"Liên Thạch huynh ngươi vừa bế quan xong, không biết Kim Nguyên Tiên Cung xảy ra đại sự, nghe nói hơn trăm năm trước có người lẻ loi một mình giết tới Kim Nguyên Tiên Cung, tàn sát cả cung chủ Đông Phương Bạch cùng tọa hạ Thiên Âm Ngũ Tử, và các cao thủ khác, bây giờ Kim Nguyên Tiên Cung thực lực giảm mạnh, cũng không biết vì sao đến nay Thiên Đình còn chưa phái người đến chủ trì đại cục, cho nên lần này hẳn là bọn chúng sẽ không đến." Lão phụ tóc xám nhìn lão giả đầu bạc một chút, chậm rãi nói ra.
"Lại có chuyện này! Đông Phương Bạch đã là tồn tại Thái Ất cảnh đỉnh phong, thực lực chân chính không hề thua kém Đại La cảnh, là người phương nào làm? Chẳng lẽ là Luân Hồi điện?" Thân thể lão giả đầu bạc chấn động, trong mắt lộ ra thần sắc khó có thể tin.
"Nghe nói là một người trên Tru Tiên bảng, gọi Hàn Lập làm, thế nhưng không biết người này có phải là thành viên Luân Hồi điện hay không, bất quá chỉ sợ từ xưa đến nay, Thiên Đình chưa bao giờ gặp sự tình hoang đường như thế. Bây giờ Thiên Đình đã ban bố lệnh truy nã, trọng thưởng cho ai bắt được hắn, chỉ là một mực không có tin tức về người nọ, không biết có phải hắn đã rời khỏi Kim Nguyên Tiên Vực hay không." Lão phụ tóc xám cười hắc hắc một tiếng, nói ra.
Lão giả đầu bạc ngẫm nghĩ gật đầu, thần sắc đã khôi phục bình tĩnh, hai con ngươi giống như cũ chớp động không thôi.
Nhưng vào lúc này, ở phụ cận đoàn người Hoàng Phong môn, có hai thân ảnh một nam một nữ đứng đó.
Hai người đều mặc áo bào đen, thiếu nữ tuổi trẻ, dung mạo xinh đẹp, nam thân hình thon gầy, sắc mặt có chút tái nhợt.
Nghe mấy người Hoàng Phong môn trò chuyện, ánh mắt hai người đều nhìn qua, thần sắc hơi khác thường.
"Đã nhiều năm như vậy không gặp, Hàn huynh, ngươi khiến ta kinh hỉ càng ngày càng lớn." Thiếu nữ tuổi trẻ khóe miệng hơi vểnh, dùng thanh âm nhỏ bé không thể nhận ra tự lẩm bẩm nói.
"Thế nào, ngươi muốn đi tìm người kia? Chớ quên nhiệm vụ của chúng ta." Thanh niên mặc hắc bào nhìn về phía thiếu nữ trẻ tuổi, nhíu mày truyền âm nói.
"Ngươi yên tâm, ta biết nặng nhẹ." Thiếu nữ tuổi trẻ khoát tay áo, từ tốn nói.
Vào thời khắc này, mấy đạo lam quang hùng vĩ từ đằng xa bay vụt đến, mang theo thủy khí cực kỳ nồng nặc, trong nháy mắt đến gần.
Độn quang chớp động giữa không trung, hiện ra bốn tu sĩ áo lam, trực tiếp hạ xuống bên dưới.
Bốn người tản ra khí tức cực kỳ khổng lồ, đều là tồn tại Thái Ất cảnh, mấy người phía trước vội vàng dạt ra một con đường.
"Là người Thiên Thủy tông! Nghĩ không ra bọn chúng cũng tới." Sắc mặt nam tử mặt vàng Hoàng Phong môn hơi đổi, nhẹ nhàng nói ra.
Thần sắc những người Hoàng Phong môn khác cũng biến đổi, những người xung quanh cũng đồng dạng như thế cả.
Bốn người Thiên Thủy tông không để ý chút nào tới những người xung quanh, nhanh chóng tiến đến phụ cận quang trụ màu vàng.
Trong bốn người hai người đi ở phía trước, một người là nữ tử hai mươi hai mốt tuổi, lông mày lá liễu, dung mạo tuyệt mỹ, chỉ là sắc mặt lạnh lùng, phảng phất như tiên tử trong Nguyệt Cung, lúc nào cũng toả ra hình bóng to lớn giống như cách xa ngàn dặm.
Một người khác là đại hán trung niên, hai mắt nhỏ dài, mũi ưng, toàn thân lộ ra một cỗ sát khí, khiến cho người ta mới thấy lần đầu không khỏi rùng mình một cái.
Phía sau hai người, một tráng hán mày rậm, thân thể cao lớn dị thường, một người khác là thanh niên ôn nhã, cầm trong tay một thanh quạt xếp, giống như công tử văn nhã thế tục.
Tông phái Linh Tiêu môn đứng gần nhất, vội vàng tránh ra bên cạnh, chừa ra một chỗ trống.
"Tô An Thiến tiên tử, Cận Lưu đạo hữu, năm đó từ biệt ở Đãng Hồ, nhiều năm không gặp, phong thái hai vị vẫn như cũ. Nghĩ không ra nơi đây phát sinh dị tượng, vậy mà cũng hấp dẫn hai vị đến đây." Trong Linh Tiêu môn, một đại hán mặt rộng đi ra, mỉm cười nói với nữ tử lạnh cùng đại hán trung niên, nhưng lại lộ ra ý định dò xét.
"Thế nào, nơi này là địa bàn Linh Tiêu môn các ngươi, chúng ta không tới được sao?" Cận Lưu lườm đại hán mặt rộng một chút, lạnh lùng nói.
"Tại hạ không dám, chỉ là Thiên Thủy tông cách đây khá xa, hai vị đạo hữu lại là nhân vật hết sức quan trọng trong Thiên Thủy tông, giờ phút này cùng nhau tới đây, chúng ta đều rất ngạc nhiên, hẳn là hai vị đạo hữu biết rõ dị tượng này a?" Đại hán mặt rộng lắc đầu, mắt sáng lên nói.
Người các thế lực Vong Ưu các, Liệt Quang thành cũng nhìn sang.
Bị nhiều như vậy người nhìn chằm chằm, lông mày Cận Lưu hơi nhíu lại.
"Hai người chúng ta làm việc ngay tại phụ cận Kim Nguyên sơn mạch, nghe nói nơi đây có dị tượng, cho nên mới tới tìm hiểu, đối với sự tình nơi này hoàn toàn không biết gì cả. Ngược lại Thanh Tác cốc ở gần nơi đây nhất, hẳn là có chút manh mối a?" Tô An Thiến nói chen vào, thanh âm thanh lãnh, nhưng lại tràn đầy vẻ hoạt bát, sau đó ánh mắt nhìn về đám tu sĩ áo xanh cách đó không xa.
"Thanh Tác cốc chúng ta mặc dù cách nơi này gần nhất, nhưng nơi đây có chút hoang vu, xưa nay ít ai lui tới, cho nên trước kia không chú ý đến nơi này. Bất quá ta đã phái người tìm hiểu rõ ràng, khe núi này tên là Thanh Ti thung lũng, quả thật có chút cổ quái, trong Thanh Ti thung lũng có một chỗ Bạch Thủ cốc, theo phàm nhân phụ cận nói, trong cốc này có một dòng thanh tuyền, ngâm thân thể trong đó, có thể làm cho kẻ già yếu sắp chết cải lão hoàn đồng, chỉ là thanh tuyền kia giờ phút này bị quang trụ bao phủ bên trong, không cách nào dò xét." Một nam tử áo xanh diện mục anh tuấn từ bên trong đám người Thanh Tác cốc đi ra, vội vàng giải thích nói, tựa hồ sợ trở thành mục tiêu công kích.
"Khiến cho người ta cải lão hoàn đồng... Đúng là có chút kì lạ hiếm thấy, chắc là có quan hệ cùng Thời Gian Pháp Tắc? Nước suối kia chính là Quang Âm Chi Thủy trong truyền thuyết?" Trên mặt Tô An Thiến xuất hiện vẻ kinh ngạc, lập tức suy đoán nói.
"Quang Âm Chi Thủy trân quý bực nào, sao lại xuất hiện tại nơi vắng vẻ này được, phàm nhân ngu dốt, nói không chừng thanh tuyền kia không có quan hệ cùng dị tượng quang trụ này." Cận Lưu lắc đầu nói ra.
Tô An Thiến lườm Cận Lưu một chút, không nói gì.
"Ha ha! Các vị đạo hữu đến nhanh quá, Lôi mỗ lại tới trễ rồi." Một thanh âm hùng vĩ đột nhiên vọng tới, ù ù quanh quẩn trên không khe núi.
Đám người nghe tiếng, thần sắc đều biến đổi, ngẩng đầu nhìn lại.
Lông mày Cận Lưu cũng nhíu lại, nhìn về phía xa chân trời.
Sắc mặt Tô An Thiến phát lạnh, toàn thân bỗng nhiên lộ ra một cỗ hàn băng chi ý.
Một vệt kim quang xuất hiện ở chân trời, sau một khắc nhanh chóng sáng lên, biến thành một viên luân màu vàng giống như mặt trời, chiếu rọi trong khe núi khiến tất cả mọi người không mở mắt ra được.
"Lôi Ngọc Sách, ngươi uy phong thật to lớn a." Cận Lưu cười lạnh một tiếng, phất tay áo vung lên.
Một tầng lam quang như nước gợn từ trong tay gã bắn ra, nhanh chóng khuếch tán ra ngoài.
Những nơi nó đi qua, lam quang loá mắt ở khắp mọi nơi vậy mà đều biến mất, tựa hồ bị lam quang hấp thu vào một nửa.
"Hắc! Cận đạo hữu « Thương Hải Thần Quyết » phát ra càng tinh diệu, bội phục." Giữa không trung kim quang lóe lên rồi biến mất, hai bóng người xuất hiện, hạ xuống phía dưới.
Ngườ đi đầu là một nam tử tráng niên ba mươi mấy tuổi, mặc một bộ trường bào màu vàng, dáng người hùng tráng, xuyên qua quần áo cũng có thể nhìn thấy rõ ràng các đường cong cơ bắp, phảng phất như một con hùng sư uy mãnh.
Người còn lại là một thanh niên tuấn mỹ, mày như loan nguyệt, khí tức trên thân phong thanh vân đạm, không mang theo cảm giác lăng lệ chút nào.
"Nguyên lai là Lôi đạo hữu cùng Văn đạo hữu của Thông Thiên Kiếm Phái, nghĩ không ra hai vị cũng tới nơi đây, thật sự hạnh ngộ a." Đại hán mặt rộng của Linh Tiêu môn, nam tử áo xanh Thanh Tác cốc cùng đám người nhao nhao tiến lên chào hỏi, thái độ càng thêm cung kính so với lúc đối mặt bốn người Thiên Thủy tông.
"Hai người chúng ta cũng làm việc tại phụ cận Kim Nguyên sơn mạch, ngẫu nhiên nghe nói chuyện nơi đây, cho nên tới xem một chút. Bí cảnh xuất thế, bảo vật trong đó tự nhiên để người có duyên lấy được, Thông Thiên Kiếm Phái chúng ta không có ý tứ ỷ mạnh độc chiếm, chư vị chớ có khẩn trương." Thanh niên tuấn mỹ kia mỉm cười đáp lễ.
"Chúng ta nguyện lấy Lôi đạo hữu, Văn đạo hữu làm chủ, giống như Thiên Lôi sai đâu đánh đó." Nghe xong lời này, bọn người đại hán mặt rộng nhẹ nhàng thở ra, nhao nhao nói.
Bốn người Thiên Thủy tông mắt thấy cảnh này, thần sắc không vừa lòng, nhưng cũng không nói thêm cái gì.
"Tô tiên tử, nhiều năm không gặp, vài năm trước đây ngươi đóng cửa tu luyện « Thái Âm Băng Phách Đạo », ta nhiều lần đến nhà, đều không thể nhìn thấy ngươi, nghĩ không ra hôm nay lại gặp ở đây. Xem ra ngươi đã đột phá bình cảnh Thái Ất hậu kỳ, ta thật sự mừng thay cho ngươi." Lôi Ngọc Sách không để ý đến người khác, nhìn về phía Tô An Thiến, trong mắt lộ ra một cỗ thâm tình.
Tô An Thiến hừ một tiếng, quay đầu không để ý tới người này, bộ dạng vô cùng phiền phức.
Lôi Ngọc Sách không tức giận chút nào, si ngốc ngắm nhìn Tô An Thiến.
Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này đều đã quen thuộc, cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thông Thiên Kiếm Phái Lôi Ngọc Sách yêu đơn phương Thiên Thủy tông Tô An Thiến, đau khổ theo đuổi hơn mười vạn năm, chuyện này ở Kim Nguyên đại lục mọi người đều biết.
"Thực lực Hai người này cũng không tệ, Thông Thiên Kiếm Phái kia là cái gì?" phụ cận Hoàng Phong môn, thiếu nữ tuổi trẻ kia lông mày cau lại truyền âm hỏi.
"Thông Thiên Kiếm Phái được xưng tụng là đại tông môn đệ nhất Kim Nguyên Tiên Vực, thực lực so với Kim Nguyên Tiên Cung chỉ mạnh hơn không kém, Lôi Ngọc Sách này là phó chưởng môn Thông Thiên Kiếm Phái, thực lực đã đạt đến Thái Ất cảnh hậu kỳ, chính là số ít cao thủ ở Kim Nguyên Tiên Vực. Mà thanh niên tuấn mỹ họ Văn kia, hẳn là Chấp Kiếm trưởng lão Thông Thiên Kiếm Phái Văn Trọng, thực lực cũng không thể khinh thường. Ngoài hai người bọn họ ra, còn có Tô An Thiến, Cận Lưu của Thiên Thủy tông, đều là đại địch lần này của chúng ta. Trước khi tới đây, ngươi không nhìn qua tư liệu sao? Hiện tại ta rất hoài nghi cấp trên để cho ngươi quản lý việc này, có thỏa đáng hay không." Thanh niên hắc bào ở bên cạnh cau lông mày lại, truyền âm nói.
"Ngươi đừng có đầu đuôi lẫn lộn. Bọn họ chỉ là mấy kẻ địa đầu xà ở Kim Nguyên Tiên Vực thôi, không tính là đại địch gì cả, địch nhân chân chính của chúng ta là bọn chúng." Thiếu nữ trẻ tuổi cũng không tức giận với chất vấn của thanh niên hắc bào, ánh mắt nhìn về phía xa ra hiệu.
Thanh niên hắc bào nhìn qua, thấy hai độn quang đạo màu thủy lam từ đằng xa bay vụt tới.
Hai vệt độn quang này cũng không quá nổi bật, giờ phút này trong khe núi thỉnh thoảng có từng đạo độn quang hội tụ, hai đạo độn quang thủy lam này nhìn không đáng chú ý chút nào.
Độn quang thủy lam nhanh chóng đến trong khe núi, hóa thành hai tên tu sĩ một nam một nữ, nam mặt vuông mày rậm, nữ mặt tròn môi đỏ, dung mạo đều rất bình thường, lẩn vào đám người rất khó nhìn ra sự khác biệt.
"Bọn chúng là ai?" Thanh niên mặc hắc bào lộ vẻ mặt nghi hoặc.
Thiếu nữ tuổi trẻ lật tay một cái, lòng bàn tay xuất hiện thêm một viên minh châu màu trắng lớn chừng quả trứng gà, bên trong chớp động lên một vòng linh quang màu trắng.
Trong linh quang lóe lên hiện ra thân ảnh hai người kia, chỉ là khuôn mặt bọn chúng lại đổi thành hai khuôn mặt mới.
Nam ba mươi mấy tuổi, mặt trắng ria ngắn, khuôn mặt thư sinh, nữ chỉ từ mười bảy đến mười tám tuổi, khuôn mặt trắng nõn hình trái xoan, nhìn rất hoạt bát đáng yêu, đôi mắt đen to lúng liếng chuyển động không ngừng, bộ dạng ranh ma quỷ quái.
"Kim Hãn Tiên Cung Lam thị huynh muội, Lam Nguyên Tử cùng Lam Nhan! Làm sao bọn chúng lại tới đây? Chẳng lẽ hành tung của chúng ta đã bại lộ?" Con ngươi thanh niên mặc bào co rụt lại, kinh ngạc nói.