Một lúc sau, An Nhiên mở cửa bước ra, trên tay vẫn còn vương mùi nước xà phòng. Khi thằng bé nhìn quanh và nhận ra Minh Nghị không còn ở đó, nó liền òa khóc, giọng nức nở.
"Chú Liam đâu rồi? Tại sao lại không ở đây?"
Gia Nhi giật mình, vội vàng tiến tới ôm lấy An Nhiên. Cô cúi xuống, ánh mắt dịu dàng nhìn thẳng vào thằng bé. "Mẹ ở đây, An Nhiên. Đừng khóc nhé."
Nhưng An Nhiên vẫn không ngừng khóc, nước mắt chảy dài trên má. "Chú đã đồng ý làm ba của con mà! Tại sao chú lại bỏ đi? Con không muốn chú đi đâu!"
Gia Nhi cảm thấy tim mình quặn thắt. Cô chưa bao giờ muốn thằng bé phải trải qua cảm xúc đau lòng như thế này. Lần đầu tiên, cô nhận ra rằng sự liên kết máu thịt giữa họ không chỉ là lời nói suông; nó là một sợi dây vô hình nhưng mạnh mẽ, gắn kết trái tim của họ lại với nhau.
An Nhiên không phải là đứa trẻ chỉ cần dụ ngọt là nghe theo. Cô hiểu rằng, nếu không thật tâm, thằng bé sẽ không bao giờ biểu lộ cảm xúc sâu sắc như vậy. Cô cảm nhận được nỗi đau và sự hoang mang trong ánh mắt ngấn lệ của An Nhiên. Đó không chỉ là nỗi sợ mất đi một người mà còn là sự hoang mang về vị trí của nó trong thế giới mà mình từng biết.
...
Những ngày sau đó, Đinh Minh Nghị dường như biến mất khỏi cuộc sống của Gia Nhi. Cô không còn thấy anh xuất hiện trước cửa nhà, không còn nhận được những cuộc gọi hay tin nhắn như trước. Công việc quản lý cũng ngừng lại vì công ty tìm được người phù hợp. Điều này khiến cuộc sống của cô trở lại nhịp điệu cũ, không còn những sự xáo trộn hay sự xuất hiện bất ngờ của anh.
Mỗi buổi sáng, khi bước ra khỏi căn hộ, không còn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Minh Nghị đứng chờ ở hành lang, cô chợt cảm thấy trống trải đến lạ lùng. Mọi thứ trở lại quỹ đạo nhưng lại thiếu đi một phần gì đó mà chính bản thân cô cũng không muốn thừa nhận. Mỗi khi nhìn An Nhiên cười đùa, cô lại nhớ đến ánh mắt của anh, Gia Nhi không thể không thừa nhận cả hai ngày một trở nên giống nhau.
Tối nay, An Nhiên ở lại nhà bà ngoại, Gia Nhi trở về căn hộ một mình, dự định sẽ nấu một bữa ăn đơn giản rồi nghỉ ngơi. Nhưng khi bước dọc hành lang chung cư, cô bỗng cảm thấy lạnh sống lưng. Có một người đàn ông lạ mặt đang đi sau cô, ánh mắt anh ta cứ dán chặt vào cô, từng bước chân bám theo sát đến mức khiến cô không thể làm ngơ.
Gia Nhi cảm thấy lòng bàn tay mình ướt đẫm mồ hôi khi bước nhanh hơn dọc theo hành lang. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, không để sự sợ hãi lấn át lý trí.
Vừa đặt tay lên ổ khóa và đẩy cửa mở, Gia Nhi chưa kịp thở phào thì người đàn ông lạ mặt bất ngờ lao tới, xô cửa vào theo. Cô hoảng hốt, lùi lại theo phản xạ, miệng hét toáng lên trong nỗi sợ hãi. Tim cô đập dồn dập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, mắt không rời khỏi gã đàn ông đang tiến gần.
Gã cười nhếch mép, nụ cười gian xảo khiến Gia Nhi thấy lạnh toát cả sống lưng. "Cô la hét cũng vô ích thôi" gã ta nói, ánh mắt lộ rõ sự hăm dọa. "Tôi biết cô sống một mình ở đây, và chẳng ai nghe thấy đâu"
Đột nhiên, Gia Nhi nhận ra gã chính là nhân viên cắt tỉa cây cảnh của khu chung cư, thường xuyên xuất hiện xung quanh khu vực này. Cô nhớ lại những lần gặp thoáng qua, nhưng không bao giờ nghĩ rằng có ngày gã lại theo dõi và nhắm đến mình như thế này. Cô cố lùi về phía sau, tìm kiếm vật gì đó có thể dùng để tự vệ, nhưng khoảng cách giữa cô và gã quá gần, không còn thời gian để chần chừ.
"Anh muốn gì?" Giọng Gia Nhi run rẩy, cố gắng giữ bình tĩnh. "Nếu anh còn bước thêm một bước, tôi sẽ báo cảnh sát.
Gã đàn ông nhếch mép cười, không hề tỏ vẻ sợ hãi. "Báo cảnh sát à? Cô thử xem, nhưng trước khi họ tới, tôi có thể làm được nhiều chuyện lắm đấy"
Gia Nhi lùi lại thêm một bước, đôi mắt hoảng loạn tìm kiếm thứ gì có thể làm vũ khí. "Tôi cảnh cáo anh, đừng động vào tôi! Có camera an ninh khắp nơi ở đây, anh không thoát được đâu."
"Cô nghĩ tôi ngốc đến mức ấy sao?" Gã nhếch mép, bước tới gần hơn. "Camera ở hành lang tầng này lâu rồi không hoạt động, chính tôi là người kiểm tra nó mỗi tuần. Không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra với cô đâu."
Gia Nhi hoảng loạn lùi lại nhưng không kịp. Gã đàn ông lao tới, nắm chặt cổ taycô, đẩy cô ngã xuống sàn. Tiếng la hét của Gia Nhi vang lên cùng tiếng va đập của đồ đạc rơi vỡ khiến căn hộ trở nên hỗn loạn.
"Buông tôi ra! Cứu tôi với!" Gia Nhi giãy giụa, dùng mọi sức lực có được để chống lại gã đàn ông, nhưng hắn quá mạnh. Hắn cố đè cô xuống, đôi mắt lấp lánh đầy dục vọng.
"Im miệng!" Gã gầm lên, một tay bịt miệng cô lại, tay còn lại cố ghì chặt lấy đôi vai nhỏ bé. "Không ai cứu được cô đâu, ngoan ngoãn nghe lời đi!"
Trái tim Gia Nhi đập điên cuồng, cô cảm nhận sự tuyệt vọng đang lan tỏa trong mình. Bàn tay cô cố với lấy một chiếc bình hoa bên cạnh, dùng toàn bộ sức lực đập mạnh vào đầu gã đàn ông.
"Con quỷ cái!" Gã hét lên, vẻ mặt nhăn nhó vì cơn đau, nhưng chỉ trong giây lát, hắn đã trở lại với vẻ hung hãn, nhào tới nắm chặt lấy tay cô.
Ngay lúc đó, Đinh Minh Nghị vừa trở về nhà, đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì chợt nghe thấy tiếng hét chói tai vang vọng từ căn hộ bên cạnh. Không kịp suy nghĩ, anh chạy ngay đến đập cửa, nhưng không có ai mở.
"Gia Nhi" Anh gọi lớn, nhưng bên trong chỉ vọng ra những âm thanh giằng co và tiếng la hét làm lòng anh như thắt lại.
Tim đập loạn nhịp, Minh Nghị lập tức quay lại phòng ngủ của mình, mở toang cửa sổ ra ban công. Khoảng cách giữa hai căn hộ không phải là ngắn, và đây là tầng 6, nhưng không một giây do dự, anh phóng mình qua lan can. Thân thể lơ lửng trong không trung trong tích tắc, rồi anh đáp xuống ban công căn hộ bên cạnh, tim đập mạnh trong lồng ngực.
Chân vừa chạm đất, Minh Nghị dùng toàn bộ sức lực lao thẳng đến cửa sổ phòng khách nhà Gia Nhi, đập mạnh vào. Kính vỡ vụn, anh chui người qua và ngay lập tức nhìn thấy gã đàn ông đang vật lộn với cô trên sàn nhà giữa vũng máu loang lỗ không biết là của ai.
"Buông cô ấy ra!" Minh Nghị gầm lên, không chút do dự, anh nhanh chóng nắm lấy chiếc ghế gỗ gần đó, vung mạnh đập vào đầu gã đàn ông. Âm
Minh Nghị không còn nghĩ đến gì khác, chạy ngay đến ôm lấy Gia Nhi, nhưng khi nhìn kỹ, anh mới thấy trên mặt cô còn hắn lên những vết bạt tay to tướng, cùng những dấu vết của nỗi đau và sợ hãi kéo dài.
"Hắn đánh chị?" Anh hỏi, giọng khản đặc, tim như thắt lại khi nhìn thấy sự đau đớn trong đôi mắt cô.
Gia Nhi gật đầu, nước mắt đã sớm lăn dài trên má.
Anh bỏ cô ra, tiến đến, liền liên tiếp đấm vào mặt gã đàn ông kia. Mỗi cú đấm như chứa đựng cả cơn giận, sự đau đớn, và nỗi lo lắng mà anh dành
cho cô. Gã đàn ông lảo đảo, không thể phản kháng, nhưng Minh Nghị vẫn không dừng lại.
"Đủ rồi!" Gia Nhi hoảng hốt ngăn cản, chạy đến ôm lấy cánh tay anh, sợ rằng nếu anh tiếp tục như vậy, gã sẽ không còn sống sót. "Minh Nghị, dừng lại! Hắn có thể chết đấy!"
Cuối cùng Minh Nghị cũng dừng lại mặc cho tức giận vẫn còn cuồn cuộn
trong lòng, anh quay lại chỗ Gia Nhi, ôm chặt lấy cô như thể muốn bảo vệ con khỏi mọi sự đau khổ.
"Xin lỗi, tôi chỉ là không chịu được cảnh người khác làm tổn thương chị. "