Phàm Ngốc Tu Tiên

Chương 28: "Ta không nghe thấy."



Ngoài miệng thì nói đến nỗi vô cùng thương tâm, kỳ thật mục đích chủ yếu của lão Trươngchính là muốn mượn tiền.

"Ta không có tiền." Lâm Phàm nói thẳng. Trương lão đầu vươn thẳng cổ, "Ta biết ngươi không có tiên, ta chỉ hỏi một chút thôi. Hay là chúng ta đi bắt cóc đi, ta

nghe nói bắt cóc sẽ kiếm được tiền rất nhanh."

"Bắt ai?" Lâm Phàm hỏi, hắn nguyện ý giúp trợ Trương lão đầu, bạn tốt của hắn gặp nạn, hẳn nhất định phải hỗ trợ.

Trương lão đầu chỉ vào Lâm Phàm, "Bắt ngươi, ngươi không phải có bạn gái à, ta làm bộ bät cóc ngươi, để nàng đi sửa đồng hồ cho ta, chỉ cần sửa đồng hồ xong ta liền thả ngươi ra để nàng khỏi lo lắng."

Lâm Phàm nháy mắt, lạnh nhạt đáp: "Ta không có bạn gái."

"Người trên TV không phải bạn gái của ngươi sao?" Trương lão đầu ngạc nhiên hỏi.

"ÀI Đó là vợ của ta, ta không có bạn gái." Lâm Phàm cảm thấy đáng tiếc: "Ngươi là bạn ta, ta lại không giúp được ngươi, †a rất khó chịu, bất quá ngươi yên tâm, ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi."

Trương lão đầu thở dài: "Vợ sao, ta còn tưởng rằng là bạn gái chứ, vợ thì chẳng có tác dụng gì."

Đương khi hai người bọn họ nói chuyện thì bỗng có mấy tiếng ư ử yếu ớt từ ngoài cửa phòng truyền đến.

"Ngươi nghe thấy tiếng gì không?" Trương lão đầu hỏi. "Không"

"Rõ ràng có."

"Ta không nghe thấy."

Tang Cẩu giả vờ hóa thành chú chó con bị thương đã bắt đầu thấy bực bội, nhân loại đều là kẻ điếc sao?

Nó ư ử nửa ngày rồi mà còn không mau ra mở cửa nghênh đón nó.

Tang Cẩu Manh Manh Của Ta, Ngươi Yêu Ta Sao? (2)

Hừ! Không có cách nào khách, Tang Cẩu đành phải nâng móng vuốt nhỏ lên cào cào vào cạnh cửa, nếu như người trong phòng vẫn còn không chịu phản ứng, vậy thì nó chỉ có

thể chuyển sang phòng khác.

"Có mà, ta rõ ràng nghe thấy tiếng gì đó." Trương lão đầu nhảy xuống giường, mở cửa phòng, lập tức hai mắt tỏa sáng.

Dáng vẻ nhỏ xinh của Tang Cẩu hiện tại đã làm trái tim già cỗi của ông ta sắp nhữn ra rồi, Trương lão đầu vội vã ôm cún con bế xốc lên, "Ngươi nhìn ta phát hiện cái gì này, chó con thật đáng yêu, ta thích nhất chính là chó đó."

Hai người đặt chó con lên giường.

"Cún con bị thương, khẳng định là rất đau." Trương lão đầu thấy đau lòng vô cùng.

"Ừm, rất đau" Lâm Phàm gật đầu phụ họa. "May mà ta biết châm cứu, ta có thể chữa bệnh cho nó."

"Chữa khỏi rồi chúng ta liền có thể chơi với nó đúng không?"

Hai người vây quanh chó con quan sát cẩn thận, giống như chưa từng gặp chó bao giờ vậy, đặc biệt ưa thích, ha, đều là người yêu chó mà.

Tang Cẩu rất đắc ý.

Nhân loại ngu xuẩn, trầm luân trong dáng vẻ manh manh của Tang Cẩu ta đi.

Nhưng chờ một chút... Lão đầu này mới làm trò gì?

Ngân châm của lão đâm vào chỗ nào đó?

Mặc dù vết đâm trên người có chút khó chịu, nhưng Tang Cẩu không còn cách nào khác, chỉ có thể tạm thời nhịn xuống.

Trương lão đầu rất cẩn thận chữa trị cho cún con, tuy đây là một con chó, nhưng hẳn là không khác người lắm, huyệt vị đều là giống nhau, chỗ nào nhìn không thoải mái thì đâm vào chỗ đó, tuyệt đối không sai.

Lâm Phàm nhẹ nhàng vuốt v e lông của Tang Cẩu.

"Cún con thật đáng yêu, ta rất thích."

Tang Cẩu nghe hiểu được ngôn ngữ của con người. “Đáng. yêu”, “ưa thích”, đều là những từ mà nó nghe hiểu. Ha ha ha, chờ nó khôi phục hoàn toàn, tránh né được đám cường giả truy đuổi, nó nhất định sẽ hiện ra bản thể chân thật cho đám nhân loại ngu ngốc này xem, để coi tới lúc đó bọn họ còn dám bảo nó đáng yêu nữa hay không...

Ùng uc!

Lâm Phàm chợt ôm bụng, tiếng gọi của cơn đói khát lại truyền đến rồi.

"Lão Trương, ta đói, ta rất muốn ăn." Trương lão đầu sốt ruột hỏi: "Vậy làm sao bây giờ?" Roẹt!

Lập tức, ánh mắt Lâm Phàm cùng Trương lão đầu đều tập trung nhìn chằm chằm vào cún con đáng yêu.

Hả?

Tang Cẩu phát hiện ánh mắt hai nhân loại kia có chút không đúng.

Giống như họ đang nhìn thấy đồ ăn vậy. Không!

Là ảo giác!