Phá Vỡ Nguyên Tác

Chương 4: Ràng buộc bị phá vỡ.



Ninh Vũ Mai đứng bên ngoài nhìn cảnh tượng trong phòng của Ninh Phàn khiến lòng thù ghét của cô ta đối với cô ngày càng nhiều hơn.

Bố mẹ Ninh rời đi để Ninh Phàn ở lại trong phòng, ngồi một mình cô nhìn căn phòng xa hoa mà tự nói với bản thân với gương mặt thỏa mãn.

“Ai da! Ninh gia này thật xứng danh là hào môn. Trong khoảng thời gian này mình sẽ bị sự giàu sang phú quý này mê hoặc mất. Không tồi! Không tồi!”

Bất chợt biểu cảm trên gương mặt Ninh Phàn thay đổi.

“Không được! Theo nguyên tác, sau khi Ninh Phàn về nhà, trong lời nói của Ninh Vũ Mai luôn gieo rắc bất hòa với mọi người dẫn đến tình cảnh bi thảm của Ninh Phàn rồi đến kết cục thảm thương.”

Đang nói thì đột nhiên có tiếng gõ cửa, Ninh Phàn liền lên tiếng.

“Vào đi.”

Ninh Vũ Mai hầm hực bước vào, cô ta nhìn một vòng căn phòng của Ninh Phàn rồi lại dùng ánh mắt tức giận nhìn Ninh Phàn. Thấy người bước vào là cô ta nhưng lại không nói gì cô mới lên tiếng.

“Là cô à? Tìm tôi có việc gì?”

Ninh Vũ Mai tức giận nói.

“Ninh Phàn, cô vừa về là tranh dành vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Ninh thị với tôi. Cuối cùng mục đích của cô là gì?”

Ninh Phàn cảm thấy thật buồn cười nhìn cô ta với ánh mắt chế giễu.

“Tôi cũng là con gái nhà họ Ninh. Tài sản nhà họ Ninh cũng có phần của tôi.”

Ninh Vũ Mai nghe vậy liền chắc như đinh đóng cột, đe dọa cô.

“Đây chính là mục đích thực sự của cô, tôi sẽ nói với bố mẹ để họ đuổi cô khỏi nhà họ Ninh.”

Ninh Phàn đứng dậy hai tay ôm ngực ra vẻ sợ hãi.

“Ôi! Tôi sợ quá! Nhưng mà em gái, tôi mới về không bao lâu thì bố mẹ đã cho tôi làm tổng giám đốc. Có phải là họ không đặt em trong lòng không?”

Ninh Vũ Mai ánh mắt dữ tợn nghiến răng nói.

“Ninh Phàn, cô đừng mơ gieo rắc bất hòa. Người mà bố mẹ thương nhất là tôi, nếu cô biết điều thì nhanh chóng sắp xếp đồ đạc rời khỏi Ninh gia.”

Ninh Phàn nhìn cô ta cười khinh thường.

“Em gái, em sống hai mặt như vậy thật khiến tôi mở mang tầm mắt. Diễn rất hay tiếp tục phát huy.”

“Ninh Phàn, cô muốn chết.”

Ninh Vũ Mai không kiềm chế được cơn tức giận nữa liền vung tay định tát Ninh Phàn nhưng bị cô nắm lấy rồi hất ra.

“Muốn đánh tôi? Cô còn chưa đủ tư cách.”

Ninh Vũ Mai chưa dừng lại định dùng cả hai tay nắm lấy cổ của Ninh Phàn nhưng cũng bị cô ngăn lại. Cả hai đang giằng co với nhau thì bỗng nghe thấy tiếng.

“Phó thiếu, mời đi lối này.”

Nghe vậy, Ninh Vũ Mai liền đổi mặt đáng thương khiến Ninh Phàn cũng ngạc nhiên không đỡ kịp.

“Xin lỗi chị, vừa rồi là em quá kích động sau này em sẽ không dám nói chuyện như thế với chị nữa.”

Ninh Phàn thấy cô ta nói đổi mặt liền đổi mặt khiến cô thầm khen cô ta.

(Không có gì ngạc nhiên khi nữ phụ trong cốt truyện chết thảm như vậy. Ninh Vũ Mai này trước mặt là một kiểu, sau lưng là một kiểu khác. Chẳng phải là đóng kịch thôi sao? Được rồi! Để chị cho em trải nghiệm sức mạnh thực sự của chị.)

Ninh Phàn ngay lập tức đổi giọng mà càng về sau giọng càng to như cố ý để người khác nghe thấy rồi nhìn Ninh Vũ Mai đầy thách thức.

“Ôi! Em gái à, tôi sẽ không tranh dành tình yêu của bố mẹ với em. Em đừng đuổi tôi đi có được không?”

Ninh Vũ Mai đứng hình khi Ninh Phàn cũng ra vẻ đáng thương như vậy.



(Cô ta sao lại nói hết những gì mình định nói?)

Vì sợ rằng cô sẽ nói tiếp khiến cô ta bất lợi nên Ninh Vũ Mai nhanh chóng dùng tay bịt miệng Ninh Phàn lại, Ninh Phàn liền phản kháng lại nhưng không quá lâu vì Ninh Vũ Mai đã bị ai đó kéo ra đẩy ngã cô ta lên ghế sofa. Ninh Phàn hơi bất ngờ nhìn cô ta ở trên ghế sofa nhưng tầm mắt nhanh chóng đổi hướng đến người đang nắm lấy vai cô.

“Cô không sao chứ? Cô ta bắt nạt cô sao?”

Hóa ra là Phó Minh Trạch đến nhà được Ninh Đức Hữu dẫn đến phòng của Ninh Phàn. Nhưng nghe thấy tiếng tranh cãi nên xông vào phòng thì bắt gặp cảnh tượng Ninh Vũ Mai đang cố gắng bịt miệng Ninh Phàn. Anh không nghĩ nhiền liền nhanh tay kéo cô ta cách xa cô.

Ninh Vũ Mai thấy có người đến nên nhanh chóng ra vẻ đáng thương đổ lỗi cho Ninh Phàn.

“Bố ơi, con đau lắm!”

Ninh Đức Hữu thấy con gái đáng thương liền chưa tìm hiểu đầu đuôi câu chuyện liền trách tội Ninh Phàn.

“Ninh Phàn, sao con vừa mới về nhà đã bắt nạt em gái con?”

Ninh Phàn nghe vậy cô cũng chấm ba chấm trong đầu.

(Ôi trời! Vị Ninh Đức Hữu này ngay cả ngọ nguồn hậu quả của sự việc đều không chịu tìm hiểu liền định tội cho tôi. Liệu đây có phải là hào quang của nữ chính?)

Nhưng khi cô định lên tiếng thì cô mới phát hiện mình không thể nói chuyện.

(Mình không nói chuyện được! Không phải lại là cốt truyện đáng chết đang làm loạn đấy chứ?)

Nhưng ngay cả khi Ninh Phàn không lên tiếng thì có người đã bênh vực cô. Phó Minh Trạch nhìn Ninh Đức Hữu có vẻ hơi tức giận.

“Ninh tổng, sự thật chuyện này còn chưa hiểu rõ liền định tội cho cô ấy. Tôi thấy là ông cũng già hồ đồ rồi.”

Ninh Đức Hữu nghe vậy cũng lạnh sống lưng.

“Phó thiếu, tôi…tôi không có ý đó.”

Ninh Phàn cố gắng mở miệng.

“Bố.”

Khi âm thanh được phát ra, Ninh Phàn liền hết sức ngạc nhiên. Chỉ vừa mới lúc nãy, cô cố gắng mở miệng thế nào cũng không ra hơi nhưng giờ lại nói chuyện một cách bình thường. Thật kì lạ, nhưng cô không kịp suy nghĩ liền ôm lấy cánh tay của Phó Minh Trạch cố nặn ra vài giọt nước mắt thể hiện mình là nạn nhân.

“Bố, con không có bắt nạt em gái. Là em ấy không thích con, muốn con rời đi. Bố, xin cho phép con được gọi người là bố lần cuối. Vì em gái không thích con nên con sẽ rời khỏi nhà, chúng ta không cần gặp lại nhau nữa.”

Nói xong, Ninh Phàn úp mặt vào vai của Phó Minh Trạch mà khóc lóc đến thảm thương. Ninh Đức Hữu nhìn thấy vậy cũng cảm thấy có lỗi mà không nói được gì. Ninh Vũ Mai cũng không kịp phàn ứng trước những lời nói của Ninh Phàn dường như cô ta không hề đoán được là cô sẽ lật ngược tình thế.

Ninh Phàn đang giả bộ khóc lóc nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ.

(Làm sao mà đột nhiên mình có thể nói chuyện được? Lần trước khi thoát khỏi buổi tiệc gặp Phó Minh Trạch là tình cờ, liệu lần này cũng là tình cờ sao? Không quan tâm nữa, quan trọng nhất bây giờ là phải rời khỏi đây trước.)

Nghĩ xong, Ninh Phàn liền nức nở nhìn Phó Minh Trạch nói.

“Anh Minh Trạch, anh đưa em đi có được không?”

Nghe vậy, Ninh Đức Hữu mới hốt hoảng gọi tên cô.

“Phàn Phàn.”

Phó Minh Trạch không để ông nói tiếp.

“Ninh tổng không phân biệt đúng sai vu khống Phàn Phàn như vậy. Có vẻ như sau này chúng ta không cần phải hợp tác nữa.”

Nói xong, Phó Minh Trạch liền ôm vai Ninh Phàn đưa cô đi, để lại Ninh Đức Hữu và Ninh Vũ Mai lại trong phòng. Lúc này, cô ta đứng dậy lo sợ nhìn ông gọi.

“Bố, con thật sự không có muốn đuổi chị gái đi.”

Ninh Đức Hữu nhìn Ninh Vũ Mai tức giận quát lớn.

“Ninh Vũ Mai, con thực sự làm bố rất thất vọng. Nếu sự hợp tác của hai nhà Phó và Ninh gặp vấn đề vậy thì con cút ra khỏi nhà họ Ninh ngay lập tức.”



Nói xong, ông liền bỏ đi. Ninh Vũ Mai ở lại trong phòng giận dữ nghiến răng lẩm bẩm.

“Ninh Phàn, tôi sống không tốt tôi cũng sẽ không để cô sống tốt.

Sau khi rời khỏi Ninh gia, Ninh Phàn được Phó Minh Trạch đưa đi trên chiếc xe của anh. Cô ngồi bên cạnh nhìn sang anh nói.

“Vừa rồi cảm ơn anh.”

Phó Minh Trạch nhếch miệng cười đáp lời.

“Phó thái thái, không cần phải lịch sự như vậy.”

Nghe cách anh gọi mình, cô có hơi không tiêu hóa kịp hỏi lại.

“Anh gọi tôi là gì?”

Nghe vậy, anh hơi quay người sang nhìn cô gọi lại lần nữa.

“Phó thái thái.”

Nghe lại cách gọi cô của anh cô có hơi ngơ ngác muốn xác nhận lại.

“Anh có đang nghiêm túc không?”

Anh khẳng định.

“Tôi là Phó Minh Trạch, lời của tôi nói ra tôi nhất địch sẽ làm.”

“Không phải, anh vẫn nên suy nghĩ lại một chút, tôi cảm thấy chúng ta…”

Ninh Phàn cố gắng khuyên Phó Minh Trạch nghĩ lại chuyện kết hôn nhưng anh không để cô nói hết câu. Anh nắm lấy vai của cô đẩy cô tựa vào ghế gương mặt tiến gần đến, đôi môi của anh đè lên đôi môi mềm của cô chặn cô không thể nói tiếp được nữa, một tay giữ cố định ở cổ của cô. Ninh Phàn ngạc nhiên mở to đôi mắt nhìn gương mặt đang ở rất gần mặt của cô, cô cảm nhận được môi của mình đang bị môi của anh xâm chiếm. Cô phản ứng ngay lập tức đẩy anh ra đưa tay che miệng của mình lại nhìn anh hoang mang mà nói.

“Nụ hôn đầu của tôi.”

Phó Minh Trạch trông có vẻ như không có chuyện gì xảy ra rất bình thản chỉnh lại trang phục nhưng gương mặt có phần thỏa mãn nói với tài xế.

“Đến Cục Dân Chính.”

Không bao lâu sau trên tay Ninh Phàn xuất hiện một quyển sổ đỏ vừa đi vừa nghĩ.

(Thật không ngờ, mình vậy mà đã kết hôn với Phó Minh Trạch. Vừa mới thoát khỏi hang sói lại rơi vào miệng cọp. Trời ơi! Mình chỉ muốn kiếm tiền rồi hưởng thụ cuộc sống thôi nhưng tại sao lại khó như vậy?)

Phó Minh Trạch không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt cô, đưa cho cô một bản hợp đồng nói.

“Đây là hợp đồng mà em muốn. Giờ tôi phải về công ty, em muốn đi đâu tôi đưa em đi.”

Ninh Phàn nhanh chóng từ chối nhận hợp đồng mà anh đưa.

“À! Không cần đâu. Tôi tự đi được.”

Phó Minh Trạch cũng không muốn miễn cưỡng cô, đưa hai tay sau lưng hơi cúi người nhìn cô dịu dàng nói.

“Vậy em chú ý cẩn thận.”

Ninh Phàn gật đầu nhẹ nhàng đáp lại.

“Phó thiếu, anh đi từ từ.”

Chờ cho Phó Minh Trạch đi một đoạn, Ninh Phàn mới tự gõ vào đầu mình nhìn giấy kết hôn trong tay.

“Mình vừa mới là một cô gái tuổi mới lớn. Mà bây giờ đã trở thành một người phụ nữ đã kết hôn còn người hại tôi lại là Kỳ Mặc.”

Bỏ qua cảm xúc chán nản, Ninh Phàn nghiêm túc nhớ lại tình tiết cốt truyện.

“Trong tiểu thuyết, khi Kỳ Mặc vừa mới bị đóng băng, Mục Bắc Thần đã sai cấp dưới của mình đi tìm cậu ta ký hợp đồng quản lý. Không được! Mình không thể để Mục Bắc Thần tên lừa đảo này thành công được. Ai nhanh hơn thì người đó sẽ có lợi.”