Phải Lòng Ảnh Hậu "Đã Có Chồng"

Chương 95: 95




——"Bà con hàng xóm láng giềng, mau đến xem bé gái này giống ai đây?" [Hình ảnh.jpg]
Bức ảnh chụp một bé gái buộc tóc đuôi ngựa một bên, tóc mái thưa, mặc váy công chúa đang chơi nghịch nước trên bờ biển.

Trong nhóm Weibo của Cá Chép CP, bài đăng này nhanh chóng hot lên, rất nhanh đã thu hút một lượng lớn Fans CP.
Lầu 1: Sao trông giống nữ thần An Cát quá vậy?
Lầu 2: Đây là phiên bản mini của An Cát sao?
Lầu 3: Bé này đáng yêu quá đi thôi, muốn ôm, muốn hôn ghê!
Lầu 4: Chủ bài viết còn hình nào khác không?
Lầu 5: Nhìn kỹ đôi mắt của cô bé này, sao trông giống ảnh hậu Du quá vậy.

Hình như tôi bị tẩu hỏa nhập ma rồi, sao nhìn ai cũng giống thế.
Lầu 6: Đồng ý với lầu 5.

Chẳng lẽ là con của Cá Chép sao? Tẩu hỏa nhập ma chung.
Lầu 7: Nếu thật sự là con của Cá Chép, tôi chết mất, tôi có thể một bước lên thiên đàn rồi.

A a a a, Chủ bài viết mau mau tiết lộ sự thật nào.
Lầu 8: Chủ bài viết lấy ảnh ở đâu vậy? Mau nói rõ ra xem nào.
Lầu 9: Có khi nào là PTS không vậy? Dạo này không thiếu apps chỉnh hình đâu, chỉnh kiểu gì mà chẳng được.
Lầu 10: A a a a, còn nhỏ mà đã đẹp thế này, không biết lớn lên sao nữa.

Nhưng mà dì có thể chờ con nha, mau nói cho tôi biết cô bé là ai? Ai cũng không cản được tôi, tôi muốn đi tìm cô bé.
Lầu 11: ah ah ah ah ah! Cô bé này thật dễ thương, tôi có thể.
Lầu 12: Tôi đến đây là để đính chính, tấm ảnh này là thật, còn có video nữa, đăng lên đây.
Lầu 13: Ahhhh, gkd! Chờ video.
...
Ngay sau đó một đoạn video nhỏ đã được đăng trong nhóm Weibo.

Lầu 1: Giống An Cát quá vậy, 360 độ góc nào cũng thấy giống.
Lầu 2: Ôi mẹ ơi, tôi chỉ muốn biết mấy bạn có thể chụp ảnh và quay video ở đâu thế?
Lầu 3: Có khi nào là con của Cá Chép không trời, cuối cùng thì An Cát cũng có con gái sau khi sinh hai đứa con trai à?
Lầu 4: Thật sự là con gái của An Cát sao? Aaaaa, điên mất thôi, không biết An Cát sẽ cưng chiều cô bé thế nào đây, cô ấy thích trẻ con như thế mà, đặc biệt là con gái.
Lầu 5: Mọi người đừng có kích động, có khi nào là cháu gái của An Cát không?
Lầu 6: Mẹ nó, có khi lầu 5 nói đúng đó.

Cá Chép của chúng ta hết hy vọng rồi sao? Muốn khóc quá....
Lầu 7: Lầu trên đừng bi quan nhé, xem chủ bài viết nói thế nào? Video này quay ở đâu vậy? Nhìn không giống như bãi biển ở trong nước nha!
Lầu 8: Các chủ bài viết đi ra nói rõ, không đoán được!
Lầu 9: Tôi không muốn đoán nữa, tôi muốn sự thật, chủ bài viết vào giải thích rõ ràng.
Lầu 10: Mình đang đi hưởng tuần trăng mật, vô tình nhìn thấy cô bé này, cảm thấy thật đáng yêu, vì cô bé có gương mặt của người phương đông, cho nên sinh ra cảm giác thân quen, cho nên nhịn không được nhìn mất lần, nào ngờ càng nhìn càng hoảng hốt má ơi, cho nên mới chụp hình lại, xung quanh lại không có ai là người phương đông, cho nên cũng không biết con nhà ai.
Lầu 11: Ah ah ah ah, nói cũng như không nói.

Làm tôi gấp muốn chết.

Lầu 12: Có ai biết không? Nhanh đến bật mí xem nào, sắp phát điên rồi.


Lầu 13: Chủ bài viết chụp ảnh ở đâu? Tiết lộ tọa độ, có thể có manh mối!
Lầu 14: Lầu trên nói đúng đó! Tọa độ ở đâu?
Lầu 15: Trả lời Lầu 13, Thánh địa tuần trăng mật – đảo Santorini!
Lầu 16: Cảm ơn chủ bài viết, giờ đã có tọa độ rồi, có ai tình cờ gặp không?
...
Lầu 66: Hiện tại tôi đang ở Santorini, chủ bài viết có thể cho tôi biết địa điểm cụ thể, để xem đi dạo quanh đây có thể tình cờ gặp được không.

Lầu 67: Mẹ ơi, thế mà có người ở đó, ngồi canh, ngồi chờ, chờ tin vui đến từ bạn.

...
Bài đăng này cứ thế đứng đầu trong nhóm Weibo, còn fans CP ngồi ôm cây đợi thờ chờ tin tốt ở tiền tuyến.
Ba ngày sau, cư dân mạng ở Santorini lại mang đến một đoạn video khác.
—— A a a a, ở đây thủ ba ngày, ta rốt cục có chút thu hoạch, ta thật cao hứng, đến xem đây là ai!
Lầu 1: An Cát ôm cô bé ấy, mẹ ơi, thật sự là An Cát!
Lầu 2: Hai người giống hệt nhau, một lớn một nhỏ.

Trời ơi, như được tạc ra từ một cái khuôn.
Lầu 3: Nữ thần An Cát, quá dịu dàng, quá chiều chuộng.

Ahhhh, wsl!
Lầu 4: Bạn trên đi qua đường đi, đến gần chút nữa xem cho rõ đi.

Lầu 5: Đao búa, đao búa!
Lầu 6: Chủ bài viết, bạn đã thấy ảnh hậu Du không? Gia đình ba người không nên ở cùng nhau sao?
Lầu 7: Tôi đồng ý với lầu trên, một nhà chẳng phải ba người sao? Ảnh hậu Du đâu? Ảnh hậu Du đâu rồi? dù là
Lầu 8: Hình như Du lão sư gần đây ở trong nước đóng phim, hai ngày trước có có ảnh chụp đăng lên kìa?
Lầu 9: Thật sự rất muốn đi hỏi ảnh hậu Du, sao không mang vợ và con gái về nước chung.

Lầu 10: Chủ bài viết, còn nữa không? Ngắn quá không đủ xem!
...
—- Hiên: Mẹ, thế này là thế nào?
Mạch Trí Hiên đã đem đoạn video trong nhóm Weibo CP, đoạn An Cát ôm một cô bé gửi cho An Cát.
—— An Cát: Con ở đâu ra cái này?
An Cát ngưng mi nhìn video, ở trong video cô đang bế Dư Tiểu Ngư vui đùa bên bờ biển, cô ngạc nhiên trả lời một câu.
—— Hiên: Trong lúc lướt Weibo, con vô tình nhìn thấy, cô bé ấy là ai? Sao giống mẹ như vậy?
An Cát nhìn tin nhắn Mạch Trí Hiên gửi lại đây, cô có chúng thất thần, cô không nghĩ chuyện này lại thông qua hình thức này để cho Mạch Trí Hiên biết, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Mấy năm qua, An Cát cũng từng có ý định nói cho Mạch Trí Hiên biết chuyện của cô và Du Quân Diệp, nhưng vì nhiều lý do cuối cùng không thành công.

An Cát đợi thời cơ thích hợp để nói, dù sao Mạch Trí Hiên mới vào học viện điện ảnh không bao lâu, với lại cũng đã có quảng cáo và vai diễn trong phim, xem ra chuyện vào giới giải trí đã là chuyện ván đóng thuyền, cho dù có giấu cũng vô nghĩa, dù sao sớm muộn gì thì con trai cũng sẽ biết.
An Cát chợt nhớ đến tình huống Mạch Trí Hiên trở về nhà trong kỳ nghỉ đông năm thứ nhất.
"Mẹ, ba và mẹ có giấu con bí mật gì không?" Ngay khi Mạch Trí Hiên vào nhà đặt hành lý xuống, liền kéo An Cát ngồi xuống, hỏi.
"Sao vậy con?" An Cát hỏi.
"Mấy năm gần đây, con cảm thấy ba mẹ rất xa lạ, không có tình nghĩa vợ chồng, căn bản chỉ có một mình mẹ ở nhà, ba cũng chưa từng về ở.

Hai người rất ít khi đi chung với nhau, hoặc đến đón con cùng." Mạch Trí Hiên nghiêm túc nhớ lại những điều vụn vặt mà cậu thấy, "Đặc biệt là trong hai năm gần đây, nó đặc biệt rõ ràng.

"

An Cát nhìn vào đôi mắt tìm kiếm sự thật của Mạch Trí Hiên và do dự một chút, tự hỏi liệu con trai có thể chấp nhận sự thật rằng ba mẹ đã ly hôn hay không.
"Mẹ, con không còn là con nít nữa, có chuyện gì mẹ cứ nói thẳng với con." Mạch Trí Hiên nhìn thấy vẻ mặt do dự của An Cát, nghiêm túc nói, "Thật ra tình cảm vợ chồng đổ vỡ cũng không phải là chuyện gì to tát, thậm chí là ly hôn cũng rất bình thường.

Bây giờ, có qua nhiều bậc cha mẹ vì con cái mà sống chung tạm bợ qua ngày, như thế thật quá khổ, đến cuộc sống của bản thân cũng không có."
An Cát nhìn khuôn mặt thể hiện con đây lớn rồi của Mạch Trí Hiên, cười đáp: "Mấy đứa lứa bọn con bây giờ cởi mở vậy sao?"
Ngập ngừng một lúc, cô hỏi: "Con thực sự nghĩ rằng ly hôn không phải là vấn đề lớn sao?"
Mạch Trí Hiên nghĩ nghĩ.

Nghiêm túc trả lời: "Thực ra thì cái này cũng tùy theo từng trường hợp, hôn nhân không có tình cảm thì tồn tại có ý nghĩa gì, đối với hai bên đều là tra tấn, còn nếu như có tình cảm, đương nhiên ly hôn là một chuyện lớn.

Con cảm thấy mẹ và ba từ lúc con còn nhỏ đã không còn thân mật nữa, có đôi khi nhìn giống như đối tác của nhau vậy."
An Cát không nói, lẳng lặng nghe Mạch Trí Hiên nói ra suy nghĩ của bản thân.
"Có câu này không nên nói nhưng con vẫn nói, có đôi khi con thấy ánh mắt mẹ nhìn dì Du còn có nhiều tình cảm hơn khi nhìn ba, lúc ở chung với dì Du cũng thân mật hơn."
An Cát cau mày, cô cảm thấy ở trước mặt Mạch Trí Hiên, cô và Du Quân Diệp vẫn duy trì mối quan hệ bạn bè bình thường, hơn nữa cô cũng không tiếp xúc nhiều với Du Quân Diệp, chính Mạch Trí Hiên cũng không gặp cô ấy nhiều, từ nhỏ đến lớn số lần gặp chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Nhất là sau khi Mạch Trí Hiên lớn hiểu chuyện cũng không có gặp qua.

Cô không biết làm thế nào mà Mạch Trí Hiên lại có suy nghĩ như vậy.
"Con khi nào thì thấy mẹ nhìn dì Du trong đó mang theo cảm tình?" An Cát vẫn hỏi ra.
Mạch Trí Hiên suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Mấy năm trước ạ, lúc dì Du đến tìm nói có việc muốn nói với mẹ đó, con cảm thấy giữa hai người rất hoà hợp, mối quan hệ bạn bè thật tốt, con còn cho rằng có lẽ do hai người từng hợp tác với nhau cho nên mới ăn ý như vậy.

Còn cái chương trình , cái ánh mắt mẹ nhìn dì Du, thật sự có nhiều tình yêu, từ trước tới nay con chưa nhìn thấy ánh mắt đó của mẹ khi nhìn ba."
Sau đó, Mạch Trí Hiên nói thêm: "Con biết diễn viên như mẹ rất lợi hại, diễn kiểu nào cũng có thể diễn được, cho nên mẹ ở trước mặt ba, đến diễn cũng lười diễn sao? Đến mức thế này rồi, mẹ có thể nói thật với con không? Con không còn là một đứa trẻ nữa."
An Cát nhìn Mạch Trí Hiên, sau đó nói lời thấm thía, "Mẹ rất vui khi con đã trưởng thành, hôn nhân đúng là không phải trò đùa, cho nên lúc nào con cũng phải thận trọng, con là đàn ông, đối với hôn nhân càng phải tôn trọng và có trách nhiệm."
"Vâng!" Mạch Trí Hiên ngoan ngoãn gật đầu, "Từ nhỏ mẹ đã dạy con điều này, con cũng cảm thấy nên như vậy."
"Mẹ và ba con đúng là đã ly hôn." An Cát vừa nói vừa cẩn trọng quan sát thái độ của Mạch Trí Hiên.
"Vâng!" Mạch Trí Hiên cũng không mấy ngạc nhiên, chỉ gật đầu, "Thật sự là do không có cảm tình sao ạ?"
"Đúng vậy." An Cát nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Mạch Trí Hiên, cũng nhẹ lòng hẳn, nhưng mà cũng có chút chua xót.
Mặc dù muốn giả vờ cho con trai một gia đình hoàn chỉnh, nhưng mà cuối cùng vẫn bị con trai phát hiện.
"Thật ra, cảm tình chỉ là một nền tảng, tư tưởng và quan niệm là tiền đề cho việc hợp nhau, trách nhiệm mới là yếu tố lớn nhất để cả hai đi đến cùng với nhau."
Mạch Trí Hiên dường như đã hiểu, nên không hỏi thêm nữa, ba cậu là người thế nào, Mạch Trí Hiên đương nhiên hiểu rõ.
"Mẹ, mẹ đã vất vả rồi!" Mạch Trí Hiên cảm khái nói, bước tới ôm An Cát, ghé vào vai An Cát, nghiêm túc nói: "Nếu mẹ gặp được người mẹ yêu, mẹ cũng đừng lo lắng cho con, chỉ cần mẹ vui vẻ hạnh phúc, con sẽ luôn ủng hộ mẹ, mẹ mãi mãi là mẹ của con."
An Cát ôm chặt con trai, mũi chua xót, quả nhiên là là đứa con do cô nuôi nấng dạy dỗ, hiểu chuyện đến mức làm người ta đau lòng.
An Cát cũng có đem chuyện của cô và Du Quân Diệp nói sơ qua, nhưng không có nói rõ, cô sợ Mạch Trí Hiên vừa mới biết chuyện ly hôn, giờ nói thêm chuyện cô và Du Quân Diệp, tin lớn thế này, sợ con trai nhất thời không chấp nhận được.
Nhưng mà câu nói cuối cùng của Mạch Trí Hiên, làm An Cát vững tin hơn.
"Chị ngẩn người nghĩ gì thế?" Du Quân Diệp lau tóc, mặc áo ngủ từ trong nhà tắm đi ra, ngồi bên cạnh An Cát hỏi
"A?" Ký ức của An Cát bị cắt ngang, cô ngây người quay lại nhìn những người bên cạnh.
"Chị sao thế? Sao đột nhiên ngồi đây ngẩn người, có chuyện gì sao?" Du Quân Diệp quan tâm hỏi.
Du Quân Diệp hiểu rất rõ về An Cát, An Cát hiếm khi ngẩn người trừ khi cô ấy gặp chuyện gì đó.
An Cát không định giấu chuyện đó với Du Quân Diệp, duỗi tay đưa điện thoại cho Du Quân Diệp.
Du Quân Diệp ngạc nhiên cầm lấy điện thoại, giao diện là giao diện trò chuyện giữa An Cát và Mạch Trí Hiên, trong đó là video An Cát bế Du Tiểu Ngư.
Du Quân Diệp liếc nhanh lịch sử trò chuyện, giơ ngón tay lên mở video, khóe môi tự nhiên nhuốm một nụ cười.
Nhìn bộ dạng của Du Quân Diệp, An Cát thở dài không nói nên lời.
Cô biết ngay sẽ thế này mà, mỗi khi Du Quân Diệp nhìn thấy ảnh cô và Du Tiểu Ngư, sẽ ngay lập tức làm cái vẻ mặt hạnh phúc với thoả mãn.

An Cát không chịu nổi nữa, bất mãn vươn tay giật lấy điện thoại, nếu không thì không biết Du Quân Diệp sẽ nhìn bao nhiêu lần rồi mới chịu bỏ qua.
"Quay đẹp ghê đó, ai quay vậy?" Du Quân Diệp vòng tay qua vai An Cát và hỏi với một nụ cười.
"Cư dân mạng đã quay và đăng nó trên Weibo.

Hiên Hiên tình cờ nhìn thấy nó nên đang hỏi chị đây." An Cát cau mày trả lời.
"Chị nói với Hiên Hiên chưa?" Du Quân Diệp hỏi An Cát, cúi đầu hôn lên trán An Cát.
"Vẫn chưa, chị chưa biết phải nói gì." An Cát bĩu môi với vẻ mặt buồn bã.
"Nếu chưa nghĩ ra thì không cần trả lời, qua một thời gian nữa rồi nói." Du Quân Diệp lắc vai An Cát và cười nói.
"Không được, lần nào em cũng nói thế này, rồi kéo dài đến tận bây giờ.

Chị không thể nghe lời em nữa." An Cát lập tức ngồi thẳng dậy và vặn lại.
Du Quân Diệp nhìn An Cát đột nhiên phản ứng dữ dội, ánh mắt buồn cười, "Dù sao chị cũng giấu giếm lâu như vậy, cũng chưa nghĩ ra nên nói cái gì? Hay là cứ nói thẳng, đó là em gái của thằng bé."
An Cát nhìn vẻ mặt đầy yêu chiều của Du Quân Diệp, suy nghĩ một chút rồi gật đầu, "Được rồi!"
"Em nói xem tại sao con lại không giống em chứ?" An Cát nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Giống chị rất tốt, em rất thích.

Cuối cùng, cái gen nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần của chị mới không bị lãng phí, đã có thể truyền lại." Du Quân Diệp vui vẻ quơ chân múa tay, "Giống em hay giống chị đều tốt cả, cái nào em cũng thích, hai mẹ con chị chính là tài sản lớn nhất của em."
An Cát không có hùa theo cái trạng thái phấn khích này của Du Quân Diệp, cầm điện thoại lên, nghiêm túc gõ chữ.
—— An Cát: Con bé là em của con.
——Hiên:???
—— An Cát: con thấy sao thì là vậy.
Mạch Trí Hiên không có trả lời lại, mà trực tiếp gọi video đến.
An Cát lo lắng xém chút nữa đánh rơi điện thoại, ngơ ngác nhìn Du Quân Diệp, Du Quân Diệp chỉ nhún vai, nhìn An Cát động viên rồi nói: "Chị đang nói, bỏ dở nửa chừng, Hiên Hiên sẽ càng thêm tò mò, nghe điện thoại đi, em tránh đi một lát, đi xem Tiểu Ngư đây."
Nhìn thấy Du Quân Diệp đứng dậy đi vào phòng ngủ, An Cát hít một hơi dài sau đó nhận cuộc gọi.
"Mẹ, tình hình thế nào đây? Con từ đâu ra có em gái?" Mạch Trí Hiên nôn nóng hỏi, "Bây giờ, mẹ đang ở đâu vậy?"
Mạch Trí Hiên hỏi câu trước, mới phát hiện nơi An Cát ở rất xa lạ, không phải khách sạn, mà hình như là ở nhà người nào đó.
"Mẹ đang ở Santorini." An Cát bình tĩnh lại và trả lời.
"Santorini? Mẹ mua nhà ở đó sao? Nhìn không giống như chỗ ở tạm thời." Mạch Trí Hiên hỏi.
"Ừm! Đây là nhà của bọn mẹ." An Cát cười đáp lại.
"Bọn mẹ? Mẹ và ai? Con có biết không?" Mạch Trí Hiên hỏi.
"Mẹ và..." An Cát do dự một lúc, nhưng vẫn nhìn Mạch Trí Hiên trong video với ánh mắt kiên định, đáp: "Mẹ và dì Du đương nhiên là con quen biết rồi."
Mạch Trí Hiên đã bị choáng trong video, hình ảnh dường như bị đóng băng đột ngột.
Trái tim An Cát nhảy lên lên, cô lo lắng nhìn Mạch Trí Hiên.
Một lúc sau, màn hình lại bắt đầu chuyển động, giọng nói yếu ớt của Mạch Trí Hiên truyền đến, "Vậy cô bé kia là con của hai người sao?"
"Ừm!" An Cát ngượng ngùng gật đầu, tai cô ấy đỏ lên.
"Vậy thì...!anh trai con có biết không?" Mạch Trí Hiên ngập ngừng hỏi.
"Anh con biết, có đến chỗ này rồi." An Cát nói với lương tâm cắn rứt, giọng nói có chút yếu ớt hơn.
"Con là người duy nhất không biết, đúng không?" Mạch Trí Hiên nghi ngờ hỏi, "Mẹ thật là quá đáng."
Mạch Trí Hiên đột nhiên cao giọng.
An Cát yên lặng nhìn Mạch Trí Hiên đột nhiên bị kích động, không biết nên làm sao, nhàn nhạt nói: "Mẹ chỉ lo còn con nhỏ, sợ con không chấp nhận được."
"Mẹ, con không phải là con của mẹ nữa sao, con đã bao lớn rồi mẹ biết không? Con đã sớm thành niên rồi." Mạch Trí Hiên hỏi ngược lại, rồi tiếp theo một câu khác: "Cho dù có nhỏ thì có thêm em gái thì có sao?"
Khi An Cát nghe những lời của Mạch Trí Hiên, cô cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, sống mũi cay cay.
"Con rất thích dì Du, mẹ cũng biết mà, thế mà còn gạt con nữa.

Con đã nói với mẹ rồi, mẹ vui hạnh phúc mới quan trọng, nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ?" Mạch Trí Hiên nghiêm túc nói, "Vậy đây là lý do mẹ thường xuyên xuất ngoại sao?"
"Ừm! Con cũng biết tình trạng trong nước rồi đó, khá bất tiện, với lại con còn ở trong giới giải trí phát triển, có thể bớt được rắc rối nào thì đỡ cái đó, bây giờ phương tiện giao thông cũng rất thuận tiện." An Cát nhìn Mạch Trí Hiên nở một nụ cười, rồi từ từ kể ra.
Mạch Trí Hiên im lặng, cậu biết An Cát làm những việc này cho cậu đều đứng ở góc độ của một người mẹ, vì để cho cậu ở trong giới giải trí không quá vất vả, các mẹ chỉ có thể hy sinh bản thân.
Thật sự quá uỷ khuất cho hai người.
Có một người mẹ như thế này, còn cái gì mà không hài lòng nữ chứ, bản thân còn so đo chuyện gì nữa?
Mạch Trí Hiên cúi đầu suy nghĩ một hồi, sau đó đột nhiên mở miệng nhỏ giọng cầu xin: "Có thể gặp em gái con được không?"
Trái tim đang treo lơ lửng của An Cát được đặt xuống, trong mắt có một tình thương vô bờ bến, Mạch Trí Hiên đúng là bé ngoan do chính tay cô dạy dỗ, rất lương thiện, nhân từ, hiểu chuyện, trầm ổn.
An Cát nhớ đến Mạch Kiếm Hoa, thật sự cô rất vui vì tính cách và nhân phẩm của con trai không giống Mạch Kiếm Hoa.
"Mẹ ơi, con có thể nhìn em gái không?" Mạch Trí Hiên thấy An Cát không có trả lời nên hỏi lại.
An Cát định thần lại, vẻ mặt vui mừng nói, "Bây giờ, con bé ngủ rồi, ngày mai rồi gặp nha.


Lát nữa, mẹ gửi cho con mấy tấm hình."
"Được ạ! Vậy dì Du đâu ạ? Bây giờ, dì ấy đang ở đó hay ở trong nước ạ?" Mạch Trí Hiên hỏi.
"Bây giờ, dì ấy đang ở đây, mới về phòng ngủ rồi.

Con...!con có muốn nói chuyện với dì ấy không?" An Cát do dự hỏi.
"Không được, ngày mai rồi gặp ạ, để con chuẩn bị tâm lý nói chuyện với dì ấy." Mạch Trí Hiên ngoan ngoãn trả lời.
"Ừm! Vậy mai nhé.."
Sau khi tắt video, An Cát thở một hơi dài, thả mình xuống ghế sofa, tâm trạng thay đổi quá nhanh, thật sự quá kích thích.
Xem ra những chuyện đặt ở trong lòng mấy năm qua cũng đã được giải quyết xong, vốn dĩ luôn lo lắng đề phòng, không ngờ lại có thể dễ dàng được đón nhận như vậy, hai cậu con trai cũng rất dễ dàng chấp nhận Du Quân Diệp và Du Tiểu Ngư.

Hoá ra chỉ có cô lo lắng vô ích.
An Cát bất đắc dĩ lắc đầu, nước mắt lưng tròng, cô sụt sịt, lau nước mắt rồi đứng dậy đi về phòng ngủ.
Đẩy cửa phòng ra, Du Quân Diệp đang yên tĩnh nằm trên giường, vòng tay ôm lấy Du Tiểu Ngư, Tiểu Ngư, Tiểu Ngư đang ngủ rất say, Du Quân Diệp vẻ mặt đầy yêu thương nhìn Tiểu Ngư ngủ, chốc lát lại hôn lên gương mặt mềm mại kia.

Vẻ mặt vui mừng của An Cát đột nhiên sụp đổ.
Kể từ khi có Tiểu Ngư, Tiểu Ngư đã chiếm trọn vòng tay của Du Quân Diệp, dù đang ngủ hay đang thức.
Trước đây, khi cô ngủ, Du Quân Diệp luôn ôm An Cát đi ngủ, nhưng bây giờ vị trí đó đã đổi chủ, bị Tiểu Ngư chiếm giữ, An Cát hiếm khi được hưởng thụ cái ôm và tư thế đó.
An Cát bất mãn đi tới bên giường, nhìn lớn nhỏ trên giường, viết: Tôi ghen tị!
"Cái đồ nô lệ của con gái!" An Cát khịt mũi bất mãn.
Du Quân Diệp nhướng mắt, nhìn An Cát đang ghen tị, buồn cười nói: "Đây là con gái của chị, chị còn ăn dấm của con gái luôn sao sao?"
"Con bé ngủ rồi, em không thể để con bé ngủ yên sao? Ôm con bé làm gì?" An Cát bĩu môi trừng mắt nhìn Du Quân Diệp.
"Con bé không phải còn nhỏ sao?" Du Quân Diệp cười phản bác.
"Nguỵ biện! Có phải em có con bé rồi thì không yêu chị nữa không? Cho nên chỉ ôm con bé, ngủ cũng ôm, chứ đâu thèm ôm chị." An Cát bất mãn nhấc chăn quấn quanh mình, để lại bóng lưng cho Du Quân Diệp.

"Mẹ ~" Một giọng nói nhu nhu vang lên.
An Cát nhanh chóng quay lại nhìn đứa con gái nhỏ đang ngủ say, tưởng rằng con bé đã tỉnh, kết quả vẫn nhắm mắt nói mớ, chép chép cái miệng lại ngủ tiếp.

Trái tim An Cát dịu đi không ít, cô cúi đầu hôn lên trán con gái, ngẩng đầu nhìn Du Quân Diệp, mỉm cười rồi lại nằm xuống.
Du Quân Diệp đứng dậy, bế Tiểu Ngư đặt vào chiếc giường nhỏ của cô bé, đắp chăn bông lên, yên lặng quan sát một lúc, sau đó xoay người bước tới giường.
Vừa nằm xuống, An Cát liền ôm lấy: "Vị trí này cuối cùng cũng là của chị."
Tìm được một vị trí thoải mái, An Cát thở dài hài lòng.
"Đồ ngốc, vị trí này sẽ luôn là của chị." Du Quân Diệp xoa má An Cát, buồn cười trả lời.
"Ừm! Chị biết." An Cát ủ rũ nói, "Nhưng nhìn thấy em cưng chiều con gái quá, khiến lòng chị chua xót."
"Em thấy vừa rồi mắt của chị đỏ bừng.

Chị với Hiên Hiên nói chuyện không thoải mái sao?" Du Quân Diệp lo lắng hỏi.
"Không, bọn chị nói chuyện rất tốt, chị rất vui." An Cát sụt sịt, "Chị đã kể cho thằng bé nghe chuyện em và con gái, nhưng thằng bé không nói gì, chỉ trách chị giấu thằng bé thôi.

Sau đó còn muốn gặp Tiểu Ngư, cũng muốn gặp em, thực ra thằng bé rất thích em."
Du Quân Diệp không nói gì, chỉ ôm chặt lấy An Cát.
An Cát cảm nhận rõ ràng sự run rẩy nhẹ của vòng tay quen thuộc này, cô tin rằng Du Quân Diệp cũng đang phấn khích như cô!
Được người nhà ủng hộ, mới là hạnh phúc và an ủi lớn nhất.
"Em vui không?" An Cát hỏi.
"Vui! Em rất vui, em cảm nhận được chị rất hạnh phúc." Du Quân Diệp nhìn xuống An Cát và nói với một nụ cười.
Nhìn nhau, cả hai đều thấy trong mắt nhau niềm vui, hạnh phúc, mãn nguyện xen lẫn tình yêu thương sâu đậm.
An Cát nhìn Du Quân Diệp gần trong gang tấc, sóng tình tràn đầy, ngẩng đầu hôn lên cánh môi Du Quân Diệp, tay còn lại vòng qua eo Du Quân Diệp, ở bên trong áo mà du ngoạn.

"Hừm ~" Du Quân Diệp khẽ ậm ừ, một lúc sau, cô ấy thở gấp và nhẹ nhàng nói, "Con gái còn ở đây mà...."
"Con đang ngủ, không sao hết, chúng ta nhỏ tiếng chút là được!"
...
Những giai điệu du dương trầm mặc khẽ vang lên trong phòng, rồi lặng lẽ biến mất!
Đường còn rất dài, mà mọi thứ vừa hay lại đều bình ổn!.