Phàm Nhân Quyết

Chương 8: Lão tiên sinh quá khen



"Lâm Giang Các nổi danh khắp thiên hạ, quả thực không hề tâm thường, chỉ cần nhìn phong cảnh và cách bày trí ở đây thôi sẽ thấy rằng chuyến đi này thực sự rất đáng."

Một ông lão đứng trước cửa sổ, vuốt râu và ngắm cảnh. Trên cái bàn bên cạnh ông ấy bày một cây bút lông, một nghiên mực, còn có một cuốn sách. Trong góc, có một lão bộc lưng gù nổi tiếng khoanh tay trước ngực dựa vào lan can, nhắm mắt nghỉ ngơi.

"Lão tiên sinh quá khen, Lâm Giang Các được ngài đại giá quang lâm tới đây, đó niềm vinh hạnh của nơi này, Bùi Vân Cẩn chậm trễ tiếp đón ngài."

Phu nhân mặc cẩm y dẫn Giang Phàm lên lầu, vén áo hành lễ nói.

Ông lão từ từ xoay người lại, Giang Phàm nhìn thấy đó là một ông lão có vóc dáng cao lớn, râu tóc bạc trắng, ánh mắt bình tĩnh, mặc dù trên người ông ấy chỉ mặc một bộ y phục bằng vải bình thường nhưng lại có một loại khí phách bất phàm. Trong lòng hắn không khỏi tán thưởng, quả thực là một nhân vật không hề tâm thường.

Ông lão mỉm cười nói: "Lâm Giang Các quật khởi bên bờ sông Thương Lan vào một năm trước, vang danh khắp thiên hạ bằng bốn món ăn, một món canh và một bầu rượu, trong lòng lão phu đã ngưỡng mộ nơi này từ lâu. Nghe nói tửu lâu này được lão tiên sinh Bùi Thế Củ của Đại Chu tạo ra cách đây 100 năm, đó là sự thật sao?”

Bùi Vân Cẩm hơi khom người và nói: "Người mà lão tiên sinh vừa nhắc đến chính là ông cố của ta."

Ông lão vuốt cằm nói: "Khi Bùi các lão còn sống, ông ấy được biết đến với cái tên “Các lão lam y”, tài văn chương của ông ấy được cho là nhân tài kiệt xuất lúc bấy giờ, nay gặp hậu bối của ông ấy cũng phong độ bất phàm, ta có thể nhìn thấy được phong thái của Các lão lúc bấy giờ."

Bùi Vân Cẩm nói: "Lão tiên sinh quá khen, đáng tiếc là tổ tiên lúc về già nản lòng thoái chí, từ quan ra đi, quy ẩn bờ sông, từ đó về sau sống nhàn nhã nhưng cuối cùng lại cảm thấy buồn bực vì đại sự còn đang dang dở."

Ông lão gật đầu nói: "Các lão một lòng tận tâm với Đại Chu, đáng được kính trọng và ca ngợi. Chỉ là thiên hạ này đại thế mênh mông cuồn cuộn, sức người sao có thể chống lại ý trời chứ."

Bùi Vân Cẩm nói: "Có thể nói lão tiên sinh chính là tri âm của gia tổ."

Ông lão nghe thấy vậy thì cười ha ha nói: "Cô nương nhận ra lão phu sao?"

Bùi Vân Cẩm nói: "Bút xuân thu, nghiên hắc bạch, vừa nghe tiểu nhị nói ta đã nghĩ đến một người duy nhất, đó chính là Tể phụ đại nhân."

Ông lão nghe vậy, vuốt râu cười to: "Không cần phải gọi ta là Tể phụ đại nhân, cứ gọi ta là lão tiên sinh là được rồi. Bây giờ lão phu cũng nhàn nhã như lệnh tổ, lần này ta đến đây là vì bốn món ăn, một món canh và một bầu rượu của nhà ngươi."

"Vậy thì vấn bối xin mạo phạm, ta sẽ gọi ngài là lão tiên sinh, xin lão tiên sinh hãy đợi một lát, thịt rượu sẽ được chuẩn bị thoả đáng."

Bùi Vân Cẩm đột nhiên nói: "Giang tiểu lang, làm phiền ngươi tiếp chuyện với lão tiên sinh một lát, chờ ta xuống dưới sắp xếp một phen."

"Hả?" Giang Phàm sững sờ, chẳng phải là ta đến đây để làm người qua đường mở mang kiến thức sao?

Tuy nhiên, Bùi Vân Cẩm chỉ khẽ nở một nụ cười với hắn, sau đó hướng về phía ông lão hành lễ: "Thật không dám giấu giếm, tửu lâu này được như ngày hôm nay chính là nhờ có vị tiểu lang này, không chỉ có bốn món ăn và một món canh do tiểu lang sáng tạo ra, mà ngay cả Thiêu Đao Tử cũng là do tiểu lang truyền thụ bí pháp điều chế. Hôm nay, đúng lúc tiểu lang đang có mặt ở đây cho nên ta để hắn tiếp chuyện với lão tiên sinh một lát cũng được mà phải không?”

Ông lão đưa mắt nhìn sang Giang Phàm, có hơi hiếu kỳ dò xét một phen: "Vị tiểu lang này có bản lĩnh lớn như vậy sao? Được rồi, nếu Bùi tiểu thư bận việc thì cứ đi đi."

Sau khi Bùi Vân Cẩm lui ra đằng sau, ông lão tràn đầy hứng thú nói: "Vị tiểu lang này, có nguyện ý nói chuyện phiếm với lão phu một lát không?”

Giang Phàm gãi gãi đầu, khóe môi nở nụ cười, đi thẳng về phía trước: "Vậy chúng ta ngồi nói chuyện đi."

Ông lão sững sờ một lúc thì nhìn thấy người thiếu niên kia đã kéo ghế cho mình và đưa tay ra hiệu mời ông ấy ngồi xuống.

"Ha ha, được rồi, được rồi, đứng nói chuyện cũng dễ mỏi."

"Lão tiên sinh nói rất đúng, ta cảm thấy có thể nằm thì cũng đừng ngồi, có thể ngồi thì cũng đừng đứng."

Giang Phàm nói xong rồi thuận tay kéo ghế ngồi xuống.

"Tiểu tử lười biếng." Ông lão nghe thấy hắn nói chuyện thú vị, không mà nhịn được cười mắng.