Châu Nhiên lái xe về nhà, bỗng nhiên trong đầu nhớ lại lời nói của Giang Mỹ Mỹ.
"Tôi biết trong lòng cậu làm gì có chỗ cho tôi chen vào, là tôi tham vọng thôi."
Nghe xong câu nói đó. Anh cảm thấy có lỗi với cô vô cùng, dù biết thời gian cô ấy theo đuổi anh không hề ngắn, nhưng vốn dĩ anh chỉ xem cô như là một người bạn thân thiết mà thôi.
"Xin lỗi cậu." Châu Nhiên tự nói, anh vội xoa đầu sau đó đi vào nhà tắm.
Một lúc sau.
Châu Nhiên bước ra từ phòng tắm, anh đưa tay cầm điện thoại, nhìn thấy tin nhắn wechat của Khương Hi. Anh ấn vào xem
Khương Hi:【Nhiên Nhiên, gần đây mới mở một nhà hàng, anh có muốn đi với em không?】
Khương Hi:【Nhiên Nhiên, anh đi đâu rồi?】
Khương Hi: 【Anh bận sao?】
Châu Nhiên nhìn tin nhắn, sau đó đưa ngón tay gõ gõ vào màn hình.
【Về tới nhà, vừa tắm xong.】
Phía bên kia trả lời rất nhanh.
Khương Hi:【Vậy ngày mai chúng ta đi nhà hàng đó nha?】
Châu Nhiên:【Ừ, cũng được.】
Nhắn tin xong, anh để điện thoại sang một bên. Sau đó cũng nhanh chóng lên giường để nghỉ ngơi sau một ngày dài mệt mỏi.
Buổi sáng.
Châu Nhiên thức dậy không nổi, biết rằng mình có vẻ đang dần bị cảm, anh đưa tay gọi cho Khương Hi.
Khương Hi vừa sửa soạn xong, thấy anh gọi. Cô nhanh chóng bật máy: "Anh đến chưa?"
Giọng Châu Nhiên khàn khàn: "Tôi bị cảm rồi, không đi được, hẹn lần khác vậy."
Khương Hi vội nói: "Anh bị cảm sao? Có nặng lắm không? Nhiên Nhiên, anh có sao không đấy."
Châu Nhiên đùa: "Không có chết đâu mà"
Khương Hi cáu kỉnh: "Anh còn nói vậy được hả cái tên ngốc này. Ở yên đó, em đến nhà anh."
Châu Nhiên chưa kịp trả lời, đầu máy bên kia đã bị cúp.
Lúc sau, nhà anh có tiếng gõ cửa. Anh đi xuống kiểm tra, mở cửa ra liền thấy Khương Hi.
Châu Nhiên mệt đến nổi không muốn quan tâm điều gì nữa, anh để cửa sau đó lật đật quay lại giường.
Khương Hi cau mày: "Ai đến nhà anh cũng thờ ơ như thế à?"
Châu Nhiên cuộn mình trong chăn, anh chẳng muốn trả lời những câu hỏi mà cô đưa ra.
Khương Hi bất lực, cô giúp anh dọn dẹp nhà, sau đó vào bếp nấu cháo cho anh.
Lúc sau.
Khương Hi cầm một bát cháo đến gần Châu Nhiên, cô vừa thổi cháo, khẽ nói: "Nhiên Nhiên, anh ăn cho mau khoẻ."
Châu Nhiên lật đật ngồi dậy, anh nhìn bát cháo, sau đó nhìn cô: "Nấu chi cho tốn thời gian vậy chứ."
Khương Hi cau mày, cô cáu kỉnh: "Nấu cho anh ăn thì anh ăn đi, sao mà cứ nói nhiều thế"
Khương Hi múc cháo sau đó đút cho anh ăn, Châu Nhiên có chút ngạc nhiên: "Đút cho tôi sao?"
Khương Hi cười: "Ây có sao đâu chứ, mau lên"
Châu Nhiên ngoan ngoãn ăn cháo mà cô đút cho, ánh mắt lại chăm chăm nhìn cô.
Khương Hi nhận thấy anh nhìn, cô cười lên: "Sao nào? Anh rung động rồi à?"
Châu Nhiên chợt định hình lại, anh quay sang chỗ khác: "Vớ vẩn."
Khương Hi phì cười.
Sau khi đút cháo cho Châu Nhiên xong, cô đứng dậy sau đó đi rửa bát giúp anh.
Lát sau, cô quay lại với vài viên thuốc cảm trên tay và ly nước.
Khương Hi đưa cho Châu Nhiên, cô nói: "Anh uống thuốc đi."
Châu Nhiên nhận lấy thuốc, sau đó bỏ vào miệng nhanh một lần rồi uống một ngụm nước để thuốc tan ra.
"Cô mua à?"
Khương Hi mỉm cười: "Khi nãy trong lúc đến đây em có ghé tiệm thuốc mua cho anh"
Châu Nhiên chỉ nhẹ đáp: "Cảm ơn."
Khương Hi để ly nước sang một bên, cô định quay đi thì đột nhiên chân bị quấn chiếc chăn ở dưới đất khiến cô ngã nhào vào Châu Nhiên.
Khương Hi nằm đè lên người Châu Nhiên, khi cô định hình lại, đã thấy cả hai đang nằm trên chiếc giường.
Châu Nhiên ngây ra nhìn Khương Hi, cô lúc này cũng nhìn anh, như có một làn sóng, ánh mắt cả hai không thể rời khỏi nơi nhau.
Lúc sau, Khương Hi mới nhận thức lại, cô đỏ mặt lập tức leo xuống người Châu Nhiên.
Anh lúc này cũng đỏ mặt, lúng túng nhìn đi chỗ khác: "Cô về sớm đi, tôi khoẻ hơn rồi."
Khương Hi lúng túng cầm lấy túi, cô ấp úng: "Đ..được.."
Nói xong cô một mạch đi ra khỏi nhà Châu Nhiên.
Châu Nhiên ôm chán, mặt anh lúc này đỏ bừng, không hiểu sao, lúc cô nằm lên người anh. Ánh mắt của anh lại hướng về vòng một của cô áp vào người anh.
Châu Nhiên vùi đầu tóc liên tục, thầm nghĩ: "TRỜI ƠI!? Thằng biến thái khốn nạn này!!"
Khương Hi đỏ mặt bước ra khỏi nhà anh, cô đứng chờ taxi đến. Nhớ về khung cảnh lúc nãy, trái tim của cô lại bắt đầu đập điên loạn.
"Gì chứ? Chẳng phải chỉ là kế hoạch thôi sao..Sao lại..sao lại cảm giác như rung động thế này"
"Không được Khương Hi, mày phải bình tĩnh lại, kế hoạch của mày đang tiến triển tốt như vậy mà"
Lúc này taxi vừa đến, cô giơ tay ra đón. Lúc này Hân Nghiêng đến tìm Châu Nhiên, thấy Khương Hi cũng ở đó, cô nheo mắt nhìn: "Cô Khương sao lại ở đây nhỉ?"
Taxi dừng lại, cô leo lên xe sau đó chiếc xe cũng chạy đi.
Hân Nghiêng lúc này nhìn theo hướng chiếc xe rời đi, sau đó cô tiếp tục bước lên nhà Châu Nhiên.
Hân Nghiêng gõ cửa nhà Châu Nhiên, khi anh mở cửa ra, nhìn thấy cô, vẻ mặt anh liền không vui.
Chưa đợi Hân Nghiêng nói gì, Châu Nhiên đã đóng cửa một cái *GẦM*
Hân Nghiêng cau mày đứng đó, cô dậm chân một cái: "Chết tiệt..."
Khương Hi đang đi một lúc thì bắt gặp Nhã Tịnh đang khoác tay anh chàng nào đó đi trên phố, cô đi đến lên tiếng: "Nhã Tịnh"
Nhã Tịnh quay sang, cô ngạc nhiên: "A.. Khương Hi"
Khương Hi cười: "Có bạn trai mà giấu mình sao?"
Nhã Tịnh đỏ mặt: "Bọn mình mới hẹn hò thôi" Cô khẽ nói thêm: "Khương Hi, đây là Tô Vũ, bạn trai của mình"
Sau đó cô nhìn Tô Vũ, "Đây là bạn thân của em, Khương Hi"
Tô Vũ mỉm cười, gật đầu chào: "Rất vui được gặp, tôi có lẽ không hiểu em ấy nhiều bằng cô, vậy nên mong được chỉ giáo thêm"
Khương Hi cười: "Được, muốn hiểu cậu ấy thì tìm tôi" Cô quay sang nhìn Nhã Tịnh: "Bây giờ mình có việc rồi, bái bai"