hiện trên cổ anh. Nhìn thấy dầu răng của mình, cô cười hài lòng tay chỉ vào nói.

“Em đã đánh dấu xong rồi. Sau này anh chỉ có thể thuộc về em.”

Anh cười gật đầu rồi dỗ dành cô.

“Được, sau này chỉ thuộc về em. Giờ thì em hãy ngoan ngoãn đi tắm, được không?”

Ninh Phàn nghe lời gật đầu, Phó Minh Trạch từ từ thả cô xuống rồi quay đầu mở vòi nước điều chỉnh nhiệt độ cho phù hợp rồi ngồi yên trên thành bồn tắm không hề quay đầu lại. Nhưng đột nhiên một cánh tay trắng nõn xuất hiện trước mặt anh còn cầm theo chiếc quần tất da khiến anh đứng hình. Sau đó chiếc quần tất được thả rơi tự do dọc từ chân anh rồi mới rơi xuống đất. Ánh mắt anh liền thay đổi, con dã thú trong người anh như được đánh thức lập tức quay người ép cô vào tường, nhìn cô như con mồi trong tay anh rồi nói.

“Phàn Phàn, em thật biết cách khiêu khích anh.”

Xong anh cúi đầu hôn cô thật sâu, rồi nhanh chóng cởi bỏ những thứ còn sót lại trên người của cả hai.

Sáng hôm sau, Ninh Phàn chậm rãi mở mắt nhưng ngay sau đó cơn đau đầu liền ập tới cô liền đưa tay lên ấn thái dương của mình. Rồi hình ảnh trước mắt dần dần rõ ràng, gương mặt điển trai hiện rõ rất gần. Cô giật mình ngồi thẳng dậy tay chân luống cuống hết nhìn Phó Minh Trạch đang ngủ say rồi lại dở chăn nhìn cơ thể mình liền hốt hoảng ôm chăn che cơ thể mình lại. Gương mặt liền hiện rõ sự đau khổ.

(Xong rồi! Xong rồi! Quả nhiên uống rượu làm loạn. Tối qua mình thực sự cùng tắm với Phó Minh Trạch còn nhiều lần trêu chọc anh ấy nữa. Chắc anh ấy không nghĩ mình là một nữ lưu manh đó chứ? Xấu hổ chết mất! Ông trời ơi! Ông đi chết cùng tôi đi.)



Phó Minh Trạch cũng bắt đầu tỉnh dậy, vừa mở mắt đã nhìn thấy Ninh Phàn đang ngồi, anh mới từ từ ngồi dậy lo lắng hỏi cô.

“Em bị đau đầu hả? Hay em khó chịu ở chỗ nào? Tôi gọi bác sĩ đến khám giúp em.”

Ninh Phàn xấu hổ cố gắng che chắn cơ thể mình nhất có thể liền quấn chăn thành một cục, ngượng ngùng trả lời.

“Có…Có đau đầu một chút. Anh…mặc quần áo vào trước đi.”

Phó Minh Trạch nhìn cô đỏ mặt quay đi không dám nhìn mình rồi lại nhìn xuống người mình cũng không mặc áo, anh liền hiểu ra.

“Chúng ta là vợ chồng. Chuyện này không phải rất bình thường sao?”

“Anh…”

Ninh Phàn không biết phải nói tiếp chuyện này như thế nào, liền không muốn đối diện với anh mà nằm quay lưng đi còn thuận miệng mắng.

“Lưu manh!”

Phó Minh Trạch bị mắng nhưng lại không tức giận còn cười rất vui vẻ.

“Được rồi! Không đùa em nữa. Đừng lo! Tối qua không có xảy ra chuyện gì hết.”

Nghe vậy, Ninh Phàn đang nằm liền ngồi bật dậy, gương mặt vừa ngạc nhiên vừa không tin nhìn Phó Minh Trạch.

“Hả? Chuyện gì cũng không có xảy ra sao?”

Không hiểu sao lúc này Phó Minh Trạch lại muốn chọc cô nàng một trận.

“Em có vẻ rất thất vọng nhỉ?”

Nghe vậy, Ninh Phàn càng lúng túng tay chân rối loạn, ngôn ngữ cũng lộn xộn.

“Không…Không có! Tôi…Tôi…Tôi…Anh…Anh…Anh…A! Đừng nói nữa.”

Xong lại nằm xuống quay lưng, cô chỉ sợ mình còn nói tiếp thì sẽ không chịu nổi.

(Rốt cuộc mình đang nói cái gì vậy? Vừa rồi mình y hết nữ sắc lang thiếu kiên nhẫn. Xấu hổ chết mất!)

Tại văn phòng của Ninh Phàn, cô phải rất khó khăn mới có thể vượt qua được buổi sáng đầy ngượng ngùng hôm nay. Lên đến văn phòng cô còn không ngừng than thơ.

(Chỉ trách tại Phó Minh Trạch quá đẹp trai đi. Nếu không thì mình sao có thể làm ra những hành động táo bạo như vậy?)

‘Cốc…Cốc…’

Đột nhiên có tiếng gõ cửa, Ninh Phàn hít thở điểu chỉnh trạng thái của mình rồi mới nói.

“Vào đi.”

Lạc Phi, trợ lý của Ninh Phàn đi nhanh đến trước bàn làm việc, vẻ mặt lo lắng hốt hoảng nói rồi nhanh chóng đưa Ipad cho Ninh Phàn.

“Ninh tổng, Tomorrow star đã phát sóng tập đầu tiên vào hôm qua nhưng thời lượng lên sóng của Kỳ Mặc chỉ có 30 giây. Thậm chí bài hát còn chưa hát xong đã bị cắt bỏ.”

“Cái gì?”

Ninh Phàn ngạc nhiên, nhận lấy Ipad xem mà lông mày càng lúc càng cau lại, xem xong liền phán một câu.

“Hiếp người quá đáng!”

Phi trợ lý gấp gáp hỏi.



“Ninh tổng, bộ phận quan hệ công chúng muốn hỏi kế hoạch quảng bá cho Kỳ Mặc lúc trước có phát hay không?”

Ninh Phàn suy nghĩ nhanh chóng rồi quyết định.

“Tạm thời dừng lại đã. Kỳ Mặc xuất hiện trong thời gian quá ngắn nếu quảng bá rầm rộ sẽ tạo ra tác dụng ngược.”

“Tôi đã hiểu rồi!”

Lạc Phi nhận lệnh nhanh chóng rời đi. Ninh Phàn đứng dậy nhìn ra cửa sổ tự lẩm bẩm một mình.

“Thật quá đáng! Vậy mà sử dụng cách ghê tởm này để loại bỏ Kỳ Mặc.”

Cô quay người lấy điện thoại trên bàn nhập một số điện thoại rồi áp lên tai nghe, đợi được một lúc thì cũng có người nhận, cô liền cười nói.

“Đạo diễn Tần, tập đầu tiên của Tomorrow star đã nhận được nhiều phản hồi tích cực. Chúc mừng anh!”

“Cô quá khen rồi!”

Đạo diễn Tần cười nói ở đầu dây bên kia. Ninh Phàn cũng không muốn vòng vo nhưng trước hết phải lùi một bước.

“Phần thể hiện của Kỳ Mặc chúng tôi thật làm khó đạo diễn rồi.”

Bên kia cũng hiểu Ninh Phàn muốn nói đến vấn đề gì nên cũng có phần thận trọng.

“Dù sao cũng là người mới, không thể quá vội vàng được. Nhưng Ninh tổng yên tâm, chương trình của chúng tôi tuyệt đối là khách quan và công bằng. Cảnh quay của Kỳ Mặc dần dần sẽ được tăng dần lên. Tôi còn có việc, cúp máy trước.”

Nói xong liền ngắt máy, Ninh Phàn chỉ có thể nhìn điện thoại tức giận mắng.

“Tên đạo diễn ngu ngốc. Đáng ghét!”

“Tôi không nghĩ chị sẽ vì thời lượng lên sóng của tôi mà gọi cho đạo diễn, còn mắng người nữa.”

Đột nhiên có giọng nói vang lên khiến Ninh Phàn vừa mắng người liền giật mình quay lại. Hóa ra là Kỳ Mặc đến vì chuyện thời gian lên sóng trong chương trình Tomorrow star nhưng lại bắt gặp cảnh Ninh Phàn đang cầm điện thoại mắng đạo diễn hơn nữa còn nói rất to.

Ninh Phàn nhìn thấy là Kỳ Mặc đến thì thở phào nhẹ nhõm, giọng cũng dịu lại ngồi xuống ghế sofa.

“Tôi đương nhiên sẽ làm thế. Hơn nữa tôi còn phải từ từ mắng 18 đời tổ tông của anh ta.”

Kỳ Mặc thấy cô tức giận thì phì cười, cũng đến ngồi cạnh Ninh Phàn.

“Này, quan tâm đến chuyện của tôi như vậy, chị cũng quá tốt với tôi đấy chứ?”

Ninh Phàn không hiểu biểu cảm này của Kỳ Mặc.

“Tôi còn tưởng cậu sẽ không vui vì có quá ít cảnh trong chương trình. Không ngờ là cậu lại không quan tâm đến chuyện này.”

Kỳ Mặc nghe vậy liền diễn một cảnh khổ sở đau lòng chống tay vào thành ghế.

“Sao có thể? Tất nhiên là tôi quan tâm rồi. Tôi buồn chết đi được đó chị.”

Trong khi Ninh Phàn không chú ý thì Kỳ Mặc lại lấy tóc của cô mà nghịch, miệng còn than vãn.

“Này chị, chị an ủi tôi được không?”

“Bỏ tay của cậu ra khỏi người cô ấy.”

Lại thêm một giọng nói khác phát ra. Lần này Ninh Phàn còn hết hồn hơn ban nãy vì cô nhận ra người vừa nói là ai.