Phải Lòng Lớp Trưởng Lớp Kế Bên

Chương 31



"Ummmmmm......Cố Hi Kiệt cậu..............cậu bỏ..........bỏ tôi ra!" Vừa nói vừa dùng hành động đẩy anh ra.

"La lớn lên, cần tôi giúp không?"

"Cậu muốn làm gì? Đừng tới gần tôi..."

"Làm gì? Hừ...không phải biết rồi à?"

Cậu rõ ràng đang nằm nghỉ trên phòng, có lý nào vừa mở mắt đã phát hiện mình ở chỗ rất xa lạ.

"Cậu đừng quên tôi với cậu không còn quan hệ".

"Chắc là cậu không biết, giấy ly hôn còn nằm ở chỗ tôi".

"..."

"Tức là nói...cậu vẫn là vợ hợp pháp của tôi".

Cậu nghỉ: Sao có thể?

Trước đó anh mặc cho mọi người sắp đặt chấm dứt hôn sự của anh và cậu. Nhưng mà...người đưa ra quyết định sau cùng là ông anh.

Thư phòng...

"Ông, có thể cho tụi con thời gian được không?"

"Bao nhiêu đó chuyện còn chưa đủ sao? Con cứ để cho thằng bé tự do đi. Ông cũng cảm thấy hai đứa..."

"Ông...con thật lòng với cậu ấy. Đến bây giờ vẫn đơn phương như vậy".

"Đơn phương?"

"Đúng vậy. Hiện tại người ta vẫn không thích con".

"Nên con làm vậy để thằng bé chú ý?"

"..." Anh cúi đầu trầm mặt.

"Nhưng ông lại thấy không giống lắm".

"Con vì vết sẹo trên người cô ấy nên lúc nào cũng thấy có lỗi, luôn muốn bảo vệ cô ấy. Nhưng khi hai người họ gặp nhau, con lại thấy đáng lý ra không nên để hai người chạm mặt".

"Con định xử lý cô gái kia ra sao?"

"Không phải mẹ đã giúp con giải quyết sao?"

"Mẹ con chỉ giúp một lần thôi, không giúp được cả đời. Cầm lấy, lần này còn không làm cháu dâu ông cam tâm tình nguyện trở về thì con đó...cũng không cần về nữa".

Ông đưa lại cho anh giấy ly hôn và anh cũng đã xé nó.

**

"Sao hả?"

"Đừng đến gần tôi".

Anh chẳng những không nghe còn đến nằm đè lên người cậu.

"Cậu..." Anh rơi vào trạng thái trầm tư.

"???"

"Thật sự không có đàn ông sẽ chết sao?"

"Cậu lên cơn điên cái gì nữa".

Trái lại với vẻ kích động muốn đánh người của cậu thì anh nhẹ nhàng, bình tĩnh hơn nhiều.

Anh im lặng gục đầu xuống hõm cổ cậu. Lát sau thì thấy cổ cậu hơi nóng, còn có nước. Cậu giật mình quay mặt người kia ra thì...

"Cậu khóc?"

"..."

"Tôi mới là người bị bắt, còn sắp bị cường bạo. Tôi chưa khóc, cậu khóc cái gì?"

"..."

"Nè!"

"..."

"Nè cậu có thôi đi không?!"

"..."

Cậu thở dài một hơi mới nói:

"Tôi với Hạo Đình không có gì, cậu ấy là bạn học cùng trường ở cùng phòng kí túc. Mới gặp chưa bao lâu, quan hệ cũng không quá thân thiết. Cậu ấy đang theo đuổi Lâm Nhi, cả trường đều biết".

Anh nghĩ: Mới không phải? Cùng chung bao nhiêu đó rồi thì khả năng thân thiết cũng sẽ nhanh thôi.

Ánh mắt tên đó không đáng tin.

"Còn Hàn Văn...tôi..."

"Đừng nói". Nếu khó quá cũng đừng miễn cưỡng. Anh cũng không muốn nghe.

Cậu im lặng.

"Cậu có thích tôi không?"

Đối với câu hỏi đường đột này ít nhiều cậu cũng không biết làm sao. Rõ ràng là cậu phải thấy nhẹ nhõm khi ly hôn nhưng sao lại thấy có chút gì đó vui mừng khi hai người họ...

Đang lúc cậu mãi suy nghĩ thì anh đã từ từ hành động.

Cậu chỉ nhìn anh chứ không nói gì, cũng không phản kháng. Mặc anh muốn làm gì thì làm.

*****

"Aizzzz...." Cậu muốn xuống giường thì phát hiện chân như nhũn ra, cả người đau in ỏi.

"Đau hả?" Anh liền chạy tới đỡ cậu.

"Cậu muốn thử không?"

"Muốn đi đâu? Tôi bế".

"Không cần".

Đối với loại cự tuyệt của cậu làm anh chỉ muốn làm cậu thêm vài lần nữa. Nhưng mà...sao anh nỡ. Anh nhanh chóng ôm chặt cậu bế lại lên giường ôm tiếp.

"Xin lỗi. Tôi chỉ có mình cậu thôi, lâu như vậy không động vào...đương nhiên là không thể khống chế nổi".

"Cậu còn nói".

Anh khẽ cười vùi đầu vào cổ cậu hít hít.

'Cậu biết không...tôi thật sự chỉ muốn giam cậu ở một nơi không ai có tìm thấy được. Ngoài tôi ra, cậu không được tiếp xúc với bất kì ai. Có như vậy...cậu mới mãi mãi là của tôi'.

'Nếu cậu ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không thật sự làm vậy'.

"Tôi muốn về".

"Về đâu? Lát tôi đưa cậu về nhà".

"Làm gì? Tôi muốn về học viện, khoá học của tôi còn chưa hoàn thành".

"Không cần. Cậu từng là học viên quân đội chỉ cần xin cấp trên giấy xác nhận hoàn thành đầu vào, nó cũng tương đương với khoá học quân sự các trường khác thì được miễn rồi".

"Không được".

Nghe vậy anh liền giận dỗi.

"Sao lại không được? Cậu..."

"Lại muốn nói tôi vì ai đó nên mới lưu luyến không rời?"

"..."

"Ấu trĩ".

"..."

"Trẻ con".

"..."

"Nhỏ mọn".

"Còn sức mắng tôi...tức là..."

"Cậu muốn làm gì?"

"Chúng ta tiếp tục đi".

***

"Ba, mẹ".

"Con chào cô, chú".

Anh thấy ông bà ngẩn người liền nhắc nhở.

"Muốn tôi cho cậu không thể bước chân xuống giường không?"

"Cậu..."

"Ờ...hai đứa ăn gì chưa? Để mẹ đi chuẩn bị".

"Không cần đâu tụi con ăn rồi. Ông đâu rồi mẹ?"

"Ông con đi công tác mấy hôm nữa mới về. Sao hả? Nếu con có việc gì gấp thì cứ gọi điện cho ông mà trình bày".

"Không gấp. Đợi ông về con nói sau cũng được".

"Khôi đi đường mệt không con?"

"Dạ con không sao".

"À...con chợt nhớ ra một chuyện. Mẹ có thể nấu chút gì tẩm bổ cho vợ con được không? Vận động quá sức nên chắc là không được khoẻ cho lắm".

Cậu nghe vậy liền đỏ mặt nhéo eo anh rồi đi nhanh lên phòng.

**

Học viện quân sự...

"Hôm qua đi đâu vậy?" Hạo Đình hỏi.

"À, tôi về nhà có chút việc".

"Anh, nhà mình có việc sao em không biết?"

"Là chuyện của tôi, không liên quan đến cậu".

"Ò".

"Giáo quan nói ngày mai chọn nhóm tham gia hội thao".

"Hả? Vậy mọi người có nhóm hết chưa?"

"Anh, anh chung nhóm với em và cậu ta".

"À".

"Không muốn?"

"Không phải. Cậu đừng hiểu lầm".

Hôm sau...

Ngày hội thao được diễn ra, đội của cậu như dự đoán giành được chiến thắng ở các thử thách. Phần thưởng chính là một yêu cầu trong quân khu.

Đội cậu quyết định tận dụng tổ chức một bữa tiệc cho sinh viên toàn trường trong khoá học này. Và quân khu cũng đã đồng ý.

"Cậu tìm ai?" Nó thấy anh ngoài cửa liền hỏi.

"Vợ tôi".

"Ai là vợ cậu?" Nó khó chịu hỏi anh.

Anh đương nhiên là không thèm để nó vào mắt mà chỉ dõi mắt tìm người.

Anh thấy cậu thì cậu cũng đúng lúc thấy anh. Cậu vừa ra tới thì bị nó giữ lại.

"Anh, để em giải quyết được rồi. Anh đi ngủ đi".

"?/?"

"Được rồi, cậu đi ngủ trước đi".

Rồi đi theo anh trước sự ngơ ngác của nó và sự tò mò của người xem.

Đi đến sân bóng, anh mới lấy trong túi quần ra một cái hộp. Bên trong...là cặp nhẫn.

Anh lấy ra một chiếc đưa tay cậu lên đeo vào.

"Quà ông tặng".

"Ò".

"Thích không?"

"..."

Anh hướng mắt mình về phía chiếc nhẫn còn lại, ngụ ý không phải là muốn cậu đeo lại sao.

Cậu chần chừ một lúc mới đưa tay lấy nhẫn rồi đeo vào tay anh.

"Đây là nhẫn kết hôn. Không cho phép tháo ra". Anh nghiêm túc nói.

Nói xong liền ôm cậu, còn khẽ nói vào tai cậu.

"Em là của tôi".