Ánh trăng trốn sau mây đen, Trương Trọng Bân đứng đối diện với đàn sói ác ma vây kín mọi lối thoát. Bầu không khí căng thẳng và đe dọa, hắn một tay siết chặt nắm đấm, tay kia cầm trường kiếm thủ thế, cố gắng vận dụng mọi giác quan cảnh giác và sẵn sàng chiến đấu.
Hắn cảm nhận được mùi máu và sự thèm khát của những con sói đói. Những ánh mắt đỏ rực nhìn thẳng con mồi, chờ đợi hiệu lệnh của lang vương liền lao vào cắn xé.
Tiếng hú dài báo hiệu cuộc chiến bắt đầu. Đàn sói thay nhau thừa cơ hội Trương Trọng Bân quay lưng liền nhào lên tấn công. Hắn nhiệt huyết phấn chiến, không dám để cảm giác mệt mỏi che mờ lý trí.
Hắn linh hoạt tránh né từng đợt tấn công bất ngờ của đàn sói và đánh trả bằng trường kiếm trong tay, vết thương nhận lấy không trí mạng nhưng chảy máu là không thể tránh khỏi.
Mồ hôi trộn lẫn máu tươi thấm ướt giáp da. Đàn sói ngửi mùi máu của con mồi càng hung hăng hơn.
Dù quyết tâm chiến đấu nhưng đàn sói không dễ dàng bị đánh bại. Chúng đông đảo, mạnh mẽ và tinh ranh, luôn tìm cách tấn công vào điểm yếu của Trương Trọng Bân khiến hắn đau khổ chống đỡ, thất thế dần hiện ra.
Ngô Thần ngồi trên cành cây lắc đầu nhìn về chiến trận, thở dài. Hắn vận dụng uy áp của tu vi hóa thần kỳ đảo qua đàn sói. Lang vương bị áp lực đè qua liền kinh nghi bất định nhìn quanh.
Nó cảm nhận cái chết cận kề, gần hơn cả lần trước bị phi châm ám toán. Bầy sói hỗn loạn tưng bừng, không chờ lang vương ra hiệu, từng nhóm cụp đuôi chạy thẳng. Lang vương nhìn nhìn kẻ thù gần trong gang tấc, dù không cam lòng cũng đành quay đuôi bỏ đi.
Trương Trọng Bân biết sư phụ trợ giúp, thở ra một hơi liền ngã xuống. Ngô Thần phiêu phù đến, nắm cổ áo hắn như xách gà con, bay lên tán cây.
Trương Trọng Bân cảm nhận ánh nắng chiếu thẳng vào mắt vô cùng khó chịu, toang quay mình tránh né để ngủ tiếp liền bị một cước đá rơi khỏi tán cây.
Hắn vội vàng phản ứng, đổi tư thế an toàn tiếp đất, trong lòng thầm mắng sư phụ hắc ám, ra chân đánh lén không giảng võ đức.
Đêm qua bị truy sát, Trương Trọng Bân không biết đã chạy đến đâu, ngơ ngác nhìn quanh. Cũng may tu vi hắn đã đến luyện khí kỳ viên mãn, có thể nhiều ngày không ăn không uống nên không cảm thấy đói khát.
- Ngươi đã vượt qua cổng thời không, tiến vào dị giới.
Biết nghi vấn của hắn, Ngô Thần từ tốn nói.
Trương Trọng Bân kinh ngạc, không nghĩ mình chạy bậy chạy bạ lại vô ý chạy vào dị giới.
Những ngày trước Ngô Thần sử dụng thần thức quá độ, hôm qua cũng cố gắng hết sức mới dọa đi đàn sói dữ. Hiện tại đầu nhói nhói đau, không thể dùng tiếp được.
Hắn cũng muốn mượn cơ hội này rèn luyện một chút đệ tử ngốc nghếch này, để hắn tự tìm đường về.
- Ngươi nghĩ đám người vây công ngươi đêm qua là ai?
Ngô Thần đột nhiên hỏi khiến Trương Trọng Bân không biết trả lời thế nào.
- Chúng là thuộc hạ của Hồ Long.
Vừa nghe Ngô Thần nói xong, Trương Trọng Bân liền trừng to mắt, không tin vào những gì mình nghe được.
Chờ hắn ổn định tinh thần, Ngô Thần tiếp tục nói:
- Ta kể cho ngươi một câu chuyện..
Ngô Thần dùng câu từ ngắn gọn, dễ hiểu nhất kể lại kiếp trước kiếp này và mối thù của hai người Hồ Long, Trương Trọng Bân.
Ngô Thần không nêu danh tính các nhân vật trong câu chuyện, nhưng nghe hết, Trương Trọng Bân liền biết hắn chính là kẻ bị cướp vợ kia. Hắn nghiến răng ken két, tay nắm thành quyền thật chặt.
Hắn nằm mơ cũng không ngờ bạn thân cũng là ân nhân, Long ca, lại chính là kẻ tồi tệ, cướp đoạt nhân sinh của hắn. Cũng thầm may mắn sư phụ xuất hiện đúng lúc, cứu hắn giữa lúc nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc.
Hắn không nghi ngờ câu chuyện của sư phụ, bởi hắn ẩn ẩn cảm giác sự khác thường của Hồ Long trong vài năm gần đây, chỉ do hắn quá trọng tình bạn, không tin Hồ Long biến thành kẻ muốn mạng hắn.
- Ngươi không cần lo lắng. Hắn đã bị ta dọa chạy, vài năm tới sẽ không nhảy ra gây họa. Nhưng hắn đã biết ta tồn tại, càng chăm chỉ tu luyện, ngươi không nên tụt lại phía sau. Mặc dù ngươi có ta trợ giúp, nhưng đừng quên hắn mang theo một hệ thống. Ngươi không thể chủ quan!
- Vâng sư phụ, ta biết. Ta nhất định chăm chỉ hơn hắn gấp mười, gấp trăm lần. Ngươi cũng từng nói, nghị lực là sở trường của ta.
Ngô Thần hỏi qua hệ thống, hai thế giới tiếp nối liền đã đồng bộ thời gian, thời gian trường hà hòa quyện một chỗ, không còn phân biệt ta ngươi.
Trương Trọng Bân men theo khu rừng, đi thẳng một hướng, hắn cấp bách muốn tìm nơi linh khí nồng đậm để đột phá.
Hắn đi mãi theo hướng linh khí nồng đậm, cuối cùng ra khỏi rừng, bước vào vùng đất trống rộng lớn. Cỏ cây đột ngột biến mất trên vùng đất này, lộ ra tầng đất thịt đen ngòm. Ranh giới chuyển cảnh đột ngột khiến lòng hắn cảm thấy không ổn. Nhưng linh khí tỏa ra từ vùng đất trông kia không thể lừa dối cảm nhận của hắn.
Từng rãnh đất kết nối rậm rạp chằng chịt, dăm ba thước lại có một lỗ khí nhỏ thông xuống đất như những hang chuột chù.
Từ xa, thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ chui vào mũi, kích thích sự thèm khát trong lòng Trương Trọng Bân trỗi dậy. Hắn kích động bước nhanh hơn vào sâu vùng đất trống này.
Ngay cả Ngô Thần cũng cảm nhận có điều gì kêu gọi hắn bước vào. Phải biết hắn là linh hồn thể, không chịu tục vật gò bó, điều gì có thể thôi thúc hắn tiến đến cướp đoạt.
Ngô Thần chưa kịp định thần suy nghĩ liền thấy Trương Trọng Bân chạy như điên tiến vào, chốc lát sau, từ vô số các lỗ khí tỏa ra làn sương khói bao vây toàn bộ khung cảnh.
Phía trước không xa, mơ hồ thấy đàn khỉ điên dại tranh nhau lao vào sâu bên trong. Chân bọn chúng giẫm vào rãnh đất, một loại chất lỏng trong suốt không biết chảy ra từ lúc nào bắn tung toé lên đám khỉ xung quanh.
Những con tiếp xúc với chất lỏng kia đang điên dại lao chạy liền kêu thảm ngã xuống, tiếng xèo xèo cùng với làn khói đen bốc lên. Chất lỏng kia điên cuồng ăn mòn da thịt bọn chúng, ăn sâu vào xương tủy vẫn không dừng lại.
Tiếng gào của những con bị ăn mòn không khiến những con kia lùi bước, càng điên cuồng đỏ mắt xông lên. Ngày càng nhiều con vô tình giẫm vào rãnh nước, bầy khỉ hàng ngàn con hỗn loạn tưng bừng, giẫm đạp lên nhau xông lên phía trước.
Nói thì chậm như sự việc diễn ra rất nhanh, chẳng mấy chốc, cả đàn khỉ đều gục ngã, kể cả những con không bị ăn mòn cũng hít nhiều sương mù dần hôn mê.
Ngô Thần là linh thể nên không chịu ảnh hưởng, nắm cổ áo Trương Trọng Bân đang điên dại phiêu phù rời khỏi vùng đất trống quỷ dị này.
Tĩnh tọa nửa ngày, Trương Trọng Bân mới xua tan cảm giác mê muội, nghĩ lại mà sợ. Nếu không có sư phụ lôi đi, kết cục của hắn không khác bầy khỉ là bao.
Ngô Thần sau khi cứu hắn liền đi thăm dò bầy khỉ kia, đập vào mắt là một khung cảnh vô cùng quỷ dị, nhưng sinh vật trắng dài chui ra từ các lỗ nhỏ, phát triển kéo dài, hút cạn những chất lỏng trong suốt chứa huyết nhục bị ăn mòn của bầy khỉ.
Các sinh vật này phát triển kéo dài vag phân nhánh dày đặc, khiến Ngô Thần nghĩ đến chúng là rễ của một loại thực vật nào đấy. Nhưng rễ cây không thể phát triển mau lẹ như vậy. Cảnh tượng rất quỷ dị.
Chốc lát sau, sương mù tan đi, bầy khỉ ngàn con biến mất không để lại mảnh xương nào. Sinh vật trắng dài kia cũng chui vào các lỗ nhỏ kia.