Sáng hôm sau, Ninh Phàn lưng mỏi eo đau, vẫn cố gắng đi làm. Nhưng trước khi đến công ty, cô theo thói quen đến tiệm cà phê. Đến đây chắc có lẽ nhiều người sẽ thắc mắc rằng tại sao cô không nhờ trợ lý mua giúp mà tự mình đi mua. Đơn giản là vì cô không cổ định một hương vị yêu thích, cô sẽ dựa vào tầm trạng của ngày hôm đó để mua theo ý thích của mình nên nếu nhờ trợ lý mua giúp mà không hợp ý mình thì rất là lãng phí nên tốt hơn hết là tự mình đi mua thì sẽ hay hơn. Nhưng chính nhờ thói quen này của cô mà cô đã bắt gặp một chuyện khiến cô hứng thú.
Trong lúc Ninh Phàn đang chờ thức uống của mình, cô vô tình nhìn thấy Mục Bắc Thần đang bị một cô gái lạ chặn đường hơn nữa vẻ mặt của cô gái đó còn thống khổ cầu xin.
"Mục tổng, xin anh hãy xem lại. Kịch bản này nếu xuất bản thành phim nhất định sẽ thành công. Tôi sẽ không để anh lãng phí tiền đâu."
Mục Bắc Thần không kiên nhẫn mà thẳng tay hất tập giấy trong tay của cô gái khiến nó bay tứ tung.
"Cao Đình, tôi sẽ không đầu tư vào kịch bản này của cô. Đừng làm phiền tôi!"
"Cao Đình?"
Vừa nghe thấy cái tên này Ninh Phàn liền ngạc nhiên nhắc lại rồi nhớ lại cốt truyện.
"Nữ hoàng phòng vé Cao Đình, không phải là "Tạm biệt Mẹ!" kịch bản được xuất thành phim của cô ấy đạt doanh thu hơn sáu tỷ trong tương lai sao? Không ngờ trước khi nổi tiếng cô ấy lại trong tình cảnh này."
Xong ánh mắt Ninh Phần kiên định liền đến giúp Cao Đình nhặt những tờ kịch bản đang vương vãi trên đường.
Cao Đình thấy có người giúp mình cũng cảm kích nói.
"Cảm ơn cô!"
Nhưng bình thường sẽ không có ai quan tâm đến nên Cao Đình rất tò mò người đang giúp mình nên mới ngước mặt lên thì lại nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang giúp mình liền thắc mắc.
"Cô là..."
Ninh Phàn mim cười giới thiệu.
"Tôi là người sáng lập giải trí Phồn Tinh, Ninh Phàn."
Cao Đình lịch sự đáp lại.
"Chào cô. Cảm ơn cô nhiều!"
Ninh Phàn cầm kịch bản trong tay giả vờ không nhìn thấy chuyện ban nãy mà hỏi.
"Đây có phải là kịch bản cô viết không? Tôi có thể xem không?"
Cao Đình không hiểu.
"Hả?"
Ninh Phàn cười giải thích.
"Công ty tôi đang có kế hoạch đầu tư vào một vài bộ phim, không biết có cơ hội hợp tác với cô không?"
Cao Đình nghe xong thì mừng rỡ.
"Thật không? Tôi...Cái này..."
Ninh Phàn đề nghị.
"Bây giờ cô có rảnh không? Có thể đến công ty của tôi để thương lượng."
Cao Đình gật đầu ngay lập tức.
"Có! Đương nhiên có!"
"Mời!"
Cao Đình đồng ý, Ninh Phàn đương nhiên vui vẻ dẫn cô ấy về công ty. Trong văn phòng của Ninh Phàn, cô rất nghiêm túc đọc kịch bản của Cao Đình trong khi đó Cao Đình lại rất hồi hộp mà nắp chặt tay.
Ninh Phàn đọc xong, gương mặt cô nghiêm túc nhìn Cao Đình nói.
"Kịch bản cô viết rất hay, bố cục rõ ràng, mạch lạc, chi tiết. Nhưng tôi thấy có một vài chỗ không được hợp lý cần cải thiện."
Nghe Ninh Phàn bình luật kịch bản của mình, Cao Đình tưởng mình lại bị từ chối nhưng không ngờ cô lại nói.
"Chín giờ sáng ngày mai, cô đến đây một chuyến. Chúng ta thảo luận nội dung hợp đồng."
Cao Đình như không hiểu.
"Ý của cô là..."
Ninh Phàn đóng lại kịch bản, đứng dậy đưa tay ra nói.
"Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."
Cao Đình mừng rỡ hai tay nắm lấy tay của Ninh Phàn.
"Được! Được! Hợp tác vui vẻ."
Ninh Phần cười, bắt tay với Cao Đình nói.
"Nếu có vấn để gì cô cứ liên lạc với chúng tôi. Ngày mai gặp lại!"
"Ngày mai gặp lại!"
Cao Đình cũng vui vẻ đáp rồi rời đi. Ninh Phần đứng trong văn phòng chờ Cao Đình đi hẳn mới làm động tác chiến thắng cầm kịch bản lên tự nói.
"Kịch bản "Tạm biệt Mẹ!" này chắc chắn sẽ kiếm được bộn tiền. Trong cốt truyện, giải trí Bắc Thần là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này nhưng mà có tôi ở đây, Mục Bắc Thần đã không còn cơ hội nữa rồi."
"Cái gì mà Mục Bắc Thần không còn cơ hội nữa?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên, Ninh Phàn vừa nghe thấy cô đã vui vẻ chạy đến ôm lấy tay Phó Minh Trạch.
Mọi người trong công ty đều biết mối quan hệ giữa cô và anh nên cũng không cảm thấy lạ khi anh thường xuyên đến công ty cô còn đi thẳng lên văn phòng. Cô vừa đi vừa nói.
"Anh đến rồi! Em nói anh nghe em từ tay Mục Bắc Thần lấy được một kịch bản phim?"
Cả hai đi đến bàn làm việc của Ninh Phàn. Nhìn thấy cô vui vẻ nên anh cũng vui theo.
"Ồ! Có đáng đầu tư không?"
Ninh Phàn đắc ý cầm kịch bản trong tay.
"Kịch bản này của Cao Đình viết rất hay rất đáng để đầu tư."
Phó Minh Trạch nghe thấy một cái tên lạ nên lặp lại.
"Cao Đình? Chưa từng nghe đến người này. Bộ phim này có thể thành công không?"
Ninh Phàn không trả lời cười tinh nghịch ngoắc ngoắc ngón tay. Phó Minh Trạch thấy vậy liền tiến gần đến. Cô liền thì thẩm nói.
"Nói cho anh một bí mật. Thật ra em là thượng đế, em có con mắt của thượng đế có thể dự đoán được tương lai."
Thật ra câu nói này của Ninh Phàn là nửa thật nửa đùa. Cô là người xuyên không vào cuốn tiểu thuyết này, cô nắm rõ từng chi tiết trong cốt truyện nên chẳng khác nào cô có con mắt của thượng đế có thể đoán trước được tương lai. Phó Minh Trạch nhìn vẻ mặt này của cô lại nghe lời nói này của cô đương nhiên nghĩ cô đang đùa với anh. Dù sao cô cũng làm trong giới giải trí nếu không có mắt nhìn sẽ không thể thành công được như hôm nay.
Anh cười rồi gật gù phối hợp.
"Được!"
Ninh Phần tiếp tục đùa dai.
"Em nói thật đấy!"
"Anh tin em. Được rồi! Chúng ta đi ăn thôi."
Anh rất phối hợp nói rồi ôm eo cô định kéo đi. Nhưng bị cô ngăn lại vẫn đùa.
"Anh thực sự tin sao?"
Lúc này, anh làm vẻ mặt cực kì nghiêm túc nói.
"Ừ! Đương nhiên là anh tin."
Ninh Phàn muốn cười nhưng cố nén lại, ngón tay chỉ vào anh mà nói.
"Cái mặt này của anh tin mới lạ đó."
Nói rồi cô ôm tay anh cùng rời đi, anh còn thuận miệng nói.
"Cười chết mất!"
Cô không chịu thua.
"Buồn cười đến vậy sao?"
Ngày hôm sau, Ninh Phàn bồn chồn ngồi trên bàn làm việc, tay liên tục gõ vào bàn. Bây giờ đã hơn mười giờ, đã qua giờ hẹn hơn một tiếng rồi nhưng không thấy Cao Đình đến.
"Cao Đình chắc không phải là không tới đấy chứ? Lẽ nào cốt truyện lại bắt đầu làm loạn rồi sao?"
Ninh Phàn không chờ được nữa liền lấy điện thoại lên gọi vào số của Cao Đình nhưng đáp lại là tiếng nói máy móc. Cô thất vọng để điện thoại lại trên bàn, tiếp tục đợi. Nhưng không lâu sau, tiếng chuông điện thoại vang lên, là Cao Đình gọi tới nên cô liền nhấc máy nhưng chưa kịp hỏi thì Cao Đình đã nói trước giọng có vẻ ngập ngừng.
"Ninh tổng, thật xin lỗi!"
Ninh Phàn có chút lo lắng hỏi.
"Sao cô vẫn chưa tới? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"
Vẫn giọng nói ngập ngừng, Cao Đình nói tiếp.
"Tôi thật lòng xin lỗi! Sáng nay giải trí Bắc Thần đã gọi cho tôi. Vì vậy..."
Ninh Phàn nghe liền hiểu. Cô như muốn nổi điên nhưng vẫn kiềm lại nói.
"Được! Tôi tôn trọng sự lựa chọn của cô. Nếu hợp tác với giải trí Bắc Thần có chỗ nào không hài lòng? Cô có thể chọn hợp tác với tôi bất cứ lúc nào."
"Cảm ơn cô, Ninh tổng!"
Nói xong liền cúp máy ngay. Ninh Phàn nắm chặt tay đập mạnh xuống bàn. Hỏi cô có tức giận không? Đương nhiên cô tức giận, rất tức giận là đằng khác. Miệng cô không ngừng mắng.
"Đáng ghét! Kịch bản tới tay rồi còn để vụt mất."
Ở ban công tại một nhà hàng, Phó Minh Trạch đang chờ Ninh Phàn đến để ăn trưa như đã hẹn. Trong khi chờ đợi, anh quay lưng thuận tiện gọi điện thoại bàn công việc.
"Ừ! Mua hết cho tôi."
Khi vừa cúp điện thoại anh quay định về chỗ ngồi thì bỗng trong lòng anh xuất hiện một người con gái, đầu tựa vào lòng anh, tay ôm lẩy eo anh. Anh rất cảm thụ cảm giác này, được cô chủ động dựa vào lòng. Khóe miệng cũng kéo cao hơn bình thường. Anh ôm lấy người con gái ấy, một tay vuốt ve mái tóc cô quan tâm hỏi.
"Sao vậy?"
Ninh Phàn không chui ra khỏi vòng tay của Phó Minh Trạch, giọng hơi tức giận nói.
"Rõ ràng là đã thảo luận xong hết rồi nhưng em không ngờ là Cao Đình lại rút lời."
Phó Minh Trạch nhẹ nhàng đẩy Ninh Phàn ra khỏi lồng ngực anh nhưng tay cô vẫn ôm lấy anh. Anh nhìn cô trêu chọc nói.
"Gọi một tiếng ông xã thì anh sẽ giúp em."
Bị chọc Ninh Phàn liền đỏ mặt quay đi. Lập tức cô đã nhìn thấy Cao Đình đang ngồi cùng với một người đàn ông, rõ ràng anh ta là cấp dưới của Mục Bắc Thần đến để thu mua kịch bản của Cao Đình. Cô tức giận hừ một tiếng nói tiếp.
"Hừ! Chắc chắn là tên khốn Mục Bắc Thần đó đã dùng giá cao để dụ dỗ Cao Đình."
Ninh Phần có sức ảnh hưởng lớn đến Phó Minh Trạch. Cô vui thì anh cũng vui, cô buồn thì anh sẽ khiến cho kẻ khiến cô buồn chết hàng vạn lần. Mà cô đang tức giận đương nhiên anh cũng có cách khiến kẻ đó phải trả giá.
Anh quay người cô lại nghiêm túc nói.
"Phàn Phần, Em có chắc không cần sự giúp đỡ của chồng em không?"
Nghe vậy, Ninh Phàn liền đổi mặt làm nũng với Phó Minh Trạch.
"Em đương nhiên cần. Hiện tại em thực sự thực sự cần sự giúp đỡ của chồng em."
Được cô làm nũng, anh đương nhiên hạnh phúc. Cô lại suy nghĩ trong đầu.
(Cốt truyện đã không muốn mình cướp được kịch bản này, vậy thì mình càng muốn cướp cho bằng được. Mình không tin có Phó Minh Trạch ở đây cốt truyện còn ngăn được mình.)
Tại bàn của Cao Đình, người đàn ông ngồi đối diện vẻ mặt thiếu đòn cầm lấy gọng kính không tròng mà lau.
Người này là Lê tổng giám của giải trí Bắc Thần, anh ta rất được Mục Bắc Thần trọng dụng trong công ty nên rất kiêu ngạo. Anh ta nhìn Cao Đình với vé chán ghét nói.
"Cô chính là Cao Đình?"
Ngược lại với anh ta, Cao Đình vẻ mặt lại hớn hở cười nói.
"Xin chào, Lê tổng giám!"
Lê tổng giám không đáp lại lời chào của Cao Đình vẫn tiếp tục lau kính mà không hề nhìn đến, nói như ra lệnh.