Phàm Ngốc Tu Tiên

Chương 22: Đồ ăn đều đi nơi nào rồi?



Lâm Phàm đã nhẫn nhịn không được loại cảm giác đói bụng kia nữa, vừa nhận lấy phần ăn của mình liền cầm lấy đùi gà lên cắn xé, ngay cả xương gà cũng bị hẳn nhai nát rồi nuốt vào bụng. Lâm Phàm ăn như hổ đói, trong chớp mắt liền ăn sạch sẽ phần cơm trong khay trước mặt.

Ngay cả một hạt cơm cũng không bỏ thừa.

Trương lão đầu há to miệng, nhìn thấy Lâm Phàm hình như vẫn còn rất đói khiến ông không khỏi sốt ruột, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, tại sao hẳn lại đói thành dạng này?

"Ngươi ăn của ta đi." Ông đẩy đồ ăn phần mình lên trước mặt Lâm Phàm, "Ta tặng cho ngươi ăn, không thể để ngươi đói chết được."

Lâm Phàm lắc đầu, "Ngươi cũng rất đói, ngươi ăn đi."

“Ta không đói bụng."

Trương lão đầu vừa nói vừa len lén lau nước miếng đang tứa ra.

Nhưng Lâm Phàm là bạn tốt của ông, dù ông chịu đói thì cũng không thể để bạn tốt chịu đói được.

Nữ hộ công Đinh Diệp rất hài lòng với tình hình hiện tại.

Mỗi một bệnh nhân tâm thần đều rất ổn định, đều đang hưởng dụng thức ăn trước mặt, chẳng qua là khi nàng nhìn thấy cái khay của Lâm Phàm sạch trơn thì hơi kinh ngạc, nàng vội cúi xuống xem xét mặt đất bên dưới chỗ hắn ngồi, xem thử xem có phải là người này len lén đổ đi không.

Mặt đất rất sạch sẽ, không rớt một hạt cơm nào.

Có ma à?

Đồ ăn đều đi nơi nào rồi?

"Thật giỏi nha, ăn ngoan ghê."

Đinh Diệp rất muốn hỏi Lâm Phàm đã giấu đồ ăn đi nơi nào, nhưng nghĩ tới tinh thần và tư duy của đối phương không

giống mình, không có khả năng hỏi thẳng như vậy. Nàng bèn lợi dụng biện pháp tán dương để dò hỏi.

"Ta đói." Lâm Phàm đưa cái đ ĩa trống trơn tới trước mặt Đỉnh Diệp.

Đinh Diệp ngây người, sau đó lộ ra dáng vẻ tươi cười, "Vậy †a cho ngươi thêm một phần nữa, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này chờ nhé."

"Được!"

Lâm Phàm ngồi yên ở đó, cúi đầu nhìn mặt bàn inox, hẳn nuốt nước bọt, mặt bàn bóng loáng sáng tỏ có vẻ như ăn rất ngon...

Nếu như có thể ăn....

Hẳn hé miệng muốn cần một miếng thử xem hương vị như thế nào, hẳn đói quá, đói khó mà chịu đựng nổi.

Khí công tu hành pháp chính là hấp thu hạt năng lượng rời rạc ở trong đất trời, lợi dụng mỗi một tế bào, khi mỗi một tế bào đều tràn ngập sức sống, thân thể sẽ tiêu hao tới một loại tình trạng cực cao.

Cơn đói sẽ tăng cao gấp mấy chục lần so với người thường.

"Thật sự là ngoan quá, đồ ăn ngon tới rồi đây."

Đinh Diệp buông đ ĩa cơm xuống, hơn nữa còn cố ý tặng thêm cho hẳn một cái đùi gà.

"Nhìn ngươi biểu hiện tốt như vậy, cho ngươi thêm một phần đùi gà nè."

Lâm Phàm không rảnh để trả lời, hẳn căm cúi ăn như lang thôn hổ yết, càng ăn lại càng thấy đói, bao tử hẳn hiện giờ tựa như một cái động không đáy, tham lam cần xé thức ăn trước mặt.

Xoạt xoạt!

Bỗng nhiên thìa bị Lâm Phàm cần nát, thế nhưng hẳn không để ý mà vẫn nuốt luôn phần nhựa vỡ vào, tuy nhiên cảm giác vẫn không đủ, thế là Lâm Phàm trực tiếp nuốt luôn cái thìa hän đang cầm trong tay vào bụng.