Phàm Nhân Quyết

Chương 34: Hắc phàm đoạt hồn, thuỷ quỷ lấy mạng



“Là kẻ nào! Mau ra đây!” Hùng Tam hét lớn.

“He he he h…” Một tiếng cười quái dị và nham hiểm từ trong rừng truyền ra, không phân biệt được là nam hay nữ. Một thứ giống như lá cờ đen bay ra khỏi rừng và cắm chặt vào tảng đá trước mặt mọi người.

“Mau lăn ra đây cho ông nội!”

Hùng Ngũ nhặt một hòn đá to bằng đầu người ném vào trong rừng, nhưng lại chẳng không phát ra âm thanh gì, như thể đã bị khu rừng rậm tối tăm trước mặt nuốt chửng.

“He he…” Tỉêhg cười quái dị lại vang lên: “Hắc phàm đoạt hồn, thuỷ quỷ lấy mạng…”

“Ta rất muốn xem là ai đang giả thần giả quỷ đây!”

Đinh Thiếu An vung tay, bắn hơn chục phi đao đi tứ phía vào khu rừng rậm.

Lần này trong rừng vang lên một tiếng leng keng, hiển nhiên có người đang chặn phỉ đao lại.

“To gan! Gặp Hắc Phàm còn không giơ tay

chịu trói, muốn chết à?”

Trong phút chốc, vô số bóng người từ trong rừng lao ra, bao vây mọi người trong khu đất trống.

Trong lòng Giang Phàm trầm xuống, cách ăn mặc của những người này rất giống với những người bị giết trước đó, đều mặc đồ đen, chẳng lẽ đối phương đã tìm được lộ trình của mình nhanh như vậy, đuổi tới rồi ư?

Hai người cầm đầu, một nam một nữ, mặc trang phục bó sát trắng đen kỳ lạ, sắc mặt đều trắng bệch như nhau.

Nam tử có khuôn mặt nhỏ dài, ngón tay vểnh lên, vô cùng nữ tính. Nữ tử có dáng người rất thon thả, chiếc lưỡi đỏ tươi thè ra rất dài, cuộn tròn linh hoạt.

“Các ngươi là aỉ, tại sao lại đánh lén bọn ta?”

Đinh Thiếu An nắm chặt đoản đao, cảnh giác nhìn đối phương không chớp mắt.

Nam tử nở một nụ cười âm dương quái khí giả tạo: “Sơn dã mọi rợ, hay là chưa từng nghe nói đến Hắc Phàm trên sông?”

Đinh Thiếu An liếc nhìn lá cờ màu đen kia, sắc mặt tối sầm: “Chẳng lẽ các ngươi là người

của bang Hắc Phàm?”

Nữ tử phun ra nuốt vào chiếc lưỡi dài của mình, giọng nói sắc bén: “ô, không ngờ ở đây cũng có người có hiểu biết đôi chút”

Đinh Thiếu An nhìn thẳng vào đối phương, nói: “Hắc Sơn Cửu Hùng bọn ta và bang Hắc Phàm các ngươi xưa nay nước sông không phạm nước giếng, vì sao lại đánh lén bọn ta chứ?”

Nam tử âm u buồn bã nói: “Ngươi không cần phải biết rõ mà còn cố ý hỏi, giao tên thiếu niên và nữ tử kia ra, ta sẽ tha cho một mạng”

Quả nhiên là tới tìm mình. Giang Phàm nghi hoặc, hắn đã rất cẩn thận, tại sao vẫn bị đối phương tìm ra hành tung nhanh như thế? Hắn lập tức lên tiếng: “Thì ra các vị tìm ta à?”

Nữ tử nói: “Tiểu ca, ngươi chạy giỏi thật đây, làm hại bản bang đã đi mấy vòng, bang chủ lão gia cũng bị ngươi quay vòng vòng”

Giang Phàm vội vàng nói: “Ta chỉ đi ra ngoài du ngoạn sơn thuỷ mà thôi, không có mục đích gì, ai biết các ngươi muốn tìm ta chứ”

Nữ tử cười khúc khích nói: “Tiểu tử, đã giết mười tám cao thủ của bang Hắc Phàm ta, còn hòng chạy à? Chẳng phải quá khinh thường

Trần đại đương gia của bọn ta sao?’

Giang Phàm nói: “Ta giết người của các ngươi? Tin đồn, tin đồn thôi, aỉ đã nhìn thấy nào?”

Nữ tử nói: “Ôi! Tiểu ca ngươi không dám nhận à? Nếu không phải, tại sao hai người các ngươi lại chạy làm gì? Còn đốt nhà nữa?”

Giang Phàm lắc đầu như trống bỏi: “Ta chán sống ở nơi đó rồi, định đổi nơi ở mới không được sao?”

Nữ tử õng ẹo tiến lại gần hai bước: “Tiểu ca đúng là người cứng miệng, nhưng bang Hắc Phàm ta tự có cách điều tra rõ chân tướng, đừng hòng nguy biện ”