Phá Vỡ Quy Tắc

Chương 7: Cái ôm miễn phí



Khi Châu Nhiên cõng Khương Hi trên đường, ánh mắt cô nhìn trúng cái ghế đá gần đó.

"Dừng lại được không"

Châu Nhiên không trả lời, nhưng bước chân lại đi đến ghế đá đằng đó.

Châu Nhiên thả cô xuống, Khương Hi ngồi xuống ghế, rũ mắt nhìn xuống tay mình.

Nhớ lại chuyện ban nãy, trong lòng lại thêm một lần đau nhói, mi mắt Khương Hi rưng rưng.

Châu Nhiên ngồi bên cạnh chăm chăm nhìn cô, "Cô sao vậy?"

Nghe lời anh hỏi, bỗng nhiên Khương Hi không kiềm được mà khóc nấc lên.

Châu Nhiên bất chợt bối rối, anh không biết tại sao đột nhiên cô lại khóc, anh nhanh chóng đứng lên sau đó đi đến ngồi xổm trước mặt cô.

Châu Nhiên ngẩng đầu nhìn cô khóc, anh lúng túng nói.

"Này sao cô khóc vậy?"

"Chân cô đau sao?"

"Nín đi, đừng khóc nữa"

Được một lúc, Khương Hi không còn khóc nức nở nữa, cô thút thít rũ mắt nhìn Châu Nhiên.

Khương Hi khẽ nói: "Về thôi". Châu Nhiên cũng không nói gì, cả hai cùng đứng dậy sau đó trở về nhà.

**

Buổi sáng, Khương Hi đến trường, trong lúc cô đang dạy bóng rổ cho học sinh, bỗng nhiên giọng của Phó Hàm vang lên: "Cô Khương"

Khương Hi quay sang nhìn, ánh mắt cô có chút không vui.

Phó Hàm mỉm cười đi đến, anh hỏi: "Chân cô sao rồi?"

Khương Hi chỉ trả lời nhanh: "Vẫn ổn", cô đưa bóng cho học sinh, "Các em sang đấy tự tập đi"

Sau khi các học sinh rời đi.

Phó Hàm nghiêng đầu nhìn cô: "Cô Khương, cô giận tôi sao? Tôi làm gì sai à?"

Khương Hi khẽ nói: "Không phải, chỉ là hôm nay tôi hơi mệt"

Phó Hàm nhanh chóng nắm lấy bàn tay Khương Hi, "Cô không khoẻ chỗ nào vậy?"

Khương Hi rút tay lại, khẽ nói: "Thầy đừng như vậy, Ly Vân biết sẽ không vui đâu"

Phó Hàm hơi ngây ra: "Ý cô là sao?"

Khương Hi giương mắt nhìn anh, cô chậm rãi nói: "Chẳng phải hai người có hôn ước từ nhỏ sao?"

Phó Hàm có chút ngạc nhiên: "Làm gì có?"

Khương Hi sững người, nói: "Rõ ràng cô ấy nói vậy mà?"

Phó Hàm khẽ đáp: "Không phải đâu" anh im một lúc, sau đó nói thêm: "Cô Khương, người tôi thích là cô, cô có thể cho tôi cơ hội làm bạn trai của cô không?"

Khương Hi sửng sốt, hai bên má bắt đầu đỏ dần lên, cô chăm chăm nhìn Phó Hàm một lúc, ánh mắt chuyển sang vui vẻ nhanh chóng gật đầu: "Được..tất nhiên là được"

Phó Hàm vui mừng nắm lấy tay Khương Hi: "Cảm ơn em"

**

Lúc sau, ở trong văn phòng giáo viên, Khương Hi vừa kể lại cho Nhã Tịnh nghe.

"Hả? Vậy hai người hẹn hò rồi sao!!?"

Khương Hi mỉm cười, khẽ gật đầu.

Phó Hàm vừa nói chuyện với chủ nhiệm xong, lúc này anh có tiết dạy, khẽ lấy cuốn cổ đặt nhẹ lên đầu Khương Hi.

"Anh đi dạy, hết tiết sẽ đưa em đi ăn"

Khương Hi nhanh chóng đáp: "Vâng"

Nhã Tịnh nheo mắt, mỉm cười nhìn hai người họ.

Sau khi tiết dạy học kết thúc, Phó Hàm cùng Khương Hi đi ăn tối.

Sau khi ăn xong, cả hai lại gặp Ly Vân đang đứng chờ taxi, Phó Hàm thấy vậy liền đi đến hỏi.

"Em về luôn không? Anh cũng tiện đường"

Khương Hi cũng là người hiểu chuyện, cô không suy nghĩ nhiều khi thấy Phó Hàm đối tốt với Ly Vân.

Ly Vân thấy Khương Hi đang ôm cánh tay Phó Hàm, cô hơi ngây ra, lúc sau cô mỉm cười: "Vậy cảm ơn hai người nha"

Trên xe, Ly Vân lên tiếng hỏi: "Hai người hẹn hò rồi sao?"

Phó Hàm có chút bối rối, ấp úng trả lời: "Phải.."

Xe lái đến nhà Khương Hi, cô bước xuống xe sau đó cười tươi vẫy tay với Phó Hàm.

"Bai bai"

Phó Hàm cũng vẫy tay tạm biệt cô, "Bai"

Khương Hi đến cửa nhà, bất chợt không thấy vòng tay không còn trên tay mình, cô nhanh chóng quay lại xe của Phó Hàm đang đậu.

Cô đến gần, nhìn vào cửa kính, ánh mắt cô mở to nhìn.

Phó Hàm và Ly Vân đang hôn nhau, nhưng tại sao?

Rõ ràng trưa nay chính miệng anh nói người anh thích là cô.

Chính miệng anh nói muốn làm bạn trai cô, nhưng tại sao bây giờ anh lại hôn Ly Vân?

Khương Hi đau lòng đưa tay mở cửa xe ra, cô tức giận lôi Ly Vân ra khỏi xe.

Ly Vân bị Khương Hi túm tóc, đau đớn kêu lên.

"A,a,a chị bị điên hả"

Phó Hàm nhanh chóng đi xuống kéo Khương Hi ra khỏi người Ly Vân.

"Em dừng lại được chưa?"

Phó Hàm ôm lấy Ly Vân, anh quát vào mặt Khương Hi.

Khương Hi chăm chăm nhìn anh, cô nghẹn ngào nói: "Tại sao? Anh nói người anh thích là tôi? Vậy tại sao chứ?"

Phó Hàm đau đầu nói: "Tôi định quen cô qua đường thôi, tỏ tình đại ai mà có ngờ cô đồng ý chứ"

Lời nói của anh như con dao đâm thẳng vào trái tim Khương Hi.

Cô không nói gì được, liền nhấc chân chạy đi khỏi chỗ đó thật xa.

Châu Nhiên vừa từ quán bar đi ra, trong lúc ở siêu thị mua đồ, đối điện siêu thị là công viên.

Anh thấy Khương Hi đang ngồi một mình ở đó, bỗng nhiên lại nhanh chóng nhấc chân đi sang chỗ cô.

Khương Hi cúi đầu đang khóc nức nở, nhận thấy có người đến gần, cô ngẩng đầu lên.

Nhìn thấy Châu Nhiên đang nhìn, cô có chút ngạc nhiên.

"Sao cô khóc nữa rồi?" Châu Nhiên cau mày hỏi, sau đó ngồi xổm xuống giương mắt nhìn Khương Hi.

Khương Hi không trả lời, cô vẫn khóc. Châu Nhiên thấy vậy cũng đành đến ngồi cạnh cô sau đó an ủi cô.

Một lúc sau, Khương Hi mới bình tĩnh lại, cô quay sang nhìn Châu Nhiên, "Lần nào tôi có chuyện đều có anh xuất hiện.."

Châu Nhiên khẽ nói: "Quả là trùng hợp mà, nhưng sao cô khóc vậy?"

Khương Hi rũ mắt, thấy cô không muốn nói.

Ở giữa bầu không khí đang im lặng, Châu Nhiên lại lên tiếng: "Muốn ôm không?"

Khương Hi hơi ngây ra, cô thút thít đưa mắt sang nhìn anh.

Châu Nhiên chậm rãi nói: "Nếu cô chịu nhận một cái ôm miễn phí"

Khương Hi nhìn anh một lúc, sau đó lại cúi đầu bật khóc thêm một lần nữa.

Châu Nhiên duỗi tay kéo cô vào lòng, tựa đầu cô lên vai mình. Tiếng khóc của Khương Hi oà lên trong màn đêm không một bóng người.

Châu Nhiên vỗ vỗ nhẹ người cô, thể hiện cử chỉ an ủi.

Một lúc sau, Khương Hi mới ngưng khóc, cô dần lùi ra, nghẹn giọng nói: "Cảm ơn.."

Châu Nhiên cười: "Có gì đâu". Anh hỏi thêm, "Cô về luôn không? Tôi tiện đường"

Khương Hi chỉ nhẹ gật đầu, sau đó cả hai đi về phía xe của Châu Nhiên.