Phàm Nhân Quyết

Chương 21: Ngươi không muốn hỏi xem ta là ai à?



Một nữ tử đeo một cặp loan đao hình bán nguyệt bắt chéo sau lưng, tóc tết thành mười mấy bím nhỏ, giục ngựa tới trước. mặt một nữ tử cưỡi ngựa mặc đồ màu đen bó sát bẩm báo.

“Tiểu thư, đã điều tra rõ ràng rồi, chỗ này vốn chỉ có một già một trẻ ở với nhau, gần đây bỗng nhiên có thêm một nữ tử, nghe nói mặt nữ tử này có bớt đỏ, cực kỳ xấu xí nhưng vóc dáng thì tương tự với bức chân dung!”

Mặt nữ tử mặc đồ đen bó sát lạnh như băng, nàng ta nói: “Bất kể có phải hay không, bọn họ cũng đã giết nhiều cao thủ của chúng ta như vậy, thù này đã kết, nhất định phải giết, báo cho toàn bộ lực lượng, điều tra hướng đi, dốc toàn lực truy sát, một khi phát hiện ra, lập tức ra tay, không được để chúng sống sót"

“Lần này chỉ là chuyện ngoài ý muốn, tại sao lại nói là lúc nào cũng phải chạy trốn?”

Ánh mắt Bạch Tiểu Thúy lạnh nhạt nhìn Giang Phàm đang gảy đống lửa.

Vấn đề này thật khó trả lời, Giang Phàm lật mặt con thỏ nướng, trầm ngâm một lát rồi chợt nhìn Bạch Tiểu Thúy, chột dạ nói: “Ngươi không phải nương tử của ta, ta nhặt được ngươi bị đuối nước ở bờ sông, ông lão kia nói hươu nói vượn thôi. Cho nên, ngươi có thể thoải mái bỏ đi”

Nữ tử không hề ngạc nhiên: “Ta biết.”

“Ngươi biết?” Giang Phàm sửng sốt.

Nữ tử bình tĩnh nói: “Mặc dù ta mất trí nhớ nhưng không. phải đồ ngốc.”

Lúc này đến lượt Giang Phàm không hiểu: “Vậy tại sao. ngươi không hỏi, còn bät tay diễn kịch với bọn ta?”

Nữ tử nói: “Ta không rõ lai lịch của mình, không biết đi đâu.

“Chỉ đơn giản vậy thôi à?”

Nữ tử liếc hẳn một cái: “Vốn dĩ mọi chuyện trên đời này đều đơn giản.”

Giang Phàm ngẩn người, nữ tử này nói rất có lý. Đúng là chuyện trên đời này đơn giản, chẳng qua là do con người nghĩ phức tạp lên mà thôi.

“Vậy tiếp theo ngươi định làm gì?”

“Đã xảy ra chuyện rồi thì bỏ trốn cùng nhau thôi.”

Giang Phàm nói: “E là ngươi đi theo ta sẽ bị liên lụy...”

Nữ tử lại nói: “Lúc ngươi từ Lâm Giang Các trở về có kể chuyện đạo tặc chặn giết nữ tử trẻ tuổi ở ven đường, chưa chắc chuyện này đã là ngươi liên lụy tới ta.”

Giang Phàm không khỏi cực kỳ bội phục nữ tử này, mạch tư duy rất rõ ràng, xử lý vấn đề đơn giản, nhanh gọn, không biết

trước đây nàng ấy là nhân vật tầm cỡ thế nào.

“Vậy chúng ta cùng chạy trốn với nhau vậy. Có điều..” Hắn gãi đầu: “Sau này ta phải xưng hô với ngươi thế nào đây?”

Nữ tử nhìn hẳn như nhìn một tên ngốc: “Nương tử, Tiểu Thúy, gọi thế nào mà chẳng được?”

Giang Phàm nghẹn lời, đúng vậy, dù sao nàng ấy cũng không nhớ gì cả, gọi thế nào mà chẳng được?

“Được thôi, nếu sau này ngươi nhớ lại thân phận của mình thì có thể rời đi”

Nữ tử nói: “Chuyện tương lai thì để tương lai rồi tính”

Giang Phàm im lặng một lát rồi nói: “Ngươi không muốn hỏi xem ta là ai à?”

Nữ tử nói: “Hiện tại ngươi không quan tâm ta là ai, sao ta phải quan tâm ngươi là ai. Sau này ta và ngươi là gì của nhau mới quan trọng.”

Giang Phàm không khỏi gãi đầu, khóe môi mỉm cười: “Nương tử, ăn cơm thôi, không nói mấy chuyện này nữa, coi như đang đi dã ngoại vậy, tài nghệ nấu nướng của ta là tuyệt nhất đấy”

Nữ tử nhận lấy một chiếc đùi thỏ, chìa bàn tay còn lại ra: “Rượu”

Giang Phàm ném hồ lô cho nàng ấy: “Không có nhiều đâu nên uống dè chừng thôi nhé.”

Lâm Giang Các.

“Không hay rồi, không hay rồi!” Tiểu Hà cô nương chạy sầm sập vào trong phòng, trông thấy nữ tử mặc cẩm y thì nói ngay: “Tiểu thư! Xảy ra chuyện lớn rồi!”

Bùi Vân Cẩm đang cầm bình có vòi hoa sen chăm chút cho một cây hoa lan, nhíu mày bảo: “Ôi Tiểu Hà à, ngươi đã trưởng thành rồi mà sao lúc nào cũng bộp chộp như vậy chứ, có chuyện to tát gì mà phải la toáng lên như thế?”

“Ôi!” Tiểu Hà cô nương giậm chân một cái: “Tiểu lang... tiểu lang xảy ra chuyện rồi!”

Bùi Vân Cẩm khựng tay lại, vội vàng đặt bình có vòi hoa sen xuống: “Tiểu lang làm sao?”

Tiểu Hà vội vàng nói: “Vừa rồi có người vào đây nghe ngóng về tiểu lang, ta thấy mặt mày người đó dữ dẫn, hông đeo bội đao, trông chẳng phải hạng tốt lành gì nên thuận miệng đáp tiểu lang chỉ tới đây để bán cá và ăn cơm mà thôi. Người kia nói tiểu lang đã giết chết mười mấy huynh đệ của bọn họ, sau đó bỏ trốn, còn bảo chúng ta không được bao che, giấu giếm, nếu không sẽ giết sạch cả Lâm Giang Các.