Phải Lòng Gió Đông

Chương 45: Bệ đỡ



Với sự hỗ trợ không ngừng của Hoàng Hiên, tên tuổi của Lưu Nhã Nhã nhanh chóng trở thành cơn sốt trong làng giải trí. Anh ta đã rót tiền mạnh tay vào các dự án lớn, biến cô từ một diễn viên hạng trung thành ngôi sao sáng giá chỉ sau vài tháng ngắn ngủi. Cô liên tục xuất hiện trên các tạp chí danh tiếng, tham gia những buổi tiệc xa hoa và kết nối với các nhân vật quyền lực. Mọi người dần quên đi câu chuyện cũ về "cặp đôi hoàn hảo" giữa cô và Liam, thay vào đó, chỉ còn nhắc đến cô như một ngôi sao mới nổi, đầy tiềm năng.

Gia Nhi, dù đã quen với những biến động trong giới truyền thông, vẫn không khỏi ngạc nhiên khi mỗi ngày đều nghe tên Lưu Nhã Nhã được nhắc đến trong các buổi họp hay trên tiêu đề tin tức. "Cô ta từ đâu lại có được sự ủng hộ mạnh mẽ đến vậy?" Câu hỏi này luôn lẩn quẩn trong đầu Gia Nhi mỗi khi cô thấy tên Lưu Nhã Nhã xuất hiện dày đặc trên các phương tiện truyền thông. Một diễn viên từng phụ thuộc vào mối quan hệ với Liam để gây chú ý, giờ lại được đầu tư khủng để phát triển sự nghiệp mà không ai rõ danh tính của nhà tài trợ.

“Có vẻ như cô ấy đã có một bệ đỡ rất lớn" Mỹ Ái cùng cô ăm cơm trưa vô tình lướt trúng bài đăng về Lưu Nhã Nhã.

"Đúng thật, dạo này đâu đâu cũng thấy tên cô ta." Gia Nhi đáp, mắt thoáng chút trầm tư khi Mỹ Ái đưa điện thoại về phía cô, trên màn hình là một bài đăng khen ngợi Lưu Nhã Nhã đang trên đà thành công rực rỡ.

Mỹ Ái gắp một miếng thức ăn, vừa nhai vừa nói: "Mình nghĩ chắc chắn có ai đó chống lưng cho cô ta, không thể nào tự nhiên mà bùng nổ nhanh như vậy. Nhìn đi, cô ta còn đang hợp tác với một hãng thời trang lớn nữa kìa!"

Gia Nhi thoáng giật mình. Sự nghiệp của Lưu Nhã Nhã gần đây phát triển quá nhanh, nhanh đến mức cô cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn. "Mình không hiểu nổi, từ đâu mà cô ta có thể kiếm được một nhà đầu tư chịu chi như thế?"

Mỹ Ái bật cười, nhún vai. "Chuyện này trong giới đâu phải hiếm. Chắc là nhờ một nhân vật quyền lực nào đó đứng sau thôi. Mà này, cậu không thắc mắc sao? Cô ta từng bám theo Liam không buông, giờ tự nhiên lại im lặng, không nhắc gì đến anh ấy nữa."

Gia Nhi khẽ thở dài, ánh mắt hướng về phía xa, lòng dâng lên chút bồn chồn khó tả. "Cô ta làm gì cũng được, chỉ cần đừng động đến Minh Nghị của mình là đủ."

Mỹ Ái lập tức bật cười, chọc ghẹo không chút nể nang. "Minh Nghị của cậu? Nói nghe ngọt Ngào quá nhỉ, không sợ người ta bảo là cô vợ cuồng chồng sao?"

Gia Nhi đỏ bừng mặt, quay sang nhìn bạn mình đầy ngượng ngùng. "Ai cuồng chồng chứ! Mình chỉ không muốn ai làm phiền anh ấy thôi."

Mỹ Ái nháy mắt tinh nghịch, cười khoái chí. "Thôi đừng chối nữa, nhìn cậu nói về anh ấy là biết ngay! Lúc nào cũng lo lắng, quan tâm từng chút một, đích thị là bà vợ chính hiệu rồi. Thế hai người định khi nào cho An Nhiên có thêm em bé đây?"

Gia Nhi bỗng thấy mặt mình nóng bừng, lúng túng trả lời, "Em bé? Còn sinh em bé ư? Mình đã bao nhiêu tuổi rồi chứ, nhắc đến thôi đã thấy ngại lắm rồi"



Mỹ Ái không thể nhịn cười, ánh mắt cô chớp chớp, chỉ tay về phía chiếc bụng lấp ló của mình. "Ai bảo cậu là tuổi này không thể sinh? Nhìn cậu đi, trẻ trung và xinh đẹp thế này mà!"

Gia Nhi bất ngờ đến mức suýt thì hét lên: "Cậu với Duy Anh có con rồi sao?!" Cô tròn mắt, không thể tin vào những gì mình vừa nghe.

Mỹ Ái chỉ tay lên trời, cười hạnh phúc. "Phải, phi công nhà mình nói muốn sớm làm lễ kết hôn, mình thấy cái đó phiền phức quá, bảo anh ấy cứ làm giấy tờ trước tiên là được rồi.

"Chúc mừng bảo bối, cậu cuối cùng cũng chịu an phận rồi" Gia Nhi nói với nụ cười rạng rỡ. "Cuối cùng thì cũng có người khiến cậu không còn chạy trốn nữa!"

Mỹ Ái giả bộ tỏ ra nghiêm túc, nhưng khóe miệng lại nhếch lên. "Hứ, đó là phúc 3 đời của Phan Duy Anh. Anh ấy phải cảm ơn ông trời vì đã gặp được một người như mình!"

Nói rồi, cả hai cười phá lên, tiếng cười trong trẻo vang vọng khắp không gian, hòa quyện cùng không khí ấm áp của bữa trưa. Giây phút ấy, họ bỗng nhận ra rằng chưa bao giờ Là quá muộn để tìm thấy một tình yêu chân thành. Họ hiểu rằng trong tình yêu, không cần phải hấp tấp hay lo lắng, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, bởi vì người mà mình chờ đợi rồi cũng sẽ xuất hiện vào đúng thời điểm mà mình cần họ nhất.

...

Buổi tối trước khi đi ngủ, Gia Nhi nằm gọn trong vòng tay Minh Nghị, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh truyền đến. Không khí yên bình và ấm áp bao trùm lấy họ, giúp những căng thẳng trong ngày dần tan biến.

"Anh có biết không, hôm nay em gặp Mỹ Ái" Gia Nhi bắt đầu, giọng nói nhẹ nhàng. "Cô ấy đã thông báo rằng mình và Duy Anh sắp có em bé."

Minh Nghị khẽ mỉm cười, ánh mắt ấm áp khi nhìn Gia Nhi. “Anh nghe Duy Anh nói rồi, cậu ta lảm nhảm cả một buổi chiều nay không biết sau này phải nuôi dạy con thế nào. Đứa bé sẽ giống ba hay giống mẹ? Liệu có thông minh như Cún con nhà mình hay không?”

Gia Nhi bật cười, cảm giác vui vẻ len lỏi trong lòng. “Cậu ta lo xa thật, em bé còn chưa chào đời mà đã tính toán trước như vậy!”

“Thật ra, Duy Anh làm vậy cũng đúng. Nếu là anh, anh cũng sẽ bận tâm rất nhiều thứ, MInh Nghị nói, giọng trầm ngâm. “Chỉ tiếc là anh không thể cùng em đồng hành trong giai đoạn đó.”
— QUẢNG CÁO —