Bên kia, Sửu phụ váy đen đối mặt với khí thế to lớn của Thủy Nhân màu lam, một tay vội vàng thúc giục pháp quyết.
"Bùm" một tiếng!
Lang Nha Bổng màu đen trong tay ả tỏa ra hắc quang rực rỡ, bên ngoài hiện ra từng đường vân màu máu quanh co. Một ngọn lửa màu đỏ lòm quấn lấy cây bổng.
Ả khẽ quát một tiếng, vung bổng về hư không phía Thủy Nhân màu lam.
Lập tức từ không trung truyền ra tiếng nổ đùng đoàng liên miên bất tuyệt. Sau đó, một mảnh bổng ảnh phảng phất như núi cao cực lớn hiện ra một lần nữa. Trên mỗi bổng ảnh đều có ngọn lửa màu đỏ ngòm quấn quanh.
Những nơi bổng ảnh đi qua, hư không nổi lên từng vòng rung động vặn vẹo mà mắt thường có thể thấy được, giống như sôi trào.
Hai thân ảnh màu lam hầu như cùng lúc va chạm với ngọn lửa màu đỏ lòm cùng bổng ảnh nhưng bên ngoài thân chỉ chớp động ánh sáng màu lam, rồi trực tiếp bị xuyên qua. Có vẻ ngọn lửa và bổng ảnh uy thế kinh người đều không thể mảy may ảnh hưởng đến chúng.
Nhưng nếu nhìn kỹ có thể phát hiện hình thể hai Thủy nhân màu lam so với trước đều rút nhỏ lại một vòng. Tuy nhiên, tốc độ của chúng đột nhiên tăng lên xông đến trước người đại hán râu quai nón cùng Sửu phụ váy đen.
Sắc mặt hai tên đại hán râu quai nón hoảng hốt, đang muốn hành động gì đó nhưng ánh sáng màu lam vô cùng chói mắt từ hai Thủy nhân bạo phát ra.
"Rầm" "rầm" hai tiếng!
Hai Thủy nhân lại vô thanh vô tức bạo liệt ra, hóa thành dòng nước cực lạnh màu lam to lớn như phô thiên cái địa tách ra phân biệt đánh về phía hai tên Đại hán râu quai nón.
Âm thanh thanh thúy vang lên!
Trên người của hai tên này hiện ra một tầng tinh băng màu lam, nhanh chóng lan tràn ra, trong chớp mắt hóa thành hai khối tinh băng màu lam cao mấy trượng đóng băng bọn chúng lại ở bên trong.
Tinh băng màu lam này hiển nhiên không tầm thường. Hai tên bị nhốt ở bên trong băng không thể động đậy chút nào, trên mặt vẫn còn nét hoảng sợ nhưng sau một khắc, bên ngoài thân chúng sáng ngời huyết quang. Tinh băng rắc một tiếng, bắt đầu hiện ra từng vết rạn giống mạng nhện trên bề mặt.
Lúc này sắc mặt Lục Khôn trắng nhợt, ánh sáng màu lam bên ngoài thân của hóa thân Địa Chích ở bên cạnh gã so với trước kia ảm đạm không ít, hiển nhiên lần thi pháp này tiêu hao không nhỏ.
Mắt thấy hai tên đại hán râu quai nón muốn phá băng ra, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, có bóng người lóe lên. Thân hình Hàn Lập xuất hiện quỷ dị sau lưng hai tên này. Song quyền hiện ra một tầng vảy vàng như giao long quật đến vù vù, đánh lên người chúng.
Oanh oanh!
Tinh băng màu lam vỡ vụn, thân thể đại hán râu quai nón cùng Sửu phụ váy đen ở bên trong cũng theo đó bị chia năm xẻ bảy.
Hai Nguyên Anh từ trong tinh băng vỡ vụn bắn ra. Bên ngoài thân đều bao trùm một tầng huyết quang nhàn nhạt. Thân hình mơ hồ rồi như thuấn di xuất hiện trước cửa cung điện ở trên đảo. Những thanh ti tràn ngập bốn phía không cách nào ảnh hưởng đến hành động của chúng.
Hàn Lập muốn xuất thủ ngăn trở nhưng cũng không kịp.
Bên ngoài thân hai Nguyên Anh lóe lên huyết quang, muốn bay vào trong cung điện.
Nhưng đúng lúc này, đám mây máu nguyên bản bao phủ cung điện bỗng nhiên kịch liệt cuồn cuộn một hồi, tiếp theo từ trong đó là hai bàn tay máu to lớn duỗi năm ngón tay ra. Trong lòng bàn tay lưu chuyển huyết quang mà thân hình hai Nguyên Anh không cách nào nhúc nhích đã bị nắm vào trong bàn tay.
"Thánh chủ tha mạng!"
Mặt Nguyên Anh lập tức không còn chút máu, đau khổ cầu khẩn.
"Hừ!" Một tiếng hừ lạnh như băng đột nhiên từ cung điện trong đảo truyền ra, khô khốc khó nghe, phảng phất như hai thanh sắt cọ vào nhau.
Ba người Hàn Lập ở trên đảo nghe thế thì mặt cũng hơi biến sắc. Trong mắt Giao Bát hiện lên vẻ kinh ngạc, lúc này không nói hai lời, thu lại pháp quyết, rồi mang theo hóa thân bên cạnh phóng lên trời, hạ xuống bên cạnh hai người Hàn Lập.
Khắp bầu trời thanh ti tản ra sạch, thế nhưng những Khô Lâu màu máu cùng Xà Nữ cũng không đuổi theo. Ngược lại thân hình chúng giống như bị hòa tan, hóa thành từng đạo huyết quang sền sệt, từ bốn phương tám hướng nhao nhao sáp nhập vào bên trong đám mây máu ở gần cung điện.
Ngay sau đó, một thân ảnh cao lớn từ trong cung điện chậm rãi đi ra, toàn thân bị một tầng huyết quang bao phủ, chỉ có thể mơ hồ thấy hình dạng ngũ quan.
Sau lưng người này, còn lơ lửng hai luồng huyết diễm lớn chừng cái đấu, phát ra âm thanh tí tách.
Huyết diễm có chút cổ quái, tầng ngoài cùng là màu huyết hồng, nhưng ở trong lại là một tím một trắng.
Hỏa diễm tím trắng ở bên trong hiện ra hai khuôn mặt, chính là tên đại hán lùn áo bào tím trước kia cùng Cừu Ngũ.
"Thánh chủ minh giám, hai người ta nhất thời vô ý để thân thể bị hủy, chỉ cần tìm một thân thể thích hợp là được tiếp tục thuần phục Thánh chủ!"
"Mong Thánh chủ khai ân....!"
Nguyên Anh của đại hán râu quai nón và Sửu phụ nhìn thấy bóng người màu đỏ ngòm xuất hiện, lần nữa nói to cầu xin.
"Những năm này các ngươi khổ cực rồi, chuyện kế tiếp, bổn tọa tự mình sẽ xử lý."
Công Thâu Hồng chỉ chậm rãi nói một câu, rồi đơn giản giơ tay lên. Hai bàn tay máu khổng lồ bóp năm ngón tay lại, lập tức phát ra hai tiếng gào thảm thiết. Sau đó, hai luồng huyết diễm quỷ dị từ trong bàn tay khổng lồ bay ra, bề ngoài ngọn lửa là màu huyết hồng nhưng bên trong lại là một xanh một đen.
Bên trong ngọn lửa màu xanh ẩn hiện gương mặt vặn vẹo của đại hán râu quai nón, còn bên trong ngọn lửa màu đen kia hiện ra Sửu phụ váy đen, nhìn cực kỳ tà dị.
Hai luồng huyết diễm lóe lên, rồi rơi trước người Công Thâu Hồng.
Bốn ngọn lửa tím, trắng, xanh, đen giống như treo ở bốn phía, chầm chậm xoay, nhìn vô cùng quỷ dị.
Giữa không trung, ba người Hàn Lập nhìn qua màn phát sinh trước mắt, không khỏi nhìn nhau một cái, đều từ trong mắt của đối phương thấy được vẻ hoảng sợ.
"Bốn tế phẩm trước kia bổn tọa hết sức hài lòng. Giờ tăng thêm mấy người các ngươi, Quy Nguyên huyết diễm của bổn tọa lại có thể tiến thêm một bước, đến lúc đó không cần nhốt ở đảo Hồng Nguyệt này rồi." Lúc này Công Thâu Hồng mới ngẩng đầu nhìn lên không trung chỗ ba người, chậm rãi nói.
Vừa dứt lời, trong tay của y thúc giục pháp quyết, bốn ngọn lửa tím, trắng, xanh đen quay chung quanh thân y lóe lên rồi chui vào trong huyết quang ở bên ngoài cơ thể y không thấy bóng dáng. Khí tức trên thân y cũng theo đó không ngừng tăng cao.
"Công Thâu Hồng e là sắp đột phá hậu kỳ, như thế thì khó giải quyết." Bên ngoài cơ thể Hàn Lập lóe lên tinh quang, hiện ra một tầng ánh sáng, miệng trầm giọng nói.
"Sự tình bây giờ, chỉ có thể huyết chiến."
Lục Khôn nói, rồi lật tay một cái, trong tay có một bình ngọc màu tím. Gã đổ ra một viên đan dược màu tím lớn chừng ngón tay cái, không chút nghĩ ngợi ngửa đầu nuốt vào.
Đồng thời hóa thân Địa Chích bên người gã giơ tay lên. Một mảng thủy quang lớn cuốn ra, hóa thành từng vòng thủy quang bảo hộ bao thủ toàn thân Lục Khôn từ trên xuống dưới vào bên trong.
Giao Bát cũng không nhàn rỗi, liên tiếp sử dụng vài kiện bảo vật bắn ra linh quang bốn phía che kín toàn thân.
"Tốt, các ngươi lên đi."
Trên thân Công Thâu Hồng cuồn cuộn huyết quang, chỉ một lát sau liền dần dần bình thường. Y thở ra một hơi dài, rồi chậm rãi nâng hai tay lên, lòng bàn tay hiện ra hai luồng huyết quang chói mắt.
Ngay tại thời điểm y sắp ra tay, đột nhiên xảy ra dị biến!
Chỉ thấy hư không sau lưng y chấn động. Đồng thời, một bàn tay được ngọn lửa bao phủ xuất hiện. Nó từ phía sau lưng đâm vào thân thể y, "bụp" một tiếng rồi xuyên qua trước ngực y.
Giữa không trung, ba người Hàn Lập thấy thế, rất vui mừng.
Từ bàn tay này hiện lên khí tức thì đúng là của Giao Tam đã biến mất rất lâu.
Huyết quang bên ngoài thân Công Thâu Hồng run lên, một tiếng “bùm” nổ ra, hóa thành bảy tám đạo huyết quang bắn ra.
Một màn quỷ dị xuất hiện!
Những huyết quang này trong hư không bên ngoài hơn trăm trượng một lần nữa hội tụ, lóe lên ngưng tụ thành hình người, bất quá quang mang bên ngoài thân mờ đi vài phần.
Bàn tay được ngọn lửa bao phủ cùng cánh tay phía sau lóe lên ánh lửa, thân hình Giao Tam hiện ra. Giờ phút này, toàn thân gã được ngọn lửa màu đỏ bao khỏa.
Thân hình gã thoắt một cái liền hóa thành một ánh lửa sáng lạn bay vụt đi, đánh về phía Công Thâu Hồng.
Ầm ầm!
Ngọn lửa quanh người Giao Tam đột nhiên bùng lên dữ dội, một ngọn lửa vừa thô vừa to phóng ra, lóe lên hóa thành một Hỏa Giao sáng ngời rực rỡ, há to miệng đớp lấy bóng người màu đỏ lòm.
Một cỗ chấn động pháp tắc từ trong Hỏa Giao tràn ngập, bạo ngược lan ra. Những nơi nó đi qua, huyết vụ nhàn nhạt xung quanh đều bị bốc hơi, biến mất.
"Hừ, Hỏa Pháp Tắc!" Bóng người màu đỏ lòm hô lạnh một tiếng. Hai àn tay huyết quang trước người hợp lại.
Một tiếng “phần phật”. Một con huyết diễm Hỏa Mãnh từ giữa hai bàn tay huyết quang phi ra, nghênh đón Hỏa Giao.
“Ầm” một tiếng nổ mạnh!
Cả hai con vật cuồn cuộn cắn xé, rồi cùng bạo liệt, hóa thành từng đoàn ánh lửa chói mắt.
Thừa cơ, thân hình Giao Tam mơ hồ xuất hiện ở đỉnh đầu Công Thâu Hồng. Trong tay gã chẳng biết lúc nào đã cầm một thanh đại kiếm toàn thân đỏ ngầu, mặt ngoài khắc hoa văn hình rồng, tản mát ra linh áp kinh khủng. Rõ ràng là một kiện Huyền Thiên Chi Bảo.
Chỉ thấy cánh tay gã rung lên, đại kiếm màu đỏ đột nhiên mơ hồ chém xuống.
Hơn mười đạo ánh sáng Hỏa diễm kiếm gào thét phóng ra, thuấn di hội tụ đến một chỗ, hóa thành một đạo ánh sáng Hỏa diễm kiếm khổng lồ, dài trăm trượng nhằm đầu Công Thâu Hồng chém xuống.
Hai tay Công Thâu Hồng lóe lên huyết quang, lăng không hiện ra hai móng vuốt huyết hồng vung lên.
"Xùy xùy" tiếng nổ lớn. Mười đạo trảo mang huyết hồng hình bán nguyệt bắn ra, đụng vào kiếm quang khổng lồ, liền phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa.
Kiếm quang cùng trảo mang đồng thời vỡ vụn!
Chỗ Giao Tam đã mất tích từ lâu vừa hiện thân liền kịch chiến cùng Công Thâu Hồng.
Nhất thời, tất cả chỗ quang mang đan chéo va chạm nhau liền phát ra liên tiếp tiếng nổ to, dẫn tới hư không phụ cận kịch liệt chấn động. Cả hang động dưới đất cũng theo đó sáng ngời không ngừng.
"Chỉ sợ Giao Tam từ khi vừa mới bắt đầu, liền tính toán dùng mấy người chúng ta đi trước làm mồi dẫn dụ Công Thâu Hồng hiện thân." Lục Khôn nhìn lên không trung, có chút cười khổ nói ra.
"Vô Thường Minh vốn là hiện thực như vậy. Muốn có được cái người khác không có được thì nhất định phải tùy thời bất chấp hy sinh." Thanh âm Giao Bát cũng có chút ảm đạm.
"Hai vị đạo hữu, bây giờ nói những điều này không còn tác dụng gì nữa. Chỉ có trợ giúp Giao Tam mau chóng tiêu diệt Công Thâu Hồng, mới có một chút hi vọng sống." Hàn Lập nhìn hai người, nói.
Lục Khôn với Giao Bát nghe vậy, im lặng, rồi nhẹ gật đầu.
Lúc này ba người định kế, rồi cùng hai cỗ hóa thân Địa Chích vọt tới chỗ Giao Tam đang giao chiến.
"Hừ, đúng là lũ con sâu cái kiến mà cũng dám lỗ mãng!" Công Thâu Hồng cũng không thèm liếc nhìn mấy người kia, chỉ vung tay về phía bọn họ.
"Hô..."
Một cỗ gió tanh mãnh liệt đập vào mặt, đám mây máu nguyên bản bao trùm phía trên cung điện đột nhiên tuôn trào ra một vùng huyết vụ to lớn, giữa hư không biến thành máu, hoàn toàn mờ mịt, bao phủ ba người Hàn Lập cùng hai cỗ hóa thân Địa Chích vào bên trong.
Hàn Lập chỉ cảm thấy chung quanh nồng đậm mùi tanh, có chút hôn mê, nhưng chợt một cỗ ý mát lạnh ở trong đầu hiện lên, thần trí lập tức khôi phục lại bình thường.
Hai mắt hắn chớp động ánh sáng màu lam, đang định từ trong sương mù máu rời đi thì nghe thấy từ cách đó không xa truyền đến một tiếng kêu thảm.
Hắn vội vàng nhìn về phía tiếng kêu, đã thấy cỗ hóa thân Địa Chích của Lục Khôn bị mãnh liệt đập xuống mặt đất phía dưới. Sau lưng nó còn có một đạo Ảnh Tử đang bay nhanh đuổi theo.
Thân ảnh kia thực sự không phải là Lục Khôn, mà là một quái nhân toàn thân trần trụi màu máu.
Thân hình tên này không khác người thường nhưng mặt mày thì hoàn toàn mơ hồ, căn bản không thấy mũi miệng và các khí quan, chỉ có đôi mắt tản ra ánh sáng đỏ thắm.