Phải Lòng Lớp Trưởng Lớp Kế Bên

Chương 5: Hôn ước



Từ ngày cậu biến mất tâm thì đến nay cũng sắp hết một tuần. Người vẫn không thấy, tin tức cũng không có.

Đầu năm học cậu đã xin gia đình chuyển ra ký túc xá. Ban đầu hầu hết đều phản đối nhưng thấy cậu kiên quyết như vậy họ cũng đồng ý.

Cũng bởi vì thế mà không ai trong nhà biết cậu đã mất tích.

Tại một trường trung học khác....

Trường H là một trường nổi còn hơn cả trường A, thành tích học tập cũng chỉ thua trường A. Có thể nói trường H chỉ dành cho những con người ưu tú từ học lực đến gia thế. Đây là ngôi trường chuyên dành cho những người giàu nứt vách đổ tường đến học, cũng có thể gọi là bọn rich kids nhưng là dạng hữu danh hữu thực.

Trường có khuôn viên rất rộng, trang bị không thiếu bất cứ thứ gì. Chỉ cần con họ có yêu cầu gì thì gia đình lập tức đáp ứng. Cho nên trong trường có nơi thì giống khu vui chơi, có nơi thì giống sàn đấu...

Cách thiết kế của trường có phần khác xa so với những ngôi trường khác. Phía trước là dãy lớp học các khối, nhìn vào thấy bình thường giống những nơi khác, nhưng phía sau nó chính là một khu ký túc xá hoành tráng hay nói đúng hơn thì nó giống như một khu chung cư cao cấp. Có hồ bơi, sân bóng, khu tập thể hình... Nói chung là do có điều kiện nên trường trang bị không thiếu thứ gì, mà còn có phần hơn nhiều.

Điều đặc biệt nhất và đáng nói nhất ở đây chính là trường chỉ dành cho nam sinh. Ngay cả giáo viên đứng lớp toàn bộ đều là nam. Còn có...đa phần toàn là mỹ nam. Cũng có thể gọi đây là ngôi trường thần tượng trong mắt nhiều người.

Từ ngoài cổng trường có một nam thiếu niên, balo quải một bên vai, đội mũ lưỡi trai, đeo kính giả cận, nhìn dáng vẻ rất ư là thư sinh. Trên người khoác lên bộ đồng phục của trường, áo khoác ngoài màu đen có đính biểu tượng và tên trường, bên trong là áo sơ mi trắng tinh khôi, quần tây đen thẳng tấp, giày sneaker.

Nam thiếu niên từng bước tiến vào trong, liền cảm thấy choáng ngộp trước sự sang chảnh của nơi đây. Ngay cả tên trường mà còn được dát vàng, bảng tên trên áo cũng vậy. Có phải là quá xa xỉ chăng?

Trước mặt xuất hiện nhiều hình ảnh không biết đây có phải trường học hay không, mà nhìn vào cứ như mê cung. Đi lòng vòng nảy giờ vẫn chưa tìm được nơi muốn tới.

Nam thiếu niên quyết định bắt đại một người nào đó hỏi cho nhanh.

"Này cậu! Cho hỏi lớp 12A ở đâu?"

"Cậu tìm lớp 12A? Mới chuyển đến sao?"

"Ừ".

"Oh..tôi là lớp trưởng lớp đó. Để tôi dẫn đường".

Hai người vừa đến trước cửa lớp thì đã xào xáo cả lên, nguyên nhân chính là nam thiếu niên trông rất lạ so với trường này. Cũng biết là bạn học mới, nhìn cũng bắt mắt nhưng có điều có qua khỏi mấy ngày sắp tới để sống yên ở đây không mới là chuyện lớn.

Đã từng có nhiều người được chuyển đến đây vì đắc tội một nhóm người có máu mặt trong trường nên đã bị buộc thôi học, gia đình còn sém bị phá sản.

Lớp trưởng dẫn cậu vào lớp liền đứng ngay vị trí trung tâm mà thông báo.

"Người này là bạn mới chuyển đến. Mọi người có gì nhớ giúp đỡ".

Nói rồi dẫn thiếu niên xuống chỗ mình:

"Cậu ngồi kế tôi đi, dù sao bạn cùng bàn của tôi cũng chuyển sang lớp khác rồi, à tôi tên La Hạo còn cậu?"

Thiếu niên nhìn bảng tên trước ngực của La Hạo nên đã biết, dù vậy nhưng vẫn lịch sự nói ra tên mình thay vì để cậu ta nhìn vào bảng tên.

"Lữ Thiên Ân".

"Thiên Ân...Thiên Khôi. Hai người có quen biết gì không?"

Thiếu niên lắc đầu.

"Biết mà. Đùa tí thôi, chỉ là trùng chữ lót thôi sao có thể có quen biết được. Haizzz...nhưng mà phải chi cậu biết cậu ấy thì tốt quá".

"Sao vậy? Cậu thích người ta?"

"Ơ...thì...tất nhiên là thích rồi, không chỉ một mình tôi. Cậu nhìn xung quanh xem".

Nói mới để ý, khắp nơi đều được dán đầy hình. Từ trên tường cho đến mặt bàn, bìa tập sách...

Mặc dù có rất nhiều hình ảnh khác nhau nhưng đại đa số hình cậu là nhiều nhất. Đều chụp lại hình ảnh cậu cười tươi nhất, chói nhất. Thu hút nhất là bức ảnh dưới sân bóng giữa ánh nắng của mặt trời, nó như chiếu sáng nụ cười tỏa nắng trong nắng sớm ban mai mà cậu mang lại.

Nhắc lại một lần nữa...ĐÂY LÀ TRƯỜNG NAM SINH và CHỈ CÓ NAM.

Vì thế cho nên nam sinh trong trường yêu nhau là chuyện rất bình thường.

"Ước gì một lần được gặp cậu ấy, được ngồi nói chuyện thôi cũng thấy hạnh phúc".

"Có phải hơi quá rồi không? Cũng là con người như nhau thôi".

La Hạo liền nhìn sang thiếu niên với ánh mắt khác.

"Cậu thì biết cái gì? Người đó là ai chứ...là Thiên Khôi, Tạ Thiên Khôi đó biết không? Sao có thể so sánh với những người khác. Tôi chỉ cần biến mơ thành thật thì đã làm biết bao người ganh tị rồi".

Thấy thái độ người ta như vậy, thiếu niên biết dường như đắc tội người ta rồi thì phải.

"Tôi nghe nói trường A có hai người nổi lắm mà? Không lẽ mọi người chỉ nhắm trúng cái người tên Khôi đó sao?"

"Cũng không hẳn nha~ Kiệt cũng không phải tệ gì, đẹp trai rạng ngời vậy mà. Phía bên kia lớp và những khu khác cũng rất thích Kiệt nha. Có người còn mạnh dạn theo dõi cậu ấy nữa. Cho dù biết sẽ không dễ dàng gì nhưng họ cứ thích đâm đầu vào. Theo tìm hiểu thì đa số Thiên Khôi là gu của mọi người. Cậu ấy không tùy tiện và rất tôn trọng tình cảm người khác dành cho mình, có cơ hội hơn nhiều. Nhiều người hay gọi cậu ấy là hoàng tử ấm áp. Tôi đã từng gặp cậu ấy trong đợt thi đấu bóng rổ, nhưng mà chỉ được nhìn từ trên khán đài. Trận đấu kết thúc cậu ấy cũng không thấy đâu. Bình thường chỉ theo dõi cậu ấy qua hình ảnh mà mọi người trong trường đăng tải".

Nam thiếu niên lắc đầu cười. Trong đầu nghĩ nghĩ rồi càng cười tươi hơn.

"Cậu sao đấy?"

"Không".

Đột nhiên từ ngoài cửa có người chạy như tên bắn, hớt ha hớt hãi vào lớp:

"Mọi người... lưu manh tới!"

Nghe thông báo mọi người liền dọn sạch sẽ các bức ảnh liên quan đến cậu, như không muốn để người khác phát hiện. Thậm chí còn giấu ở những nơi người khác không ngờ tới.

Thiếu niên: "..."

Tiếp sau đó thì lại bước vào không chỉ một người mà cả chục người. Thiếu niên khó hiểu nhìn bọn họ đang từng bước đến chỗ mình. Mặt vẫn bình tĩnh nhưng tâm bất ổn.

Nam nhân trước mặt hỏi La Hạo:

"Người mới?"

"Ờ...ờ.....cậu...cậu ấy....mới....mới chuyển....đến....hôm....hôm...nay".

Lúc nãy lớp trưởng này còn nói năng lưu loát, chưa gì mà đã cà....cà lăm. Tên này là lưu manh cầm đầu đám phía sau sao?

Thiếu niên không hiểu cái quái gì đang xảy ra? Đây là trường giỏi có tiếng nha~. Sao lại có những người chuyên bắt nạt người khác như vậy? Chẳng lẽ năng lực không đi đôi với nhân cách?

"Lữ. Thiên. Ân." Nam nhân nhấn tên nhìn thiếu niên bằng con mắt nguy hiểm.

"Chuyện gì?"

"Quy củ". Rồi đi mất không nói gì thêm.

"????"

Thấy thiếu niên không hiểu lớp trưởng tốt bụng nhắc nhở:

"Nghĩa là cậu phải làm sai vặt cho bọn họ một tháng".

"Cái gì?"

"Ráng đi. Chỉ một tháng thôi, sẽ qua nhanh thôi".

"Tôi đến để học, không phải làm cu li".

"Tôi biết. Nhưng nếu cậu muốn sống yên thì phải nghe theo họ, đặc biệt là người vừa nãy. Gia đình cậu ta thuộc hoàng tộc nên không thể gây sự".

"Còn về hình, lúc nãy tại sao lại giấu?"

"À...haizzzz....cũng không biết nói sao nữa. Không biết có ghét gì cậu ấy không mà cứ hễ thấy ai giữ hình cậu ấy liền tịch thu. Còn cấm không được giữ bất kì tấm hình nào liên quan. Nhiều người cũng vì chuyện này mà bị đánh đó, cho nên phải đặc biệt cẩn trọng".

Ở một khu biệt thư sa hoa, bên ngoài còn có lính canh trông rất uy vũ.

"Đang suy nghĩ gì đó con trai?"

"Mẹ tìm con?"

"Kiệt, con làm sao vậy? Rồi chuyện đó con tính làm sao?"

"Dạ? Chuyện...mà chuyện gì?"

"Cái thằng...mẹ đang nói chuyện con dâu mẹ đây. Con sao dạo này hồn cứ đi đâu ấy".

"Để sau này rồi tính đi mẹ".

"Sau này cái gì? Con học khác lớp với người ta đó, không nhanh hành động sau này bị người khác cướp mất thì đừng có mà than trời trách đất. Hai đứa cũng sắp lên đại học rồi, đây là thời gian tốt để vung đắp tình cảm. Với lại mẹ cũng nói với bên thông gia khoan hãy cho đứa nhỏ kia biết sớm, cứ để quan hệ của hai đứa tốt lên rồi hẳn nói. Đặc biệt là con đó dù bất cứ giá nào cũng phải cưa đỗ con dâu cho mẹ để người ta nguyện ý chịu lấy con ".

"Mẹ..."

"Đừng nói là con không thích?"

"Con...con không biết nhưng mà".

"Mẹ nói con biết đây là một cuộc hôn nhân do người lớn hai bên sắp đặt sẵn từ mấy chục năm trước. Cũng không có khả năng vì hai đứa không đồng ý mà hủy hôn sự này".

"..."

"Không được nếu con mà cứ như vậy thì sao mà được. Mai mẹ phải vào trường gặp con dâu, đứa nhỏ này lớn lên dung mạo chắc chắn không tầm thường".

"Mẹ...khi khác đi".

Bà nhìn con trai rồi nói: "Thôi được. Nhưng con phải tiến hành nhanh nhanh, có gì cần hỗ trợ phải nói".

Thật ra anh cũng chỉ mới biết cách đây vài ngày chuyện mình có hôn ước với người khác do vô tình nghe được chuyện cả nhà nói ở trong thư phòng. Anh tò mò nên đến hỏi, người nhà cũng không che giấu. Đáng lý ra đợi anh học xong trung học thì mới nói, nhưng không sao sớm muộn gì cũng biết nên nói luôn để chuẩn bị tâm lý. Ban đầu anh còn tính dứt khoát cự tuyệt nhưng nghe đến tên vị hôn thê thì vội vàng thay đổi ý định.