Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 1333: Trùng phùng



Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

***

"Uyển Nhi!"

Hàn Lập kêu nhẹ một tiếng, thân thể cũng hơi cúi xuống mấy phần, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng.

Trong mắt Nam Cung Uyển còn hơi mông lung, tựa hồ chưa triệt để khôi phục lại.

Hàn Lập thấy vậy, đưa tay lần nữa bấm niệm pháp quyết điểm một cái, một cỗ tinh quang bắn ra, chui vào mi tâm Nam Cung Uyển.

Trong đầu Nam Cung Uyển dâng lên một cảm giác mát lạnh, thần trí trong nháy mắt đã khôi phục lại.

Nàng ngồi dậy một chút, nhìn Hàn Lập trước mặt, trên mặt lại không có biểu tình gì.

"Uyển Nhi, ngươi thế nào, là ta." Hàn Lập đưa tay về phía Nam Cung Uyển, nhưng trong lòng thì trầm xuống, hẳn là Giao Tam đã lừa hắn, Nam Cung Uyển vẫn chưa khôi phục ký ức kiếp này.

"Bộp" một tiếng vang nhỏ, Nam Cung Uyển đưa tay ngắn hắn lại.

"Ngươi là ai?" Thân hình Nam Cung Uyển khẽ động, từ trên giường bay lên, rơi vào một bên, mặt mũi tràn đầy vẻ đề phòng.

"Ta là Hàn Lập, phu quân của ngươi." Hàn Lập nói.

"Ngươi làm sao có thể chứng minh thân phận của mình?" Ánh mắt Nam Cung Uyển lóe lên một cái, sau đó lại khôi phục vẻ băng lãnh.

Hàn Lập nghe lời này, ngược lại trong lòng thả lỏng, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.

Ký ức Nam Cung Uyển xem ra đã thật khôi phục rồi.

"Uyển Nhi, ngươi còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không? Đó là ở trong Huyết Sắc thí luyện, ngay lúc đó, ngươi tu luyện Tố Nữ Luân Hồi Công, xen lẫn trong những đệ tử Luyện Khí kỳ chúng ta, đi khắp bí cảnh Huyết Sắc thí luyện ngắt lấy linh dược, cách làm này... Có lẽ không được quang vinh cho lắm." Hàn Lập vừa cười vừa nói.

Nam Cung Uyển nghe đến đó, sắc mặt vẫn không biến hóa, trong mắt lóe lên một tia hồi ức, chỉ là một thoáng trôi qua.

"Về sau, chúng ta hãm trong khốn cảnh, may mà đồng tâm hiệp lực, trừ được con Mặc Giao kia, cũng bởi vậy kết duyên... Sau đó chúng ta gặp mặt lần thứ hai, là cùng chiến tuyến đại chiến với Ma Đạo, do có người ngoài, ngươi giả vờ không biết ta..." Hàn Lập dừng một chút, sau đó tiếp tục kể rõ đủ chuyện hai người đã từng trải qua.

Mặc dù qua không biết bao nhiêu năm, nhưng những ký ức này lại không chút phai màu, phảng phất như mới phát sinh hôm qua.

"... Ta về sau vượt qua thiên kiếp, chia tay với ngươi, phi thăng tới Chân Tiên giới. Phen này biệt ly, lại lâu như thế, ta còn tưởng rằng, đời này khó mà gặp lại." Hàn Lập một đường kể rõ đến lúc hai người chia tay tại Linh giới.

Nam Cung Uyển đứng ở một bên lẳng lặng nghe, ánh mắt biến ảo, nhưng thủy chung duy trì tỉnh táo.

"Uyển Nhi, đây chính là ký ức chúng ta cùng kinh lịch, ngoại trừ hai người chúng ta, ta tin tưởng, thế gian này không có người thứ hai biết." Hàn Lập nói, ánh mắt nhìn thẳng Nam Cung Uyển, trong mắt mang theo một phần chờ mong.

"Ta trước đó hẳn là một mực ở trong tay ngươi, tu vi ta yếu ớt, nhìn không thấu được tu vi ngươi đạt tới cảnh giới gì, nhưng khẳng định cao hơn ta, loại chuyện nhỏ nhặt sưu hồn này, tự nhiên có thể tuỳ tiện làm được. Ngươi biết những thứ này cũng không thể chứng minh cái gì." Nam Cung Uyển lại lắc đầu nói.

"Uyển Nhi, nàng lại cẩn thận như vậy. Xác thực, chỉ cần ta sưu hồn nàng, là có thể biết những thứ này, vậy nàng muốn ta chứng minh thân phận của mình thế nào?" Hàn Lập nghe vậy sửng sốt một lát, sau đó bật cười một tiếng, nói.

Nam Cung Uyển nghe vậy, mặt lộ vẻ do dự.

Hàn Lập mỉm cười nhìn Nam Cung Uyển, sắc mặt đột nhiên khẽ biến một chút, đánh giá trên dưới hai mắt nàng.

Khí tức Nam Cung Uyển giờ phút này tản ra vậy mà chỉ tới Chân Tiên cảnh, vừa rồi chỉ lo vui vẻ hai người gặp nhau, vậy mà không chú ý tới việc này.

Xem ra sau khi ký ức nàng khôi phục, tu vi vốn thông qua Lục Đạo Luân Hồi Bàn mà đến, thuộc về Cam Như Sương, cũng theo đó mất đi.

"Uyển Nhi, kiếp trước của nàng là tu sĩ Đại La cảnh, bây giờ tu vi hạ xuống Chân Tiên, chính là do Lục Đạo Luân Hồi Bàn. Ta đã dò xét qua, sẽ không ảnh hưởng nàng tu luyện sau này." Hàn Lập nhíu mày nói.

"Lục Đạo Luân Hồi Bàn... Là kiện dị bảo mà Luân Hồi điện chủ điều khiển ở U Minh giới phải không? Người kia có một đứa con gái, ngươi cũng đã biết?" Đôi mắt đẹp Nam Cung Uyển chớp động một cái, hỏi.

"Nàng là Giao Tam thuộc Luân Hồi điện, tên là Cam Cửu Chân, là nữ nhi kiếp trước của nàng. Nàng còn có gì muốn hỏi, cứ hỏi đi." Hàn Lập gật gật đầu, bình tĩnh nói.

"Nữ nhi kiếp trước của ta? Rốt cuộc là chuyện thế nào?... Còn có chuyện ngươi phải nói cho ta biết, điện chủ kia vì sao hình dáng... Hình dáng giống ngươi như thế?" Nam Cung Uyển khẽ giật mình, sau một lúc lâu, cũng không khách khí tiếp tục truy vấn.

Trong lòng Hàn Lập khẽ thở dài, kể lại chuyện Luân Hồi điện chủ và mình là quan hệ nhất thì nhị sinh, cùng ý đồ của gã thông qua Luân Hồi Bàn, khôi phục trí nhớ kiếp trước của Nam Cung Uyển.

Nam Cung Uyển mới đầu nghe được, đôi mi thanh tú nhíu chặt, suy tư một hồi, sau đó mới khôi phục bình tĩnh.

Sau đó, nàng lại hỏi mấy vấn đề liên quan tới U Minh giới, Hàn Lập trả lời chuẩn xác từng câu hỏi.

"Hiện tại nàng cũng nên tin tưởng ta." Hàn Lập nhìn Nam Cung Uyển, nói.

"Chưa hẳn, nếu như ngươi và bọn hắn thông đồng một mạch, lừa gạt ta, cũng không phải việc gì khó." Nam Cung Uyển vẫn như cũ ngoan cố lắc đầu nói.

Trong lòng Hàn Lập bất đắc dĩ, lập tức trong đầu lóe lên, nghĩ đến một biện pháp.

Hắn bấm niệm pháp quyết dẫn một cái, quanh người loé lên lôi quang, bảy mươi hai chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm đều nổi lên, lôi quang trên thân kiếm đều biến mất, lộ ra bản thể phi kiếm.

"Uyển Nhi nàng xem, những Thanh Trúc Phong Vân Kiếm này là bản mệnh pháp bảo của ta, năm đó nàng cũng đã thấy. Những năm này ta mặc dù nhiều lần tế luyện vật này, nhưng khí tức thiên nhiên Kim Lôi Trúc vẫn còn tồn tại." Hàn Lập nói.

Nam Cung Uyển sững sờ nhìn bảy mươi hai chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm lượn lờ kim quang, bờ môi mấp máy nhẹ hai lần.

Nàng lại nhìn về phía Hàn Lập, rốt cuộc ánh mắt hiện lên một tia biến hóa.

"Đúng rồi, còn có bảo vật này, những năm qua ta cũng từng tế luyện không dưới một lần. Bất quá vết tích năm đó, vẫn có thể nhìn ra được." Hàn Lập nói, đưa tay tế ra Nguyên Hợp Ngũ Cực Sơn.

Khi ánh mắt Nam Cung Uyển rơi vào trên Ngũ Cực Sơn, thân thể mềm mại hơi chấn động một chút, ánh mắt lần nữa nhìn về phía Hàn Lập, từ trên xuống dưới bắt đầu đánh giá.

"Pháp bảo khác, những năm này ta đều vứt bỏ, bất quá có công pháp và thần thông tu luyện ở Linh giới, còn có thể thi triển, tỉ như Xuân Lê kiếm trận, Thanh Bàn kiếm trận, còn có biến thân Niết Bàn Thánh Thể... Ta còn nhớ rõ nàng ghét nhất là dùng tư thế nào..." Trong đầu Hàn Lập vừa nghĩ ra, các loại phương thức có thể chứng minh thân phận của mình, đều nói ra hết.

Hắn còn chưa dứt lời, một làn gió thơm cuốn tới, Nam Cung Uyển nhào vào trong ngực của hắn, hai cánh tay ôm thật chặt hắn, tựa hồ đã dùng hết tất cả khí lực, trong miệng thấp giọng nỉ non nói:

"Đủ rồi, ta tin tưởng, ngươi chính là Hàn Lập!"

Từ khi khôi phục ký ức tại U Minh giới, thực lực Nam Cung Uyển đại giảm, lại hoàn toàn không hiểu rõ tình huống Chân Tiên giới. Thực lực đám người chung quanh đều mạnh hơn nàng gấp trăm ngàn lần, làm nàng một mực có cảm giác như giẫm trên băng mỏng.

Hôm nay rốt cuộc tìm được Hàn Lập, nghe trên thân hắn có mùi vị quen thuộc kia, Nam Cung Uyển chợt cảm thấy trong lòng an tâm không gì sánh được, tay gắt gao nắm lấy cánh tay Hàn Lập.

Hàn Lập cũng ôm lấy thân thể mềm mại yếu đuối không xương của Nam Cung Uyển, trong lòng tràn đầy yêu thương.

Từ lúc Nam Cung Uyển xuất hiện tại Chân Tiên giới, lại bị Luân Hồi điện chủ thức tỉnh trí nhớ kiếp trước, trong lòng của hắn rất tức giận, nhưng lại vô lực, mặc dù trong lòng lo lắng vạn phần, nhưng chỉ có thể yên lặng rời đi.

Có đôi khi, biệt ly, là vì tương lai gặp lại.

Sau đó biết được Nam Cung bị Thiên Đình bắt đi, trong lòng của hắn càng lo lắng như bị hỏa thiêu.

Để đạt được đủ lực lượng để cứu về Nam Cung Uyển, hắn một mực áp chế hết thảy mọi chuyện, cuối cùng khiến cho tu vi lần nữa đại đột phá.

Đến hôm nay, Nam Cung Uyển về tới bên cạnh hắn, tảng đá lớn treo trong lòng hắn rốt cuộc đã rơi xuống đất.

Đuôi lông mày Hàn Lập đột nhiên nhướng một cái, lần này tâm cảnh kịch liệt biến hóa, tâm thần khuấy động, lực lượng thần thức trong đầu cũng quay cuồng phun trào theo. Luyện Thần Thuật điên cuồng vận chuyển một trận, khiến cho trong đầu một trận long trời lở đất.

Hắn vội vàng nhắm hai mắt lại, giữ vững thức hải, ý đồ ổn định tâm thần.

Tiếp theo, hắn đột nhiên phát hiện, ngay vừa rồi, Nguyên Anh mình tựa hồ phát sinh một tia biến hóa kỳ diệu, loại biến hóa này mặc dù nhìn như không lớn, thậm chí không cẩn thận cảm thụ, căn bản không phát hiện được.

Nhưng vì chút biến hóa này, lại khiến cho thần thức vốn có chút trì trệ không thể tiến lên tầng thứ bảy, lại có loại cảm giác dung hội quán thông, nước chảy thành sông, lực lượng thần thức cũng theo đó phóng đại.

Luyện Thần Thuật của hắn, từ tầng thứ nhất đến tầng thứ hai, lại đến tầng thứ ba, cho đến tầng thứ bảy... Mỗi một tầng tu luyện, theo thần hồn càng lớn mạnh, lực lượng thần thức cũng càng ngày càng mạnh, nhưng luồng sức mạnh mạnh mẽ này trong thức hải lại tựa hồ như không phải là một thể, có chút làm theo ý mình, không cách nào triệt để dung hợp, thậm chí có thể nói, có chút hỗn loạn.

Mặc dù lúc hắn muốn vận dụng, có thể thông qua pháp quyết Luyện Thần Thuật thống nhất nguồn lực lượng này, nhưng một khi đình chỉ thi pháp, nguồn lực lượng này sẽ lập tức trở lại trạng thái hỗn loạn vốn có.

Nhưng ngay lúc vừa rồi, nguồn lực lượng này thật giống như tìm được một điểm tựa cộng đồng.

Phảng phất như là linh hồn vốn tứ tán không trọn vẹn, tại thời khắc này, đột nhiên tìm được gốc rễ. Lại như Nguyên Anh và Nguyên Thần sau khi xuất khiếu ngao du thiên địa nhiều năm, rốt cuộc trở về lại thân thể.
Hắn cảm thấy Nguyên Anh và bản thân có loại cảm giác vui sướng không nói ra lời, phảng phất lần nữa hợp lại làm một, đạt được trọn vẹn.

Càng làm Hàn Lập vừa mừng vừa sợ chính là, tầng thứ bảy Luyện Thần Thuật mặc dù chưa đạt tới cảnh giới viên mãn, nhưng cũng chênh lệch không xa.

Nam Cung Uyển đã nhận ra cảm xúc biến hoá của Hàn Lập, nhẹ nhàng rời ngực của hắn.

"Phu quân, thế nào?"

"Không việc gì, vừa rồi nhìn thấy nàng khôi phục lại, trong nội tâm của ta rất vui vẻ." Hàn Lập nhẹ nhàng nói ra, lần nữa ôm lấy thân thể mềm mại Nam Cung Uyển.

Nam Cung Uyển dường như không thấy, nắm thật chặt hai tay Hàn Lập.

Hai người đều không nói nữa, nhưng lại hơn cả thiên ngôn vạn ngữ.

Hai người ôm nhau đứng ở nơi đó, sau một hồi lâu mới buông ra, nhìn nhau cười một tiếng, phảng phất như về lại năm xưa.

"Phu quân, vừa rồi ta tự nhiên còn hoài nghi ngươi, còn để cho ngươi dùng đủ loại phương pháp chứng minh bản thân..." Trên mặt Nam Cung Uyển lộ vẻ áy náy.

"Không sao, nàng xử sự luôn cẩn thận, lẽ ra nên như vậy." Hàn Lập cười nói, phất tay thu hồi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm và Nguyên Hợp Ngũ Cực Sơn, kéo Nam Cung Uyển ngồi lại giường bên cạnh mình.

"Ngươi phi thăng tới Chân Tiên giới, những năm qua đã trải qua chuyện gì? Ta nghe từ Cam Cửu Chân và Luân Hồi điện chủ, còn có những nơi khác nói một ít chuyện về ngươi, mặc dù rất rải rác, cũng có thể nhìn ra ngươi đã có thể quát tháo tại Tiên giới rồi." Nam Cung Uyển nhìn Hàn Lập, hỏi.

"Ta nào có làm đại sự gì chứ, những năm qua một mực bị các loại người đuổi giết, bất đắc dĩ chạy trốn tứ phía, đi qua vài nơi, đã trải qua một ít chuyện thôi." Hàn Lập lắc đầu, nói.

"Ngươi cẩn thận nửa đời, bây giờ ở cùng ta, còn cần điệu thấp như vậy sao? Ta lại hỏi ngươi, trong Chân Tiên giới này, thực lực của ngươi có thể xếp tới vị trí nào?" Nam Cung Uyển có chút trách mắng nói.

"Nếu nói Chân Tiên giới hiện tại, người có thực lực mạnh nhất, chính là Thời Gian Đạo Tổ Cổ Hoặc Kim, về phần người thứ hai, trong mắt của ta, cũng không phải là Đạo Tổ, mà là Luân Hồi điện chủ... Còn ta, miễn cưỡng có thể đứng vào trong nhóm mười." Hàn Lập suy nghĩ một chút, vừa cười vừa nói.

"Quả nhiên, ngươi đúng là Hàn Lập quát tháo ở Linh giới kia! Mau nói cho ta nghe, kể lại tất cả kinh lịch từ đầu chí cuối ở Chân Tiên giới cho ta biết, không được phép giấu diếm (dg: đúng là lệnh bà nói chuyện có khác 😅). Ngoài ra, ta còn có một phần lễ vật cho ngươi." Đầu tiên đôi mắt Nam Cung Uyển sáng lên, tiếp theo lấy ra nửa khối ngọc bội màu xanh lá, mỉm cười nhìn qua Hàn Lập.

Ngọc bội óng ánh như nước, mặt ngoài hiện ra một thân ảnh thướt tha.

Hàn Lập tiếp nhận ngọc bội, nao nao.

Thân ảnh này, thình lình chính là Tử Linh, mà thân ảnh trong ngọc bội Tử Linh năm đó, lại chính là Nam Cung Uyển.

"Nếu đều đã đến Tiên giới, có một số việc cũng đã có thể tiến hành, việc này ngươi không cần phải để ý đến. Tốt, có thể nói được rồi." Nam Cung Uyển ra lệnh.

"Nếu nàng muốn nghe, vậy ta nói một chút... Năm đó ta phi thăng tới Chân Tiên giới, lưu lạc đến Bắc Hàn Tiên Vực nơi đó..." Cười khổ một tiếng, hắn chầm chậm kể lại đủ loại kinh lịch mà mình đã trải qua tại Chân Tiên giới.

Những chỗ không tốt, hoặc là quá kinh tâm động phách, và liên quan tới Tử Linh, hắn chỉ đơn giản một câu kể qua.

Về phần Chưởng Thiên Bình, dị bảo làm bạn cơ hồ toàn bộ kiếp tu tiên của hắn, cũng là thứ lớn nhất hắn dựa vào để phi thăng, Hàn Lập lúc này lại không giấu diếm chút nào, đều nói cho Nam Cung Uyển biết.

Nam Cung Uyển nghe đủ loại kinh lịch ly kỳ Hàn Lập trải qua, nghe được đôi mắt đẹp chớp liên tục, thỉnh thoảng che mặt thở nhẹ, cầm thật chặt nắm tay.

Đối với những người ý đồ gia hại Hàn Lập, tựa như chính nàng gặp phải, đôi mi thanh tú nhíu chặt, nghe Hàn Lập cuối cùng vượt qua, sau đó mở mày mở mặt, buông lỏng thở ra một hơi.

Tình hình này, phảng phất trong phàm tục, tiểu tức phụ lắng nghe trượng phu khải hoàn trở về tự thuật những chiến tích anh dũng trên chiến trường.

Trong mắt nàng, chỉ có thành tựu của người trong lòng mà kiêu ngạo, vì người trong lòng kinh lịch mà lo lắng, cũng vì xa cách từ lâu trùng phùng, mà vui sướng.

Hàn Lập mặc dù từ khi bước vào con đường tu tiên, cơ hồ chém đi tất cả tục tâm phàm trần, nhưng đối với vị bạn lữ này, trong lòng từ đầu đến cuối vẫn luôn bảo lưu sự chân thành như vậy.

Cũng chỉ có ở trước mặt vị bạn lữ này, hắn mới chân chính tìm về điểm ban sơ của mình.