Phác Tổng Sủng Hạnh Cô Nhóc Vô Tâm

Chương 32: Câu chuyện xem mắt



- "Cho anh đi uống một tí rồi về nha vợ?" Triết Lực vừa lên tiếng hỏi, vừa hôn nhẹ vào môi cùng đôi mắt chứa hết thảy dịu nhàng nhìn đăm đăm cô.

Cô ngạc nhiên nghiêng người nhìn anh, nói:

- "Thì anh cứ đi đi, xin em làm gì?" Dứt lời liền đưa mắt nhìn vào nội dung đang chiếu trên ti vi trước mặt, hoàn toàn vứt bỏ hình ảnh nam nhân tội nghiệp nào đó đang ngơ ngác nhìn mình sang một bên.

Anh đứng hình mất vài giây mới có thể lấy lại được tâm trạng vốn có mà tiếp tục hỏi cô:

- "Bé không quan tâm anh luôn à?"

- "Em chỉ là không quản việc anh đi chơi liền cho là không quan tâm hả?" Cô chau mày, quay ngoắc sang nhìn anh.

Triết Lực dần hiểu được tâm tình của cô theo một chiều hướng tích cực hơn, sau đó liền không ngại mà trưng ngay một nụ cười giả lả rồi đáp lời cô người yêu đang cáu kia.

- "Anh xin lỗi vì hiểu sai ý bé, em có thèm gì không để lát anh mua về cho."

- "Hiện tại em chưa biết mình thèm gì hết trơn, có gì khi nào thèm em gọi anh mua ha?"



- "Anh biết rồi vợ yêu." Dứt lời anh liền đặt ngay môi mình lên khắp mặt cô, hôn đến khi cô bất lực phải gằn giọng hét lên anh mới chịu dừng lại.

Tại một căn phòng chuyên phục vụ những vị khách có tiềm lực kinh tế của quán bar nổi tiếng - nơi Triết Lực có hẹn:

Âm lượng của tiếng nhạc xập xình ngoài kia khi vào bên trong căn phòng này cũng chỉ còn ở mức nhỏ. Hiện đang có bốn nam nhân ăn mặc bảnh bao, chuẩn phong thái của các vị công tử, thiếu gia hay hơn cả là người đàn ông phong trần mà mọi cô gái đều ao ước có được. Không ai khác, đấy chính là hội anh em của Triết Lực.

- "Rồi không biết vị công tử đây bỗng dưng muốn tâm sự chuyện gì mà lại gọi đám người này ra gấp như vậy?" Lời nói của Phan Đức vang lên nhằm khơi mào câu chuyện.

Còn chưa để người tiên phong là Mạnh Phong lên tiếng, Quốc Anh đã buông lời đùa cợt bạn mình.

- "Bình thường thấy hai tay cả chục cô, nay không thấy em nào. Chắc súng đạn liệt hết rồi mới tìm anh em để nhận lời chia buồn đây mà."

Câu nói vừa kết thúc, ai nấy cũng đều phì cười nhưng chỉ riêng mỗi nhân vật chính trong câu chuyện lại sở hữu nét mặt muốn thủ tiêu ngay người vừa phát ngôn.

- "Má nó, đang ăn chơi sung sướng. Giờ bị bắt đi xem mắt với con nhỏ ất ơ, còn đang học đại học." Mạnh Phong nói với giọng điệu chán nản, tay xoa nhẹ mi tâm, hơi ngửa đầu ra sau.

Lúc này hai người thanh niên trong nhóm không hẹn mà bất ngờ đồng thanh lên tiếng:

- "Vậy là mày thuộc kiểu trâu giả khoái gặm cỏ non rồi."

Chẳng biết "ai đó" có đang bị gãi trúng điểm ngứa không mà vừa nhấp một ngụm vang đỏ vào môi, còn chưa kịp nuốt xuống cổ họng đã vội che miệng mà ho khan.

Cả ba người còn lại đều dừng lại cuộc đối thoại mà đồng loạt quay sang nhìn anh. Đôi mắt của cậu em Phan Đức còn nheo lại, đôi mày khẽ nhướng rồi cất giọng:

- "Anh đừng có nói là anh đang lén bọn em gặm cỏ nha?"

Triết Lực không lắc đầu phủ nhận mà ngược lại còn gật đầu đầy dứt khoát, cách anh lựa chọn đáp án cho câu nghi vấn lại khiến hội bạn một phen ngạc nhiên.



Cùng lúc ấy tại căn phòng ngủ quen thuộc của Triết Lực ở nhà chính, cô đang nằm tán dóc cùng hai cô bạn thân của mình. Bất ngờ cô bạn Yến Băng lại than phiền về việc bị hai vị phụ huynh ở nhà bắt ép đi xem mắt.

- "Trời ơi nghĩ làm sao tao mới có hai mươi mà suốt ngày bị chê ế, rồi thúc ép đi lấy chồng."

Anh Thư cùng cô đều bật cười bất lực vì nỗi khổ không tên của bạn mình. Lúc này cô mới lên tiếng hỏi:

- "Mà mày thấy đối tượng đó được không?"

Bên trong màn hình liền hiển thị ra một hình ảnh khiến cô phải cười đến ngẩn người. Yến Băng để điện thoại ra xa, quỳ trên giường mà làm động tác chấp tay cúi lạy.

- "Trời ơi, tinh hoa vĩ đại đó mày. Hẹn đi ăn có hai người mà chưa kịp làm gì đã thấy có thêm cả chục con dòi lại chào hỏi."

- "Gì ghê vậy mẹ?" Anh Thư vừa nhăn mặt vừa lên tiếng.

- "Chúc con mà có một kiểu duy nhất, mặc thì cái áo không hở trước cũng hở sau, ngực muốn rớt ra khỏi áo mà coi lại toàn đồ giả. Cứ lại chỗ ông nội đó vuốt vai, rồi gì mà chỉ qua tao kêu nay sao gu anh lạ vậy. Ủa lạ là sao má hai? Trời ơi lúc đó tao tức mà phải ráng kiềm chứ không con đó tới công chuyện với tao rồi."

Yến Băng bức xúc mà tuông ra cả tràng dài, cả cô và Anh Thư nghe mà chỉ biết im lặng rồi lựa lời nhằm dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy trong người của bạn mình.

Tầm khoảng mười giờ tối Triết Lực đã về nhà, không để người làm kịp thấy mặt rồi lên tiếng chào hỏi, vị công tử này đã chạy vọt lên phòng tìm em bé của hắn. Bởi ba mẹ anh đều đã về phòng nghỉ ngơi, căn nhà chỉ còn mỗi một vài người giúp việc đang dọn dẹp.

Vừa bước vào phòng, đập vào mắt là hình ảnh cô gái nhỏ của anh vừa chống nạng đi ra từ nhà tắm. Thấy anh trên tay còn nắm theo một ly nước và những gói đồ ăn vặt, cô liền nói:

- "Anh về rồi hả? Uống mà về sớm vậy, em tưởng còn lâu anh mới về."

Vì khi nãy anh ra khỏi nhà chỉ mới hơn tám giờ mà bây giờ đã về cô có đôi phần thắc mắc.

- "Có ngồi chơi tí rồi mua đồ cho bé nè, ăn đi rồi nở người ra thêm để anh ôm cho đã."



- "Ý anh là chê em mập đó hả?"

Cô gái này có biệt tài bẻ nghĩa của câu từ khi nào vậy chứ? Triết Lực nhất thời đứng đơ cả người, oan ức cho anh thật.

Thấy cô đã yên vị trên giường, anh liền lấy lại dòng cảm xúc mà nhanh chóng dọn đồ ra trên chiếc bàn gấp gọn, đặt ngay ngắn trước mặt cô. Ngay lập tức cả hai liền hoá thân vào vai chủ - tớ, người hầu Triết Lực đang tỉ mỉ, dày công đút thức ăn cho tiểu thư của mình.

- "Bé, đợi khi nào gỡ bột rồi anh đưa em đi ra mắt với bạn bè anh nha?"

Bởi khi nãy anh đã bị đám bạn thân dồn ép vào "bước đường cùng" khi liên tục giục anh ra mắt người yêu. Bọn họ vô cùng tò mò về khả năng của người con gái này, khi đã thành công thu hút được thằng bạn tâm cứng như đá này của những người họ.

Dù gì cả hai đều đã chính thức là người yêu của nhau, gia đình hai bên cũng đã biết nên chuyện ra mắt thêm cả người quen của anh và cô cũng là điều sớm muộn. Cô không do dự mà đáp trả anh bằng cái gật đầu đồng ý.

- "Thương em." Anh không ngần ngại mà nói lời yêu thương cô, không chỉ dừng lại ở lời nói mà cả hành động của anh cũng khiến cô cảm thấy ấm áp. Anh dần hình thành thói quen khi rất thường xuyên hôn vào từng điểm trên gương mặt bầu bĩnh của cô, cả cái cách vuốt tóc và chăm lo ân cần.

Dường như bản thân cô ngày càng lún sâu vào cái hố tình yêu do anh tạo ra thì phải? Một người từng có suy nghĩ về tự chủ, độc lập sớm và lâu dài như cô mà bây giờ lại dần phụ thuộc vào một người đàn ông. Không phải cô đang dần bị tha hoá rồi chứ? - Một mớ suy nghĩ hỗn độn đang xoay quanh, đấu tranh trong tư tưởng của cô.