Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?

Chương 124



Trận pháp được khôi phục một cách thần kì, cùng với trận văn quanh quẩn, con ngươi đỏ của quái vật đen khổng lồ dần bình tĩnh lại.

Màu đỏ rút đi, đôi mắt lại trở về màu xanh như nước biển.

Nó nhìn Sở Mộ Vân, Sở Mộ Vân cũng nhìn nó.

Khi đối diện, nhìn vào con mắt lớn như nước biển sắp trào ra kia, trong giây lát Sở Mộ Vân đã cho rằng nó sắp khóc đến nơi...

Tuy vậy... chỉ trong một khoảnh khắc, đôi mắt màu xanh lại bị nhuốm đỏ, gần như sẫm như mực — Sở Mộ Vân không hề do dự cắt cổ tay. Máu trào ra càng nhanh, hoa văn càng trở nên mạnh mẽ. Dưới ánh sáng đỏ rực, con quái vật hoàn toàn bị chôn vùi.

Hang động đột nhiên yên tĩnh trở lại.

Trận pháp vô hình đã hiện ra hoàn toàn, ánh sáng đỏ bao lấy từng mảnh ngọc bích hết vòng này đến vòng khác, khéo léo lợi dụng góc độ lần nữa trấn áp trận pháp.

Sở Mộ Vân quá thành thạo trận pháp, hắn chỉ nhìn lướt qua đã rõ ràng.

Nghĩ kĩ lại thì năng lượng này mạnh đến mức phi logic. Đúng là ở Thiên Loan Phong của Mạc Cửu Thiều có vô số trận pháp và bí tịch tinh diệu, hơn nữa tất cả Tàng Thư Các đều ở trong đầu hắn, nhưng thế nào cũng không nhìn thấu được trận pháp này. Loại trận pháp như thế tốn rất nhiều công sức do con người tạo thành, người thứ hai không thể nhìn thấu.

Nhưng Sở Mộ Vân vừa nhìn đã hiểu.

Vì sao? Trừ khi trận pháp này là do hắn tạo thành.

Khi Phẫn nộ ra đời, hắn vẽ ra trận pháp này, ép buộc Phẫn nộ ngủ say để trấn áp con quái vật phía dưới.

Nhưng chuyện này là không thể nào.

Sở Mộ Vân tin chắc rằng bản thân không thể quay lại thời gian đó.

Chắc chắn không có khả năng!

Còn quá nhiều điều bí ẩn trước mắt không thể nói ra, trận pháp này tạm thời có thể trấn áp, nhưng không có tâm điểm thì không thể ổn định.

Tuy không thể biết trận pháp này có tác dụng bao lâu, nhưng Sở Mộ Vân biết rằng không thể để cho con quái vật kia thoát ra.

Nó mới lộ cái đầu, Sở Mộ Vân đã cảm nhận được nếu nó thoát ra sẽ khiến thế giới này sụp đổ hơn phân nửa.

Mà muốn khiến trận pháp tiếp tục, ngoài cách giam cầm Lăng Huyền ra thì còn một cách khác.

Đó chính là — "Đại hành*".

*Người đại diện, thay mặt

Thu lấy nguyện vọng của tất cả mọi người, mang một người làm vật tế, rút ra một sợi linh hồn yếu ớt rồi gửi vào Thân Xác Tương Ứng, sau trăm năm tẩm bổ nó sẽ trở thành "Đại hành".

Nếu không quay lại 900 năm sau có khi Sở Mộ Vân không nghĩ đến chiêu này.

Mà nhờ ở chung với Dạ Kiếm Hàn, thăm dò chuyện của Lăng Vân Tông, biết được sự tồn tại của Lăng Túc Vân nên... quay trở về 900 năm trước hắn mới nhanh chóng biết mình nên làm gì.

Tương lai đã được định sẵn, bây giờ hắn chỉ cần thuận theo.

Thuật "Đại hành" rất khó để thực hiện, trước hết người hiến tế phải có Mộ Nhân*, không thể vào luân hồi.

*Người canh giữ

Mà "Thân Xác Tương Ứng" lại chỉ có thể nhìn chứ không cầu được, cho dù có tìm được thì cũng cần bồi dưỡng cẩn thận, xác xuất thành công cũng rất thấp.

Nhưng chỉ cần hoàn thành thì sẽ là một lần và mãi mãi!

Thân Xác Tương Ứng không thể thay thế hoàn toàn bản thể, nhưng chỉ cần có Mộ Nhân bảo vệ, có được uy danh thiên hạ thì gã có thể trở thành Đại hành, củng cố tâm trận, trở thành tâm điểm mới.

Đến lúc đó bản thể sẽ ve sầu thoát xác, có được tự do.

Sở Mộ Vân nhắm mắt lại, khóe miệng khẽ nhếch: Vì tự do của Lăng Huyền, hắn phải trả giá không nhỏ.

Nhưng nếu không có được tự do thì còn công lược kiểu gì?

Sở Mộ Vân mở mắt ra, trong mắt trầm mặc.

— Kết cục đã định từ lâu, nghĩ nhiều cũng vô dụng.

Dưới tình huống của sơn động, Sở Mộ Vân không hề dừng lại mà kéo lấy Lăng Huyền, thi triển một thuật thức trên đất.

Lăng Huyền nhìn chằm chằm hắn.

Sở Mộ Vân không cảm xúc quay đầu nhìn y: "Muốn học sao?"

Lời vừa mới dứt, hắn vươn tay, giơ ngón trỏ, sức mạnh điên cuồng trào ra, ầm ầm vang dội cả bầu trời. Cánh đồng hoang đột nhiên xuất hiện một hố sâu lớn.

Bụi đất bay mù mịt, cát sỏi tứ tung, Sở Mộ Vân đứng ở trung tâm nhưng lại không vướng chút bụi bặm.

Hắn mặc trường bào màu đen, tóc dài như tơ lụa, khuôn mặt tuấn mỹ, tư thế tiêu sái phóng khoáng, phong thái lại vô cùng điềm đạm.

Trong nháy mắt hình ảnh này như dầu sôi rơi vào hồ băng, như sấm rền bổ vào biển sâu, như mặt trời chói lọi xé toạc mây đen mù mịt...

Tất cả giác quan Lăng Huyền đều mất đi, y chỉ có thể nhìn, nghĩ hay cảm giác được một người này và ánh mắt đạm mạc của hắn.

"Muốn." Lăng Huyền mở miệng đáp lại hắn, khát vọng đáng kinh ngạc lan tỏa từ trái tim, mãnh liệt quét qua tất cả dây thần kinh, hòa vào máu, chui vào xương cốt, chiếm toàn bộ linh hồn.

Muốn học gì? Muốn lấy thứ gì? Muốn có được cái gì? Rốt cuộc muốn gì....

Sở Mộ Vân cười với y, nói ra lời có thể giam cầm Lăng Huyền cả đời: "Ta chờ ngày ngươi có thể đánh bại được ta."

Hắn đánh thức y từ giấc ngủ ngàn năm, hắn lôi y từ sâu trong bóng đêm, hắn vẽ y từ tờ giấy trắng thành bức tranh.

— Một bức tranh tuyệt đẹp do chính hắn vẽ ra.

Số mệnh.

Vô số người không thấu được hai chữ này vì nó rất mơ hồ, giả dối.

Nhưng đôi khi... nó lại tốt đẹp như vậy, đáng kinh ngạc như vậy, khiến người ta cam tâm tình nguyện.

Cam tâm tình nguyện vì nó mà trở thành tù binh.

Từ trước đến nay Sở Mộ Vân hành động rất quyết đoán, hắn dạy được Lăng Huyền, dạy được chiến thần bẩm sinh này.

Lăng Huyền là một trong rất ít người có thể sử dụng được tất cả pháp thuật, có thể tu luyện các công pháp trong trời đất, chỉ cần y muốn học sẽ học được.

Tàng thư các của Thiên Loan Phong vào 4000 năm sau lại phát huy tác dụng. Sở Mộ Vân đã gặp qua thì không quên tái hiện lại nó, hắn dốc lòng dạy Lăng Huyền tất cả, nhưng chỉ không dạy ba thứ.

Thứ nhất là kiếm pháp Thiệu Nguyệt của Mạc Cửu Thiều, thứ hai là trận pháp, thứ ba là thuật luyện đan.

Thậm chí hắn còn chưa từng sử dụng chúng trước mặt Lăng Huyền.

Đến lúc này Sở Mộ Vân mới biết được vì sao 900 năm sau khi Lăng Huyền tránh Dạ Kiếm Hàn tìm hắn, rõ ràng là hắn dùng các chiêu thức mà Dạ Kiếm Hàn dạy, nhưng Lăng Huyền lại không chút nghi ngờ.

Đương nhiên không thể nghi ngờ, bởi vì tất cả chiêu thức của Lăng Huyền đều là do hắn dạy.

Thời gian 900 năm, vòng đi vòng lại thành một vòng tròn.

Lăng Mộc* — là cái tên ám chỉ mà Sở Mộ Vân đặt cho thân thể Mộ Nhân.

*Mộc và Mộ đều phát âm là (mù)

Giống như Lăng Vân Tông và Lăng Túc Vân là ám chỉ cho chính hắn, nhắc nhở hắn ám hiệu thuật "Đại hành".

Tu hành vô số năm, Sở Mộ Vân canh giữ Lăng Huyền gần trăm nay. Thời điểm dạy xong tất cả những gì có thể dạy cũng là lúc hắn rời đi.