Phàm Nhân Lão Sư

Chương 32



- Trọng Bân, ngươi không sao chứ?

Người kia đáp xuống cách Trương Trọng Bân không xa, nhìn hắn máu me thê thảm liền ôn tồn quan tâm, lại khẽ nhíu mày.

- Long ca, ta không sao.

Hắn hít sâu một hơi lạnh, cố nén đau sau lưng, trả lời một câu.

Hắn không thấy đôi mày khẽ nhíu kia nhưng Ngô Thần quan sát rõ ràng. Từ khi kẻ này xuất hiện, Ngô Thần luôn cảnh giác nhìn hắn không chớp mắt.

Kẻ được Trương Trọng Bân gọi Long ca này tên là Hồ Long, nhân vật chính trọng sinh trở về, thân mang hệ thống kia.

Cảm nhận có người nhìn, Hồ Long ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy phía trước đều một mảnh hoang tàn, không có ai. Chi rằng bản thân nhạy cảm, hắn lắc đầu bỏ qua.

Ngô Thần âm thầm thở ra, không ngờ nhân vật chính cảnh giác như vậy, chỉ nhìn thôi đã bị phát hiện, cảm giác lực rất đáng gờm. Theo hành động tiếp theo của Hồ Long, Ngô Thần không khó đoán được hắn không nhìn thấy chính mình.

Hệ thống truyền một đoạn hình ảnh vào đầu Hồ Long khiến hắn lo sợ. Tại vị trí hắn vừa ngẩng đầu nhìn kia có một nhân ảnh mơ hồ đang quan sát hắn, không rõ là địch hay bạn.

Hắn không nhịn được ngẩng đầu nhìn thêm nhưng trong mắt chỉ là khung cảnh hoang tàn, trái ngược hình ảnh hệ thống đang truyền tải, luôn có nhân ảnh mơ hồ đang đứng tại đó.

Trương Trọng Bân nghi ngờ quay đầu nhìn theo, trông thấy Ngô Thần liền cười khổ, hắn tưởng Hồ Long cũng trông thấy sư phụ mình. Vừa định giới thiệu liền thấy Ngô Thần giơ ngón tay để lên miệng ra hiệu im lặng. Mắt hắn chớp chớp, quay lại nhìn Hồ Long hỏi thăm:

- Long ca, ngươi thế nào?

- Ta không sao. Trọng Bân, ta mang ngươi về chữa thương.

Hồ Long cho rằng Trương Trọng Bân không nhìn thấy Ngô Thần. Từ trên người người Ngô Thần, hắn cảm thấy nguy hiểm, liền muốn rút lui, nhưng nghĩ đường đường tướng quân hắn cụp đuôi bỏ chạy thật mất mặt, liền mượn cơ hội đưa bạn thân Trương Trọng Bân về chữa thương liền hợp lý.

Thực ra hắn nghĩ nhiều, bởi trừ Trương Trọng Bân, không ai thấy Ngô Thần, bầy sói thấy nhân loại có tiếp viện cường đại đã chạy trối chết, dù hắn phất tay bỏ đi cũng không ai nói gì.

Ngô Thần phát giác Hồ Long nhìn mình lần nữa, khẽ kinh nghi, chờ đợi chỉ thấy người kia dường như sợ chính mình, chuẩn bị bỏ chạy.

Hắn không nhanh không chậm trôi nổi bay theo phi cơ đang rời đi bằng tốc độ gấp ba vận tốc âm thanh.

Hồ Long nhìn hình ảnh do hệ thống truyền tải, nhân ảnh mơ hồ vẫn bám theo phi cơ không buông, dù hắn bay với vận tốc nhanh nhất vẫn không thể cắt đuôi kẻ này. Mồ hôi lạnh không ngừng tuông ra. Hắn không biết tốc độ tối đa của nhân ảnh kia nhưng gấp ba vận tốc âm thanh chắc chắn không phải nhanh nhất.

Từ vận tốc suy ra, thực lực kẻ này tuyệt không yếu, thậm chí cao thủ mạnh nhất nhân loại cũng không bằng. Hắn không ngừng suy tính biện pháp ứng đối, kẻ thù như vậy quá nguy hiểm. Hắn và hệ thống trao đổi mãi không tìm ra phương án khả thi, bởi đối phương quá cường đại, trước thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều vô nghĩa.

Cuối cùng, hệ thống cho ra một lý luận, đối phương không có ý định giết hắn. Đơn giản nếu muốn giết hắn, người kia đã không chờ đến bây giờ, càng không nhanh không chậm theo sát phi cơ, không động thủ.

Lập luận này khiến hắn thở dài một hơi, nhưng hình ảnh mơ hồ do hệ thống truyền lại, cùng với đôi mắt không nhìn ra bất thường khiến hắn bất an. Bên cạnh đi theo cường giả không rõ, giống như lưỡi đao treo cao trên đầu, có thể rơi xuống bất kỳ lúc nào, hắn phải luôn thấp thỏm đều phòng.

M thầm nắm chặt nắm đấm, hắn quyết tâm muốn nhanh chóng mạnh lên, kiếp trước không thể, kiếp này có hệ thống hỗ trợ, hắn nhất định tăng tiến rất nhanh, sẽ có một ngày, hắn trừ đi mối họa bí ẩn đang theo phía sau kia.

Trương Trọng Bân ngồi một bên nhìn mặt hắn lúc đỏ lúc trắng, khẽ hỏi:

- Long ca, ngươi thế nào? Bệnh sao?

Hỏi rồi Trương Trọng Bân thầm mắng mình điên khùng, cường giả chiến sư cấp chín nào có dễ dàng sinh bệnh, trừ khi do vết thương cũ gây ra.

- Ta không sao.

Hồ Long phất tay nhàn nhạt nói, đoạn nhắm mắt nhập thần.

Trương Trọng Bân gặp hắn không muốn nói, đành thôi, cũng nhắm mắt tĩnh tọa, hấp thu các điểm sáng linh khí chữa thương.

Khi các điểm sáng bị khuấy động, thu hút đến phi cơ, Hồ Long mở mắt kinh ngạc nhìn Trương Trọng Bân, hắn cảm nhận được dòng chảy năng lượng kì dị liên tục xâm nhập vào cơ thể người bạn này, biến mất không dấu vết.

Không đợi hắn nghi vấn, hệ thống nói:

- Ngươi người bạn này không đơn giản. Hắn dường như đang vận chuyển công pháp tu chân nào đó.

- Công pháp tu chân?

- Đúng. Hẳn là công pháp tu chân. Nhưng cấp bậc không cao. Trên người hắn có bí mật không nhỏ.

- Công pháp hắn đến từ đâu? Chẳng lẽ hắn cũng có hệ thống?

- Không thể nào. Nếu hắn có hệ thống ta chắc chắn đã cảm nhận được. Công pháp cấp thấp này có thể đã có tại thế giới này từ trước. Dù sao, tin đồn về các thế gia tu đạo hoặc võ thuật không thiếu. Có thể hắn đi ra từ một thế gia.

- Ta nhớ tiểu tử này từng khoe khoang Trương gia hắn truyền thừa từ ngàn năm trước. Nhưng ta không nhìn ra điều gì bất thường cho đến hôm nay.

- Ngươi trước đủ thế giới tệ đổi công pháp, ta đề nghị cướp đoạt công pháp của hắn. - Hệ thống hiến kế.

- Ý kiến hay. Vốn muốn tìm cơ hội diệt trừ đi hắn. Bây giờ đành giữ lại chiếm đoạt cơ duyên rồi giết không muộn.

Hồ Long không thể xua tan ý nghĩ kiếp trước Trương Trọng Bân cùng vợ hắn lăn ga giường, kết hôn sinh con. Mỗi khi nhớ về hình ảnh vợ chồng hai người cao cao tại thượng nhìn xuống hắn nhỏ bé xen lẫn trong đám bình dân, hắn không kìm được hận ý ngập tràn.

Trọng sinh trở về, việc đầu tiên hắn làm là cướp đoạt vợ Trương Trọng Bân, rồi từ từ giày vò cho hả giận. Hắn phía trước đã thách đấu Trương Trọng Bân, kẻ nào thua liền phải gọi người thắng làm ca. Có hệ thống bật hắc, hắn đã như nguyện để Trương Trọng Bân gọi hắn Long ca khiến hắn trong lòng nở hoa, vui như được mùa.