Chẳng bao lâu sau, số cột đá còn lại trong điện cũng đều bị Hàn Lập cắm đầy Tinh Thạch màu bạc lên trên.
Ánh mắt Hàn Lập quét qua mọi nơi, xác nhận không có sai sót gì rồi phất tay bắt pháp quyết.
Sau một khắc, từ bên trong pháp trận nở rộ bạch quang, toàn bộ đại trận ông ông vận chuyển.
Cùng lúc đó, sắc mặt Đề Hồn vui vẻ, hắc quang trong lòng bàn tay nhanh chóng tan biến, hiện ra thần hồn đã vô cùng suy yếu của Đông Phương Bạch.
Thần hồn Đông Phương Bạch lộ ra biểu tình ngốc trệ, dường như đã triệt để biến thành si ngốc, hẳn là do linh tính đã tổn hao quá nhiều.
"Chủ nhân, ta đã điều tra xong, ở nơi này tổng cộng có bốn cái pháp trận truyền tống, một cái đi Kim Hàn Tiên Cung, một cái khác đi Trung Thổ Tiên Cung, còn có hai nơi..." Đề Hồn mở miệng nói ra.
Nhưng đúng lúc này, từ trung tâm pháp trận bộc phát một quang trụ màu bạc vừa thô vừa to, xông thẳng tận trời, ngân quang chiếu rọi mọi ngóc ngách của tòa đại điện.
Hàn Lập biến sắc, tựa hồ ý thức được cái gì, thân hình lập tức phóng đến cây cột đá gần nhất, đưa tay chụp lấy Tinh Thạch màu bạc gắn phía trên, muốn nhổ nó ra.
Nhưng xung quanh pháp trận bỗng nhiên lóe sáng, một quang cầu lấp lánh chợt hiện ra, bao trùm cả tòa pháp trận và mười hai cây cột đá xung quanh.
Hàn Lập không kịp thu tay, thân thể hắn mãnh liệt va chạm với quang cầu óng ánh, rồi lập tức bị đánh bay ra ngoài như vừa đụng phải tường đồng vách sắt.
Tiếp đó, trung tâm cột sáng chợt nhoáng lên, hiện ra hai thân ảnh.
Kẻ đi đầu có thân hình cao lớn, mái tóc đỏ rực như quầng lửa, làn da nhuốm màu đỏ đồng, tứ chi dài đến bất thường, có chút cổ quái.
Còn lại là một nam tử thanh niên mặc hoàng bào, phục sức trên người kẻ này vô cùng quen thuộc với Hàn Lập, chính là một tên giám sát tiên sứ.
Hàn Lập vừa nhìn rõ hai kẻ mới tới, sắc mặt hắn lập tức đại biến, vội vã túm lấy Đề Hồn rồi bay vọt ra bên ngoài.
Kẻ có mái tóc đỏ như lửa kia chính là Kỳ Ma Tử, tên đệ tử đã phản bội Di La lão tổ năm xưa.
Kì Ma Tử tỏa ra khí tức khổng lồ, nghiễm nhiên là một tu sĩ Đại La, tu vi của gã thanh niên khoác hoàng bào còn lại cũng không cao, chỉ tương đương với Kim Tiên Hậu Kỳ.
Nếu là tu sĩ Đại La cảnh phổ thông, Hàn Lập còn có lòng tin đấu một trận, nhưng Kỳ Ma Tử chính là tu luyện pháp tắc Thời Gian, hắn tự hỏi không có nắm chắc cái gì, hơn nữa nơi này rất nhiều biến số, một khi lâm vào giằng co, hậu quả thật khó tưởng tượng.
Kỳ Ma Tử xem xét tình huống bên trong đại điện, lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức chau mày, chăm chú nhìn về phía Hàn Lập đang phi độn ra ngoài.
Ánh mắt của y lóe lên, nhìn sang thanh niên mặc hoàng bào bên cạnh.
"Không sai, đúng là hắn!" Thanh niên áo vàng cũng nhìn về phía Hàn Lập, ánh mắt ngưng trọng, rồi quả quyết.
Kỳ Ma Tử nghe xong, thần tình lộ ra chút vui vẻ, kim mang chớp động quanh thân, đang muốn lao ra từ bên trong quang trụ.
Thế nhưng màn hào quang hình cầu bao bọc pháp trận chấn động một hồi, một luồng lực lượng cấm chế dị thường cường đại đột ngột xuất hiện, khiến cho không gian bên trong pháp trận dường như ngưng kết.
Tu vi mạnh mẽ như Kỳ Ma Tử cũng lập tức bị giam cầm, thân thể không cách nào động đậy.
Lúc này, Hàn Lập cùng Đề Hồn đã ra khỏi đại điện, ánh mắt hắn quét qua hai kẻ bên trong pháp trận, ngừng lại trên thân thanh niên mặc hoàng bào trong giây lát, rồi đột ngột phất tay áo.
Lập tức có vô số lôi quang vàng rực hiện ra, bao bọc lấy hai người, tiếng lôi minh trầm thấp vừa vang lên, hai thân ảnh đã biến mất không rõ tung tích.
Kỳ Ma Tử hừ lạnh một tiếng, kim quang rạng rỡ toàn thân, chợt trước mặt lão hiện ra một bó đuốc màu vàng, hừng hực thiêu đốt, chính là Đoạn Thì Hỏa Bả.
Luồng lửa này so với Đoạn Thì Hỏa Bả của Hàn Lập rõ ràng bất đồng, bó đuốc màu vàng trước người Kỳ Ma Tử lớn hơn của hắn gấp bội, hơn nữa ngoại trừ luồng hỏa diễm kim sắc trên đỉnh, những bộ vị khác của bó đuốc đã ngưng thực vô cùng, không giống như của Hàn Lập vẫn chỉ là hư ảnh.
Phải có đến hơn hai ngàn đoàn đạo văn thời gian đang liên tục chớp động trên Đoạn Thì Hỏa Bả của Kỳ Ma Tử, tản mát ra chấn động pháp tắc hơn xa của Hàn Lập, hư không phụ cận tựa như không thừa nhận nổi lực lượng pháp tắc này, rung động sôi trào, lắc lư không ngớt.
Chỉ thấy Kỳ Ma Tử kia lẩm nhẩm bấm niệm pháp quyết, "Xoẹt" một tiếng, bó đuốc màu vàng đại thịnh hỏa diễm, liên tục khuếch tán ra từng vòng linh quang hỏa diễm, trong nháy mắt đã lan tỏa khắp phạm vi trăm trượng xung quanh.
Quang cầu của pháp trận lập tức bị linh quang hỏa diễm triệt để bao phủ, rồi đình trệ như bị đóng băng, hiệu quả của linh quang hỏa diễm tương tự như Chân Ngôn Bảo Luân của Hàn Lập, nhưng lợi hại hơn nhiều, chuyển động của dòng chảy linh lực bên trong màn sáng cũng dừng hẳn, rơi vào tĩnh mịch như vật chết vậy.
Bên trong linh quang hỏa diễm, nam tử áo vàng cũng rơi vào tình trạng tương tự, một mực đứng thẳng lưng bất động, nhưng Kỳ Ma Tử lại chẳng mảy may bị ảnh hưởng.
Y vung tay lên, xuất ra một đạo kim quang, đánh vào quang cầu pháp trận.
Kim quang không tản mát ra chút khí tức lợi hại nào, nhưng quang cầu uy lực cực lớn kia lại giống như miếng băng mỏng, "Phanh" một tiếng, trực tiếp bạo liệt.
Tiếp theo cũng không rõ Kỳ Ma Tử làm gì, bó đuốc màu vàng cùng với linh quang hỏa diễm lóe lên một chút rồi biến mất, xung quanh hết thảy lập tức khôi phục bình thường.
Biến hóa xảy ra liên tiếp dường như vô cùng phức tạp, nhưng kỳ thực chỉ phát sinh trong chớp mắt.
thân hình Kỳ Ma Tử nhoáng lên một cái, hóa thành một ánh lửa rực sáng, trong chớp mắt đã xuất hiện bên ngoài đại điện, thân hình quay tròn chuyển động.
Vô số quang ảnh màu vàng bay ra từ trên người y, vô cùng nhanh chóng phát tán ra bốn phương tám hướng.
ánh mắt Kỳ Ma Tử lóe lên một chút, hai tay vung lên bấm niệm pháp quyết.
"Ầm" một tiếng nổ vang trời, vô số phù văn hỏa diễm bay múa quanh thân y, trong nháy mắt quanh người y đã hình thành một cái pháp trận lập lòe kim quang.
Hỏa diễm kim sắc lấy pháp trận làm trung tâm tỏa ra liên miên không ngớt, bao trùm thân thể Kỳ Ma Tử.
Thân ảnh y đột nhiên trở nên mơ hồ, rồi lập tức biến mất.
Trong điện, thanh niên mặc hoàng bào cũng vội vàng độn quang bay ra, nhưng bất kể là hai người Hàn Lập hay Kỳ Ma Tử đều không thấy bóng dáng.
Mặt gã lộ vẻ thẫn thờ, âm u thở dài, sau đó hóa thành một luồng kim quang, hướng về phía trước bay đi.
Bên trên một ngọn núi cách Kim Nguyên Tiên Cung hơn mười vạn dặm, lôi quang vàng rực lóe lên, hiện ra thân hình Hàn Lập cùng Đề Hồn.
"Chủ nhân, kẻ mới tới kia là ai?" ánh mắt Đề Hồn đảo qua xung quanh một lượt, thở phào một cái, chung quy vẫn có chút mê man, hỏi.
"Y là người của Tiên Ngục Thiên Đình, có lẽ là kẻ đứng đầu Tiên Ngục." Hàn Lập chậm rãi nói.
"Đứng đầu Tiên Ngục!" Đề Hồn biến sắc thốt lên.
"Không vội nói chuyện này, nơi đây chưa hẳn đã an toàn, chúng ta phải mau chóng ly khai." Hàn Lập vừa nói, hai tay vừa bấm niệm pháp quyết rồi vung lên.
Quanh người hắn chợt có tiếng nổ vang, vô số điện quang vàng rực từ túa ra từ trên thân, nhanh chóng ngưng kết biến hóa, hình thành một lôi trận kim sắc trượng lớn chừng vài trượng.
Đúng lúc này, phiến hư không cách đó không xa chợt lóe lên, một quầng lửa vàng vô cùng chói mắt đột ngột hiện ra, tản mát từng trận Không Gian Chi Lực cường đại.
đồng tử Hàn Lập co rụt, lập tức bấm niệm pháp quyết dứt điểm.
Lôi trận kim sắc tỏa hào quang rực rỡ, thân ảnh hắn và Đề Hồn chớp động một cái trở nên mơ hồ, rồi biến mất vô tung, lôi trận theo đó lập tức tan rã.
Quầng lửa vàng khuếch tán mở rộng, hình thành một hỏa trận màu vàng, thân ảnh Kỳ Ma Tử đứng ở bên trong, y hướng về phía lôi trận còn không có triệt để biến mất nhìn một cái, khóe miệng nhếch lên lộ ra một tia trào phúng giống như cười lạnh.
Y nhắm mắt cảm ứng một lát, rồi hai tay lại vung lên tiếp tục bấm niệm pháp quyết.
Hỏa trận dưới chân lão đại phóng linh quang, thân ảnh Kỳ Ma Tử lóe lên một cái rồi lập tức tiêu thất.
Ở một địa phương nào đó trong Kim Nguyên Sơn Mạch, không trung hiện ra lôi quang vàng rực, rồi lộ ra thân ảnh hai người Hàn Lập.
"Không thể tưởng tượng được Kỳ Ma Tử kia lại tinh thông bí thuật Không Gian Truyền Tống, chúng ta phải làm sao bây giờ, chủ nhân?" Đề Hồn lo lắng.
sắc mặt Hàn Lập cũng rất khó coi, nhưng động tác hay tay không mảy may chần chờ, thân thể vừa đứng vững đã lập tức bấm niệm pháp quyết, lần nữa triển khai lôi trận truyền tống.
Nhưng hắn còn chưa kịp kích phát lôi trận, một luồng hỏa diễm kim sắc đã lần nữa hiện ra cách đó không xa, so với lần trước tốc độ còn mơ hồ nhanh thêm vài phần.
"Nhanh!"
Hàn Lập khẽ quát, lập tức thúc giục lôi trận truyền tống, một lần nữa thất tung.
Kết quả, hai người Hàn Lập vừa mới truyền tống biến mất, Kỳ Ma Tử vừa hiện thân cũng lập tức thúc giục pháp trận Không Gian Truyền Tống.
Hai bên giống như chơi đuổi bắt trên khắp Kim Nguyên Sơn Mạch, rất nhanh đã rời xa Kim Nguyên Tiên Cung không biết bao nhiêu vạn dặm.
Tuy rằng Hàn Lập chiếm cứ chủ động, nhưng dần dần Kỳ Ma Tử tựa như đã thăm dò được điểm huyền bí của lôi trận, khoảng cách ngày càng được rút ngắn.
Trên một vách đá nào đó thuộc Kim Nguyên Sơn Mạch, lôi trận vàng rực lại lóe lên, thân hình Hàn Lập cùng Đề Hồn một lần nữa xuất hiện.
Hàn Lập không phải muốn mang theo Đề Hồn, không đem giấu vào Hoa Chi Động Thiên, Đề Hồn chính là một sinh linh, muốn đi vào bên trong Động Thiên, trước tiên cần phải mở ra cánh cửa không gian.
Hắn giờ đây dù có lên trời xuống đất cũng bị Kỳ Ma Tử đuổi theo sát nút, nào có rỗi rãi mở ra Hoa Chi Động Thiên.
Hai người vừa mới hiện thân, Hàn Lập đã tiếp tục bấm niệm pháp quyết, triển khai pháp trận lôi quang.
"Chủ nhân, kẻ kia đuổi theo càng ngày càng gần, chỉ e thêm vài lần nữa y sẽ triệt để bắt kịp chúng ta, ngươi có biện pháp nào cắt đuôi y không?" Đề Hồn trầm giọng nói ra.
"Thuật Không Gian Truyền Tống của người này là sự kết hợp của lực lượng hỏa diễm cùng Không Gian Chi Lực, so với lôi quang pháp trận của ta cũng không sai biệt lắm, nếu như có thể một lần truyền tống ra khoảng cách cực xa, có lẽ sẽ không bị y đuổi theo nữa." Hàn Lập lắc đầu, nói ra.
"Hắc hắc, muốn thoát khỏi sự truy tung của bổn tọa, trừ phi ngươi có thể một lần truyền tống ra khoảng cách ức vạn dặm!" Không chờ lôi quang pháp trận thành hình, trong hư không cách đó không xa đột nhiên có quầng lửa vàng chói mắt sáng lên, từ bên trong truyền ra tiếng cười Kỳ Ma Tử.
Lời còn chưa dứt, một dải lụa màu đen dài cả trăm trượng từ trong quầng lửa điên cuồng bắn ra, hư không nơi nó đi qua tầng tầng bạo liệt tựa như giấy mỏng, tốc độ nhanh đến bất khả tư nghị, nhoáng một cái đã đánh lên lôi trận.
Lôi trận vốn không có lực phòng ngự, đụng phải dải lụa đen lập tức bạo liệt tiêu thất.
Nội tâm Hàn Lập cả kinh, túm lấy Đề Hồn kéo đi, cả hai cấp tốc lui lại phía sau, may mắn chưa bị đánh trúng.
Dù lôi trận đã tan rã, nhưng dải lụa đen không dừng lại, tiếp tục truy kích hai người Hàn Lập.
Hàn Lập chau mày, một mặt vẫn toàn lực thối lui, nhưng trong cơ thể vận chuyển《Thiên Sát Trấn Ngục Công》đánh ra một quyền.
Quyền ảnh màu vàng lao vọt về phía trước, va chạm với dải lụa đen.
"Phốc" một tiếng, quyền ảnh màu vàng lập tức bị cắt ngọt thành hai mảnh, lập tức "oanh" một tiếng nổ tung.
Nhưng dải lụa đen cũng thoáng run lên, nhưng rất nhanh đã khôi phục nguyên dạng, tiếp tục lao đi như tên bắn.
Hàn Lập khẽ biến sắc, kéo Đề Hồn vào trong ngực, khẽ quát lên “Ôm lấy ta”, sau đó hai cánh tay hắn đột nhiên trở nên mơ hồ, song quyền như vũ bão liên hoàn đánh ra.
Vô số quyền ảnh màu vàng bắn ra, giáng lên dải lụa đen.
"ầm... ầm… ầm" thanh âm bạo liệt nổ vang.
Từng đoàn từng đoàn quyền ảnh màu vàng bạo liệt, sắc đen trên dải lụa càng lúc càng trở nên mờ nhạt, sau khi cắt phá không biết bao nhiêu quyền ảnh, rốt cuộc nhoáng lên vài cái rồi biến mất vô tung.
Thân hình Hàn Lập dừng lại một chút, thở ra hổn hển.
Lúc trước đại chiến cùng Đông Phương Bạch đã vận dụng biến thân Cự Ma, tiêu hao lực lượng thân thể rất lớn, giờ đây trong chớp mắt lại đánh ra hơn một ngàn quyền, thân thể dường như có chút không chịu nổi.