“Ta tự điên, ta tự cười, bọn phản nghịch các ngươi làm sao được tự do thoải mái như ta chứ, haha?”
Vừa nghĩ tới những kẻ phản bội bây giờ cũng chỉ làm nô dịch cho Tiên Cung sai bảo, nam tử áo xám liền cảm thấy khuây khỏa, sau khi uống ực một hớp rượu, ngửa mặt lên trời cười nói.
Hai tên đệ tử thân tín cùng theo y tới nơi này nhìn nhau, bí mật truyền âm nói:
“Sư phụ lại nổi điên rồi, đừng để người khác nghe chứ, lại liên lụy đến ta và ngươi…”
“Lúc trước dựa vào giao tình của tổ tiên, mới được làm đệ tử thân truyền của người, không ngờ bây giờ lại bị người liên lụy, bị nhốt ở địa phương hoang vu này, khi nào mới được nổi danh đây?” Tên kia cũng phụ họa theo.
Hai người vừa dứt lời, cũng chẳng thèm nhìn tới người sư phụ đang chán nản của mình, dựa vào lan can nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy toàn bộ vực sâu đều ngập tràn một mảng sương mù tối tăm mù mịt, một vài đỉnh núi cao cũng dần chìm vào bên trong màn sương, lúc ẩn lúc hiện.
Nhưng phong cảnh nơi này dù đẹp tới đâu, nhìn nhiều rồi cũng sẽ cảm thấy nhàm chán.
"Ô...ô...n...g..."
Đúng lúc này, một tiếng kèn ầm ầm vang lên từ phía dưới vực sâu.
Hai tên đệ tử nhướng mày, nhìn về phía nam tử áo xám, thấy y không quan tâm chút nào, vẫn chỉ uống rượu như lúc trước, trong lòng y vẫn tràn đầy tức giận.
Hai người thấy thế chỉ có thể cười khổ một tiếng, đành phải nhảy lên, lao về phía vực sâu.
Bay chưa được ngàn trượng, liền thấy từng bóng mờ điên cuồng bay lên phía trên, nhìn kĩ lại thì đó là mấy nghìn tên đệ tử ngoại môn thu thập Linh thảo bên trong cốc, dường như đang cố gắng hết sức.
“Không tốt, Bạch Quỷ, Bạch Quỷ đến…” Từng tiếng kinh hô từ bên dưới truyền đến, trong tiếng hô còn kèm theo từng đợt gào thét thảm thiết.
Hai người nghe thấy, sắc mặt cũng đột nhiên biến đổi, một người trong đó hét lớn lên: “Không phải có pháp trận ngăn cản hay sao, sợ cái gì chứ?”
“Ngăn cản, không….được… Bạch Quỷ điên….” Có người hô với thanh âm đứt quãng.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nói mau!” Hai người nắm chặt một tên đệ tử đang hoảng sợ, nghiêm nghị trách mắng.
“Phía dưới, Bạch Quỷ điên…. Lao ra phạm vi sương mù không nói, ngay cả pháp trận cũng không sợ, ngàn vạn con lao lên, phá hủy pháp trận rồi.” Tên đệ tử kia bị quát, thoáng ổn định lại tinh thần, vội vàng nói.
Hai người sau khi nghe xong, còn muốn hỏi thêm một câu thì bỗng nhiên từ sương mù bên dưới truyền ra thanh âm "Ù ù", một mảng lớn rậm rạp chằng chịt bóng mờ xông lên trên.
“Kết trận, kết trận, mau kết trận,…” Giọng nói một tên run run, quát lên.
Nhưng giờ phút này, lòng người đã loạn, đâu còn ai chịu nghe?
“Ai lui thêm bước nữa, giết!” Đúng lúc này, trên đầu mọi người truyền đến một tiếng quát lớn.
Chỉ thấy vị nam tử áo bào xám đang từ trên trời hạ xuống, lơ lửng trên không phía trên đỉnh đầu của mọi người.
Tay áo y hất lên, tiếng sấm nổ mãnh liệt, trực tiếp đánh tan mùi rượu trên thân, toàn bộ người trong chốc lát liền khôi phục khí độ uy nghiêm ngày xưa.
Khí tức Kim Tiên Trung Kì trên thân tỏa ra, trong nháy mắt liền trấn an toàn bộ mọi người trong bí cảnh.
“Chỉ là Bạch Quỷ nổi loạn, rất nhiều năm trước đã phát sinh, lúc đó trấn giữ nơi đây là một trưởng lão bình thường còn có thể xử lí bình yên. Bây giờ có bổn tọa, các ngươi rối loạn tinh thần gì chứ? Lập tức kết trận cho ta.” Nam tử hừ lạnh một tiếng nói.
Lời y vừa thốt ra có tác dụng trấn an rất lớn, mấy nghìn tên đệ tử đang chạy tán loạn bắt đầu ổn định lại, bắt đầu liên hợp kết thành từng tòa pháp trận khác nhau.
Mọi người vừa mới kết trận xong, phía dưới sương mù lập tức có ngàn vạn con Bạch Quỷ điên lao ra, dựa theo vách núi không ngừng leo lên, liên tục xông lên phía trên.
“Giết cho ta….” Nam tử áo xám lãnh đạm nói.
Y vừa nói xong, bên trong toàn bộ bí cảnh, lập tức vang lên từng tiếng oanh minh cực lớn.
Chỉ thấy một tòa đại trận trong đó bùng lên ánh lửa lấp lánh, từng tảng thiên thạch hỏa diễm từ trong bắn ra, tạo thành từng vệt lửa chói mắt, rơi về phía vực sâu.
Một vài pháp trận lại có những đạo phong sương gào thét thổi ra, hóa thành những cây băng trùy cực lớn, lao thẳng về phía vực sâu.
Các loại Tiên gia Pháp bảo và pháp ấn đủ màu sắc không ngừng bắn ra, tất cả đều đánh về phía vực sâu.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ bí cảnh trở nên hỗn loạn, liên tục nổ đùng đùng.
Vô số Bạch Quỷ bị đánh trúng, nhao nhao chết đi, rơi xuống vực sâu, nhưng những con Bạch Quỷ hung hãn không sợ chết, vẫn chen lấn nhau tiếp tục leo lên, trên đường leo lên đỉnh núi, trải đầy xác chết.
“Không đúng, không đúng….Có chút không đúng …” Nam tử áo xám nhìn một màn trước mặt, khẽ cau mày.
Trong lòng hắn khẽ động, lập tức dùng thần thức dò xét phía dưới vực sâu.
Ban đầu còn có thể dò xét vài ngàn trượng, nhưng khi đi tiếp lại không xuống được, thần niệm của y dường như bị cái gì đó ngăn cản, không thể xâm nhập sâu hơn nữa.
Thấy càng ngày càng có nhiều Bạch Quỷ xông lên, gần như đuổi kịp những đệ tử này, nam tử áo xám vung hai tay lên, một vòng tròn màu xanh vô cùng lớn hiện ra sau lưng.
Y điểm một cái về phía trước, trong vòng màu xanh phát sáng, từng đạo ảo ảnh phi kiếm bắn thẳng về phía dưới, rất nhiều Bạch Quỷ liền nhao nhao ngã vào kiếm ảnh.
Nhưng khi nhìn Bạch Quỷ phía trước càng ngày càng chết nhiều, trong lòng nam tử áo xám càng thấy bất an.
Những con Bạch Quỷ này đã thoát ra khỏi phạm vi sương mù che phủ, giờ phút này bộ dạng không giống như đang tấn công, ngược lại nhìn như đang bị cái gì đó đuổi giết, trong vực sâu này ngoại trừ bọn chúng, còn cái gì khác nữa đây?
Trong lúc nam tử áo xám còn chưa rõ nguyên nhân, dưới vực sâu bỗng nhiên có một khí tức khác thường tràn ra, một mảnh sương mù màu trắng đang lan đến với tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy được.
Trong sương mù, từng con khỉ màu xanh da trời khổng lồ liên tiếp nhảy đến, đuổi giết những con Bạch Quỷ kia.
Sức chiến đấu của lũ Bạch Quỷ so với những con khỉ màu xanh da trời khổng lồ này chênh lệch quá xa, rất nhanh đã bị tàn sát hơn một nửa, những ngọn núi phía dưới cũng rất nhanh bị bọn chúng chiếm lấy, từng con một cầm Lang Nha Bổng trong tay, mắt hung ác nhìn về phía Nhân tộc ở trên.
“Sư phụ, những thứ này là vật gì?” Hai tên đệ tử trốn về cạnh nam tử áo xám, hoảng sợ hỏi.
Nam tử áo xám cũng không nhận ra được, nên cũng không mở miệng nói.
Lúc này, chỉ thấy từ giữa đám sương mù xám trắng, bỗng nhiên sinh ra từng trận gió gào thét, một đạo sương mù hình xoắn ốc bay lên, ba thân ảnh cao lớn từ trong sương mù hiện ra, xông thẳng về phía mọi người.
Nam tử áo xám nhìn về phía ba người từ xa, lập tức mất hết can đảm, khí tức trên thân ba người này thật hùng hậu, khiến y hầu như không dám nhìn thẳng, chỉ có thể phỏng đoán tu vi của bọn họ, ít nhất cũng phải Thái Ất Hậu Kì trở lên.
Trong ba người này, hai mắt người ở giữa dài nhỏ, màu da trắng bệch, trên mặt không có chút huyết sắc nào, mới nhìn qua cảm giác giống như một thi thể vừa được vớt từ trong nước ra, cực kì dọa người.
Trong tay gã còn ôm một con dị thú giống như mèo, toàn thân trải đầy lông tơ mềm mại, đôi mắt to vô cùng.
Nếu Hàn Lập ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra, người này không ai khác chính là người đã cho hắn nếm rất nhiều đau khổ trong Hôi giới, Quỷ Mộc.
“Xem bộ dáng là một chỗ bí cảnh, bất quá thiên địa linh khí nồng đậm như vậy, không thể nghi ngờ chính là Tiên Vực.” Quỷ Mộc vỗ về con thú nhỏ “Vân Đoàn” trong ngực, liếc sơ qua bốn phía nói ra.
Chỉ là ánh mắt gã nhìn hoàn cảnh xung quanh, nhưng không để mấy nghìn tên tu sĩ Chúc Long Đạo và Tiên Cung vào trong mắt.
“Các ngươi là ai?” Nam tử áo xám cả gan, hỏi một câu.
Quỷ Mộc nghe vậy, chỉ liếc nhìn y một cái, sau đó nói với hai người bên cạnh: “Giết hết, toàn bộ thần hồn cũng tiêu diệt sạch sẽ, không bỏ sót một mống nào cả, chuẩn bị dẫn thêm tộc nhân tới đây.”
Gã vừa dứt lời, thân ảnh hai người bên cạnh đã biến mất, những con khỉ da lông màu xanh cũng nhao nhao gào thét tiến lên, lao về phía tu sĩ phía trên.
Trong toàn bộ vực sâu, lập tức vang vọng những âm thanh thảm thiết làm người ta run sợ.
“Tiên vực, chúng ta đã tới…” Quỷ Mộc nhìn mọi thứ xung quanh, trên mặt lộ ra nét vui vẻ, khuây khỏa nói.
…
Chu Nguyên Tiên Vực.
Chỉ trong thời gian ngắn, một tin tức kinh thiên động địa đã lan truyền khắp tám Đại Lục của Tiên Vực.
Cung chủ Tiên Cung của Tiên Vực này là Đề Hồ chân nhân, đường đường là tu sĩ Đại La, không biết vì nguyên nhân gì bỗng nhiên lại nổi điên, trong một ngày đã ra tay tàn sát hơn một trăm ba mươi vị tiên quan.
Ngay cả tiên sứ tọa trấn Chu Nguyên Tiên Vực, tu vi sâu không lường được ra tay ngăn cản, cũng bị y đánh chết.
Sau đó toàn bộ Chu Nguyên Tiên Vực rơi vào cảnh hỗn loạn, vị Đề Hồ chân nhân này bỗng nhiên lại biến mất, không rõ tung tích.
Nhưng chỉ ngắn ngủn bảy ngày sau đó, tên của y liền xuất hiện trên “Tru Tiên bảng”, trở thành phạm nhân bị truy nã của Thiên Đình, ban thưởng cực kì cao, xếp hạng cũng thuộc hàng cao nhất.
Theo sau đó, có rất nhiều đồn đại lưu truyền rộng rãi trên các phố của Tiên Vực, có người nói Đề Hồ chân nhân thực sự không phải bị điên, mà y chính là gian tế ẩn nấp trong Chu Nguyên Tiên Vực Tiên Cung, thân phận thực sự của y là một vị phó điện chủ của Luân Hồi Điện.
Sau khi y hoàn thành nhiệm vụ, đã bỏ chạy quay trở về Luân Hồi Điện, cho nên Thiên Đình phái mấy vị giám sát tiên sứ chuyên môn truy nã y, nhưng vẫn như cũ không tìm thấy tung tích.
…
Tấn Nam Tiên Vực.
Một bí cảnh Tiên Nhân phủ đầy bụi bỗng nhiên xuất hiện, dẫn đến bốn đại tông môn của Tiên Vực và Tiên Cung tranh nhau cướp đoạt.
Dưới sự chủ trì của Tiên Cung, bốn đại tông môn đã thương lượng về việc phân chia tài nguyên, kết quả sau khi thế lực khắp nơi tiến vào trong bí cảnh, hai trưởng lão dẫn đội cùng với đệ tử hạch tâm của hai đại tông môn lần lượt bị giết, manh mối để lại nhằm về hướng hai đại tông môn khác.
Vì vậy bốn đại tông môn bộc phát một trận xung đột báo thù, tất cả đều bị đại thương nguyên khí.
Lúc này, Tiên Cung thấy bốn tông môn báo thù lẫn nhau, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến ổn định của Tiên Vực, muốn ra mặt hòa giải. Nhưng không biết tại sao, bốn đại tông môn bỗng nhiên đồng thời thay đổi mũi nhọn, chĩa thẳng về phía Tấn Nam Tiên Cung.
Nguyên nhân là trong lúc kịch đấu, bốn đại tông môn dần dần phát hiện được nguyên nhân sâu xa, sự việc bên trong bí cảnh, là do Tiên Cung châm ngòi, cố ý làm cho bọn họ tiêu diệt lẫn nhau.
Vì vậy bốn đại tông môn đã liên thủ với nhau, quay đầu đánh lại Tấn Nam Tiên Cung, bức Cung chủ phải bỏ chay.