Ngô Thần tốn hai tháng theo cảm ứng của mộng ma, mới đến tổng bộ của Huyền Minh giáo.
Huyền Minh thành dựa vào danh vọng của Huyền Minh giáo phát triển, vượt xa các thành trấn nhân loại bình thường. Khắp nơi, đều có tu sĩ đi lại, người phàm ở đây chỉ là cận chót tồn tại, hơi vượt lên nô lệ một chút.
Tại nơi thực lực vi tôn, nhỏ yếu là nguyên tội, phàm nhân chỉ là công cụ phục vụ cho nhu cầu của tu sĩ.
Ngô Thần thấy rất nhiều cảnh tu sĩ cấp thấp, chỉ là luyện khí kỳ mấy tầng đầu cũng tùy ý chà đạp phàm nhân, đối xử không bằng héo chó.
Những người đi ngang cũng nhìn mãi thành quen, không ai rảnh rỗi bênh vực kẻ yếu. Nhịn nhục là một bộ môn thiết yếu sinh tồn ở thế giới này, những kẻ phản kháng đều đã nằm sâu trong ba thước đất, thậm chí, thi cốt không còn.
Ngô Thần là hư linh thể, dễ dàng vượt qua các trạm gác ngầm. Hắn đang trốn trong hậu viện của một gia tộc, thoải mái ngắm nhìn các tử đệ đang tu tập công pháp. Mỗi gia tộc muốn duy trì, ngoài mối quan hệ, ít nhất đầu phải có một bộ công pháp gia truyền cho tử đệ tu luyện, có hạt giống tốt mới có thể đưa vào tông môn chuyển tu công pháp cao hơn.
Đây là một gia tộc tầm trung, nhân số không phá ngàn người, tọa trấn là một lão tổ nguyên anh kỳ. Trước đây hắn cũng là đệ tử của Huyền Minh giáo, tu đến nguyên anh tiềm lực đã hai hết, liền xin trở về tọa trấn gia tộc, dù không được cấp tài nguyên nhưng có cần vẫn phải chịu sự điều động của môn phái. Các giáo phái đều có những đệ tử dạng này, không hiếm lạ.
Huyền Minh giáo nằm trên đỉnh Huyền Minh Sơn, quanh năm mây mù che phủ, vừa uy nghi lại thần bí. Đó là nơi tất cả mọi người đều hướng tới, khảo hạch nhập môn vô cùng khó khăn và nguy hiểm nhưng vẫn người trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, chen nhau gia nhập vào.
Ai cũng muốn một đêm trở mình, người ở trên người, đứng trên cao coi thường phàm nhân. Trở thành tu sĩ một dạng, còn mấy ai nhớ được ngày xưa bản thân từng là phàm nhân phải chịu ức hiếp, hoặc nhớ được, cũng đem nỗi uất ức ấy trở thành sự ức hiếp các phàm nhân khác?
Trở thành linh thể, Ngô Thần có một khả năng đặc biệt, ám. Đúng vậy, ám vào bất kỳ một người hoặc vật có linh tính, tất nhiên người đó tinh thần yếu hơn hắn rất nhiều.
Hắn phát hiện mặt dây chuyền của một tử đệ rất có linh tính, có thể chứa đựng bản thân, liền nhân dịp hắn sơ hở mà ám vào.
Người này tên là Trần Lập Hiên, năm nay mười bảy tuổi, vừa trắc nghiệm tu vi chỉ có luyện thể ba tầng, hắn chỉ còn một cơ hội ở ba tháng sau, trước khi bước qua niên linh mười tám tuổi, phải tăng đến luyện thể tầng mười.
Luyện thể là giai đoạn phàm nhân rèn luyện các mặt của cơ thể như sức bền, sức chịu đựng, gân cốt.. nhằm chuẩn bị cảm ứng linh khí, kích hoạt kinh mạch và đan điền.
Luyện thể chỉ là cách phân chia tương đối của phàm nhân, cơ thể giống như một bình chứa, chất lượng bình càng tốt liền càng dễ tinh luyện linh khí cuồng bạo tự nhiên thành linh khí tự thân bình dịu.
Mỗi giai đoạn luyện thể đều có thể cảm ứng linh khí và hấp thu trở thành luyện khí kỳ nhưng người ta tổng kết được, cấp bậc luyện thể càng cao, con đường phía sau càng rộng mở, dù sao sở hữu một "cái bình tốt" vẫn hơn so với "cái bình dởm", phải không nào.
- Hắn chính là cháu trai của thất trưởng lão đấy sao. Thật đúng là phế vật!
Hầu như khắp nơi Trần Lập Hiên đều phải đối mặt khinh thị nhưng chẳng qua chỉ là lời nói, không đến mức cẩu huyết như trong tiểu thuyết bị "kẻ nào đó" hô đánh gọi giết.
Phế vật trong gia tộc rất nhiều, họ bất quá là ganh tỵ xuất thân của hắn, mượn cơ hội nói một chút đề cao bản thân mình, không đến mức trở mặt.
Bất kỳ một tử đệ của gia tộc, khi quá mười tám tuổi không cảm ứng được linh khí hay đến luyện thể tầng mười, liền phải theo sự sắp xếp, tiếp nhận quản lý công việc trong tộc, kiếm lợi nhuận đổi về tài nguyên cung ứng tu sĩ trong tộc tu hành, đổi lại, họ sẽ được bảo vệ. Đây là cách cộng sinh của những người cùng huyết thống, ta có thể tu luyện lại không đủ thời gian tìm kiếm tài nguyên liền cần các phàm nhân ngươi ra sức làm việc phục vụ cho ta, đổi lại ta càng mạnh, càng dễ dàng bảo vệ ngươi, làm chỗ dựa cho ngươi ở bên ngoài.
Trần Lập Hiên có thất trưởng lão làm chỗ dựa, khi phái ra ngoài tự nhiên cũng có ưu thế hơn. Biết đâu chừng lúc nào, họ còn cần nhờ vả, nói một chút sướng miệng thì được, không ai ngu ngốc trở mặt làm thù.
Trần Lập Hiên vô cùng phiền muộn, hắn đã hết hy vọng, hôm nay, gia gia hắn, cũng là thất trưởng lão khuyên hắn từ bỏ đi, nên sớm ra ngoài vì gia tộc xông xáo sẽ tốt hơn.
Ra ngoài cùng không phải liền tuyệt đường người, làm việc mười mấy hai mươi năm, tích góp đủ liền mua sắm đan dược, đều có cơ hội bước vào luyện khí kỳ, dù không được Huyền Minh giáo thu nhận, những cũng bước vào hàng ngũ tu sĩ.
Lời gia gia không phải không có đạo lý, hắn là không cam lòng, không muốn bỏ phí cơ hội cuối cùng. Ba tháng hắn luyện thể tầng mười vô vọng, nhưng có thể thử cảm ứng linh khí, bước vào luyện khí kỳ. Nếu thành công, hắn liền có cơ hội trở mình.
Cảm ứng linh khí không đơn giản như nói, cần đều là cơ duyên, hắn chỉ luyện thể tầng ba, độ khó càng lớn.
Ngô Thần muốn xâm nhập Huyền Minh giáo liền không thể không "mượn" ai đó dẫn vào. Hắn quyết định chọn tên phế vật Trần Lập Hiên này.
Bắt đầu giả trang cao nhân vạn năm trước, bị đệ tử hãm hại, mất nhục thân, thần hồn ký sinh vào mặt dây chuyền, hôm nay vô tình thức tỉnh.
Dạy cấp cao, hắn không làm được, còn cấp thấp, hắn đã làm qua rồi, đương nhiêm quen việc dễ làm.
Đối với luyện thể cấp mười, hắn không ngại hỏi, cần thiết không? Chỉ có công pháp cấp thấp mới cần cơ sở vững chắc. Công pháp hắn cho là siêu cấp, sẽ tạo ra cơ sở, được không?
Trần Lập Hiên vui mừng quá đỗi, sư phụ xuất hiện đúng như đưa than trong ngày tuyết rơi, hắn nghẹn ngào rơi lệ, trời không phụ ta a!
Trong ba tháng, cha hắn xuất hiện qua hai lần, lần sau càng tỏ vẻ không vui hơn lần trước, trách hắn không nghe lời gia gia, để cha hắn bị gia gia mắng lây, không biết dạy con.
Trần Lập Hiên có oan không thể giải bày, đành cố hết sức tu luyện, cầu mong sớm ngày cảm ứng linh khí thiên địa.
Hôm nay là ngày toàn tộc khảo thí, bày thành các tử đệ dưới mười tám tuổi đều có mặt. Những người chỉ còn cơ hội cuối giống Trần Lập Hiên lại càng không sót một ai.
- Cơ hội cuối rồi, ta liền không tham gia, chờ đợi gia tộc sắp xếp thôi.
- Ta cũng vậy, lần này đến mong có thể nhìn thấy người nào vượt qua kiểm tra, đầu quân cho hắn cũng không tệ.
- Khó a. Ngươi muốn đầu nhưng người ta chắc gì cần, những thiên tài luôn không thiếu tiểu đệ.
- Ài, cầu vận may, dù sao cũng không mất thứ gì.
Trần Lập Hiên nghe họ bàn tán, mỉm cười. Hắn chờ mong toàn tộc kinh nghi, đoạn không kịp chờ đợi đầu quân cho hắn. Trước giờ hắn tính cách cô độc, không có tiểu đệ a.