Nhìn mấy người khác, gần như cũng nghiêng nghiêng ngả ngả té xuống đất cùng một lúc, chỉ có đại hán da đen kia là vẫn ổn, nhưng chỉ một lúc sau, con đao trong tay hắn ta cũng rơi xuống đất, sau đó giống như một cái cây to ngã xuống.
Tên mắt đào hoa nhất thời há miệng muốn hét lên, nhưng sau đó lại phát hiện ngay cả mở miệng cũng khó khăn, đầu lưỡi có cảm giác như không thể cử động.
“… Ngươi, rốt cuộc… ngươi đã làm gì bọn ta…” Tên mắt đào hoa căm hận nhìn chằm
chằm vào Giang Phàm.
“Ta đã nói rồi, hạ độc. Ngươi xem, loại độc này có phải rất thú vị không, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chỉ sợ sau này đỉ đứng còn phải nhờ người khác giúp đỡ đấy.” vẻ mặt Giang Phàm đầy thông cảm: “Đáng tiếc, hảo hán tung hoành giang hồ, sau này lại thành cái dạng này… chậc chậc…”
Tên mắt đào hoa nhìn hắn chằm chằm: “Tiểu tử… rốt cuộc ngươi muốn… như thế nào?” Trong lòng hắn ta kinh hãi, đường đường là một cao thủ giang hồ, bây giờ nói chuyện còn phải thở hổn hển.
“Ngươi xem, bây giờ thì tốt quá rồi, ngươi có thể ỉm lặng nghe ta nói chuyện, đương nhiên, nếu ngươi không muốn nghe thì cũng không còn cách nào, vậy thì cáo từ, chỉ là ta nói cho các ngươi biết, nếu không có thuốc giải, sau này sẽ luôn như vậy.”
“Nghe, nghe hắn nói…” Đại hán da đen đột nhiên nói.
Tên mắt đào hoa cũng chỉ có thể hung ác trừng mắt nhìn tiểu tử trước mặt: “Tiểu tử, nói, nói… điều kiện của ngươi đi.”
Giang Phàm cười hắc hắc nói: “Chính là muốn mời các vị làm bảo tiêu cho ta, yên tâm,
ta có tiền, bằng không cũng không uống nổi Thiêu Đao Tử.”
Nhắc tới rượu, biểu cảm của đại hán da đen kia có chút do dự, thứ đồ kia uống rất ngon, uống xong Thiêu Đao Tử, cảm giác như những thứ trước kia mình uống chỉ là nước tiểu ngựa.
“Bàn, bàn điều… kiện”
Giang Phàm nhìn tên mắt đào hoa nói: “Nghe xem, người làm đại ca phải có sự quyết đoán. Như vậy đi, các vị hộ tống bọn ta đến một nơi, không cần hỏi đi đâu, tới nơi rồi thì sẽ kết thúc hợp tác, mỗi ngày một trăm lượng, tuyệt đối không nuốt lời.”
Đại hán da đen dùng hết sức chỉ vào hồ lô bên hông của hắn: “Rượu.”
Giang Phàm hiểu ý vỗ vỗ lên hồ lô: “Hiện tại không còn nữa, nhưng chỉ cần cầm mảnh giấy tin của ta đến Lâm Giang Các thì có thể uống đủ!”
“Thật… thật sao?” Đại hán da đen nói.
Giang Phàm vỗ ngực: “Xưa nay ta luôn là người nói một không hai, đương nhiên tin hay không thì tùy ngươi ”
Tên mắt đào hoa nhìn đại hán da đen: “Lão đại…”
Đại hán da đen gật đầu: “Đồng ý.’
“Ngươi xem, như vậy thì được fôỉ, không có chuyện gì không thể giải quyết được bằng đàm phán!”
Bạch Tiểu Thúy cũng không nói nên lời, cái này của ngươi mà gọi là đàm phán sao?
Giang Phàm lấy ra mấy viên thuốc, nói: “Uống vào là được rồi”
Tên mắt đào hoa lạnh lùng nói: “Ngươi, không sợ bọn ta hồi phục rồi sẽ giết ngươi sao?”
Giang Phàm nói: “Ngươi cũng không ngu ngốc như vậy. Nói thật, loại thuốc này chỉ có tác dụng trong một tháng, một tháng sau, nếu không tiếp tục uống, thì sẽ như vậy cả đời, cho dù có thuốc giải cũng vô dụng, đừng nói ta không nhắc nhở các ngươi. Còn nữa, phần thuốc giải cuối cùng này được để ở nơi ta muốn các ngươi đưa ta đến, nếu không lấy được thì các ngươi cũng hiểu rồi. Cho nên là, đừng mãi cân nhắc những chuyện vô ích, kiếm tiền chẳng phải tốt hơn sao?”
“Được, coi như ngươi lợi hại, bọn ta chịu thua!” Tên mắt đào hoa thở hổn hển.
Lúc này Giang Phàm mới mỉm cười chia thuốc giải cho mọi người.
Không bao lâu sau, mọi người quả thật khôi phục lại sức lực.
Tên mắt đào hoa là người đầu tiên nhảy dựng lên, con dao ngắn trong tay vung lên, kề bên cổ Giang Phàm: “Ta phải giết ngươi trước!”
Đại hán da đen bỗng quát lên: “Dừng tay!”
“Lão đại, tiểu tử này khỉnh người quá đáng!” vẻ mặt của tên mắt đào hoa lộ ra vẻ dữ tợn, giống như đang muốn ôm nhau chết chung.
“Ha ha, nhìn không ra ngươi còn là một người tàn nhẫn nha, nhưng mà ngươi đó, phải học hỏi lão đại của ngươi nhiều hơn, người ta là hào kiệt thật sự, đại trượng phu, co được giãn được. Ngươi xem ngươi cũng có hai tay, sao lại kém xa đến vậy?”