Một tên nam tử cường tráng như một con gấu đen vung vẩy thanh đao: “Mẹ kiếp... kiếp, đánh, đánh, cướp, cướp! Vàng... Vàng, bạc bạc, tiền tiền tiền xu, đồ nữ trang, tất, tất cả... Mau mau... Nộp hết đây cho ông!”
Giang Phàm phì cười, cảnh này sao mà quen mắt đến thế?
Mọi người trên thuyền loạn hết lên. Nhiều người bị binh khí đánh đuổi la khóc om sòm.
“Trật tự hết đi cho ông, ai còn làm ồn nữa ông đây cắt đứt lưỡi hết!”
Một nam tử trẻ tuổi có đôi mắt đào hoa, mặt mày tuấn tú trông thấy mọi người trên thuyền hỗn loạn, bèn rút con dao ngăn sáng choang ra gõ vào mạn thuyền.
“Ái chà? Gặp phải bọn cướp à?” Mắt Giang Phàm sáng lên.
Chẳng bao lâu sau, 50,60 hành khách đi tàu dù ở trong hay. ngoài khoang thuyền đều bị dồn hết ra boong thuyền. Được Giang Phàm ra hiệu, Bạch Tiểu Thúy cũng ngoan ngoãn ngồi xổm ở boong thuyền với mọi người.
Chủ thuyền lảo đảo loạng choạng chạy tới chỗ tên đại hán, ngã dúi đầu xuống đất, cuống quít dập đầu: “Xin các ông lớn chỉ cướp tiền thôi, đừng hại tới tính mạng của bọn ta...”
Đại hán đá ông ta ngã lăn quay: “Ồn ào! Ngoan ngoãn... Ngồi yên đi, từ từ rồi bọn ông sẽ có chỉ bảo!”
“Vâng, vâng... Chủ thuyền câm như hến, không còn dám nhiều lời.
“Ngươi... Ngươi nói với bọn họ đi!” Có vẻ như tên đại hán này cũng biết mình nói năng không lưu loát nên ra hiệu cho người thanh niên mắt đào hoa kia nói.
Người có đôi mät đào hoa cầm đao, hẳng giọng, đang định nói chuyện thì một cô nhóc chợt òa khóc, gọi mẹ rõ to.
Một tên cướp giận dữ, xách đao xông tới nhưng bị tên mắt đào hoa ngăn lại: “Đi qua đăng kia đi, để ta xử lý.”
Người thanh niên này cười híp mắt tới gần chỗ cô nhóc, người đàn bà sợ hãi ôm cô nhóc vào lòng, toàn thân run rẩy: “Thưa ông lớn... Trẻ con không hiểu chuyện, xin ngài giơ cao đánh khẽ...”
'Tên mắt đào hoa không đếm xỉa tới nàng ta, ngồi xổm xuống, móc trong ngực ra một viên kẹo dẻo.
“Này nhóc, có muốn ăn không?”
Cô nhóc nhát gan rụt người vào lòng người đàn bà nhưng hai mắt vẫn liếc nhìn chiếc kẹo dẻo.
Tên mắt đào hoa cười hì hì: “Cho ngươi kẹo này, không được khóc, nếu không ta sẽ vứt ngươi xuống sông làm mồi cho cá.”
Hắn ta nói xong, cô nhóc lập tức òa khóc dữ dội.
Đôi mắt đào hoa của tên thanh niên trợn lên, hắn ta vứt chiếc kẹo dẻo lên người cô nhóc rồi nói với người đàn bà: “Không muốn chết thì bịt miệng lại cho tal”. Truyện Đô Thị
Giang Phàm suýt thì phì cười thành tiếng, tên mắt đào hoa này quả là thú vị.
“Này... Khụ... Tất cả nghe ta nói đây.” Tên mắt đào hoa chỉ vào đại hán nói: “Có biết đây là ai không? Để ta nói cho các ngươi biết, vị này chính là Hắc Sơn Lão Bi, Hùng lão đại tiếng tăm lẫy lừng, hôm nay đi ngang qua đây, muốn hỏi mượn các vị một chút lộ phí.”
Hắc Sơn Lão Bi*? Sao ngươi không gọi là Hắc Sơn Lão 'Yêu đi? Giang Phàm hơi cạn lời, có điều tên kia đen thui, thân thể cường tráng như gấu, lại thêm lông ngực mọc rậm bằng cả mấy bàn tay, biệt danh này quả là chuẩn xác.
*Con bi, to hơn con gấu, lông vàng phớt, cổ dài, chân cao, đứng thẳng được như người.
“Hôm nay các ông đây chỉ cần tiền, không cần mạng, nếu ngoan ngoãn thì sẽ không có chuyện gì hết, nộp một nửa tiền bạc trên người các ngươi ra đây thì sẽ được bình an, nếu không...”
Tên mắt đào hoa nhìn xung quanh một lượt rồi chợt vung đao lên chém khúc gỗ thành hai khúc: “Đây là tấm gương cho. các ngươi!"
Giang Phàm lấy làm lạ, gì thế này? Chỉ nộp một nửa là được? Đám này thật có tình người!
Bạch Tiểu Thúy bỗng nhiên thì thầm: “Đao pháp của tên thanh niên này rất khá.”
Giang Phàm gật đầu, vừa rồi ánh đao lóe lên, khúc gỗ lập tức gãy làm hai, gọn gàng, linh hoạt, nhanh như chớp giật, dù là người ngoài nghề cũng có thể nhận ra hẳn ta không hề đơn giản.
“Nhanh lên, lấy bạc ra! Nhanh lên!” Không biết mấy tên hán tử còn lại lấy đâu ra một chiếc túi vải rách, khâu đầy mụn vá, lần lượt đi thu tiền của mọi người.