"Hùng... Hùng Phó Đạo chủ, ta tích góp từng chút một trong nhiều năm, cuối cùng sẽ có sáu nghìn điểm công trạng. Nhưng ba trăm Tiên Nguyên Thạch thật sự không có, có thể đổi bằng linh thạch cực phẩm hay không?" Sắc mặt Trục Phong khó coi, hỏi thử.
"Bổn tọa có thể thư thả cho ngươi chút thời gian, trong vòng mười năm gom đủ cho ta. Việc này coi như xong." Hùng Sơn liếc mắt nhìn y, lạnh lùng nói ra.
"Cái này... Được rồi." Vẻ mặt Trục Phong buồn rười rượi, khó khăn đáp.
"Các ngươi nhớ kỹ, sau khi ra khỏi nơi đây, không được phép nói với bất luận kẻ nào, nếu không ta quyết không cho con đường sống. Tốt rồi, cút đi!" Sau khi hung hăng gõ Trục Phong một khoản, tâm hình Hùng Sơn cũng không trở nên tốt hơn, không chút khách khí hạ lệnh trục khách.
Mọi người nghe xong, đành phải vội vàng đáp ứng. Cả bọn đã vất vả hơn nửa ngày, đến nửa điểm công trạng cũng không có, nhưng không dám nói thêm câu gì, đều hậm hực rời đi.
Sau khi ra khỏi cấm địa, Hàn Lập và Kỳ Lương không nói với nhau câu nào, đi một mạch đến Điện Lâm Truyền, rồi mới nhìn nhau cười khổ, mỗi người truyền tống về động phủ của mình.
Sau khi trở về động phủ trên ngọn Xích Hà, Hàn Lập lập tức tra xét quanh thân rõ ràng một lượt. Sau khi đã xác nhận không bị Hùng Sơn gieo ấn ký, hắn mới hơi yên lòng một chút, rồi tiến vào mật thất, khoanh chân điều tức.
Mấy ngày sau.
Bên trên một ngọn núi trơ trọi ở phía Đông Bắc gần biên giới dãy núi Chung Minh, một lão giả gầy gò, mặc quần áo trắng tuyết, đầu vắn búi tó, đang đứng trên một mỏm núi lớn nhẵn bóng. Lão ta ngửa đầu nhìn lên không trung phía Tây Nam.
Chỗ đó bầu trời trong vắt như được dùng nước rửa sạch, lão giả nhìn về phía đó, trong ánh mắt lại lóe ra tia hưng phấn, trên mặt cũng hiện đầy vẻ chờ mong.
Sau một lát, chỗ chân trời ban đầu vốn không có vật gì, đột nhiên sáng lên một vòng thanh quang.
Trong khoảnh khắc, thanh quang kia bỗng nhiên sáng rực, hiển lộ ra một thanh cự kiếm màu xanh, lướt nhanh về phía này.
"Quả nhiên!"
Con ngươi lão giả gầy gò sáng lên, khóe miệng nhếch lên mỉm cười.
Sau một khắc, khí thế toàn thân lão ta đột nhiên biến đổi. Tinh thần, khí thế đều đạt tới trạng thái sung mãn nhất, hiện rõ ra là một tu sĩ Chân Tiên cảnh sơ kỳ.
Lão ta vốn là một tán tu trên biển bên ngoài đại lục Cổ Vân, mấy ngày gần đây mới đi đến gần dãy núi Chung Minh này. Lão ta vốn chỉ muốn nghỉ ngơi mấy ngày tại đỉnh núi này, không nghĩ tới lúc vừa mới ngồi xuống, lại cảm ứng được khí tức của một thanh phi kiếm cổ quái có thể so với Tiên Khí đang bay nhanh về phía lão.
Lão giả vốn cũng là tu sĩ Chân tiên cảnh tinh thông kiếm đạo, trong tình huống không có cảm ứng được khí tức của chủ nhân phi kiếm, lòng tham nhất thời nổi lên, định chặn phi kiếm này lại.
Mắt thấy phi kiếm đã tới gần, thân hình lão giả phóng lên, hóa thành một tia bạch quang chói mắt, lao vút tới phía phi kiếm.
Thanh Trúc Phong Vân Kiếm hóa thành cự kiếm, giờ phút này tuy rằng không có Hàn Lập thao túng, nhưng vẫn dựa vào bản năng, nổi lên ý kháng cự. Trên thân kiếm phát ra một tiếng rít "xì xì" vang nhỏ.
Lão giả kia giờ phút này đâu có quan tâm tới việc vặt đó, đưa hai tay bao bọc linh quang ra phía trước tìm kiếm, đồng thời định nắm lấy chuôi của thanh cự kiếm.
Chỉ nghe một tiếng "ầm ầm" vang rất lớn.
Bên trên cự kiếm màu xanh đột nhiên sáng lên một vòng kim quang chói mắt. Vô số tia điện màu vàng như long xà đột nhiên điên cuồng phóng ra, bao phủ hư không trong phạm vi tầm hơn mười trượng, hóa thành một quả lôi cầu màu vàng, kín mít không một kẽ hở. Bên trong truyền ra một tiếng gào rú thê thảm.
Ngay sau đó, lôi cầu màu vàng đột nhiên co rụt lại, biến mất không thấy gì nữa.
Chỉ thấy một thi thể toàn thân cháy đen khô quắt, bốc lên từng làn khói trắng, rơi từ trên không trung xuống dưới. Khi thi thể còn chưa chạm mặt đất, bị gió núi thổi qua, liền hóa thành bột mịn màu đen, bay lả tả.
Thanh cự kiếm màu xanh kia dường như vì bị tiêu hao quá độ, tản ra hào quang, một lần nữa hóa thành bảy mươi hai thanh phi kiếm, rơi xuống một chỗ trong sơn cốc phía dưới.
...
Hai tháng sau, phía trên một tuyết cốc vô cùng vắng vẻ ở khu vực biên giới phía Đông Bắc dãy núi Chung Minh, một chàng thanh niên mặc trường bào màu xanh từ trên không trung từ từ hạ xuống, tiến nhập vào trong sơn cốc.
Người này thân hình cao lớn, đôi mắt như sao, dựa vào thần hồn liên hệ đuổi theo một mạch đến đây. Chính là Hàn Lập.
Lúc trước bởi vì lo lắng Hùng Sơn âm thầm theo dõi, gần một tháng sau khi trở lại động phủ, hắn đều ở trong mật thất tu hành, không rời đi nửa bước.
Đúng như hắn dự liệu, Hùng Sơn không bỏ qua bất kỳ một tia khả nghi nào, thậm chí còn lặng yên phái người đến bên trong lãnh địa của hắn để theo dõi.
Theo như hắn đoán, trên lãnh địa của mấy người còn lại thậm chí kể cả Ma Tà cũng sẽ xuất hiện tình huống như thế.
Chẳng qua là tất cả mọi người, kể cả Ma Tà, chỉ sợ đối với việc này cũng chỉ có thể mắt nhắm, mắt mở. Nếu không ngược lại có khả năng biến thành khéo quá hóa vụng, làm cho đối phương càng thêm nghi ngờ.
Đến khi xác nhận Hùng Sơn dần dần buông lỏng cảnh giác, hắn mới lặng lẽ ẩn nấp hành tung rời ngọn Xích Hà, bay một mạch truy tìm đến nơi này.
Sau khi hạ xuống, hắn lập tức lướt nhanh vào sâu trong sơn cốc, đi đến bên cạnh nơi cuối cốc là một hồ sâu xanh biếc thì ngừng lại.
Ánh mắt của hắn đảo qua hồ sâu, thấy mặt hồ nhìn như yên lặng, nhưng kì thực có vô số kiếm khí rất nhỏ bơi lội trong đó. Mỗi khi có hòn đá vụn lăn xuống, hoặc là cây gỗ, lá cây khô bay vào trong đó lập tức sẽ bị xoắn thành nát bấy.
Hàn Lập biết Thanh Trúc Phong Vân Kiếm đang ở trong hồ, lập tức tâm niệm vừa động, triệu hoán phi kiếm lên.
Tiếng rung "rầm rầm" vang lên.
Chỉ thấy mặt hồ vốn phẳng lì, trong như gương, lập tức bắt đầu cuồn cuộn lên như là nồi nước sôi.
Âm thanh “phụt phụt” liên tiếp vang lên!
Bảy mươi hai thanh phi kiếm liên tiếp từng thanh một từ trong hồ nước bay vút ra. Sau khi lượn một vòng ở giữa không trung, liền nhộn nhịp bay tới bên Hàn Lập.
Hàn Lập thấy vậy, miệng mỉm cười, thân hình không hề nhúc nhích.
Chỉ thấy toàn thân các phi kiếm này lóe lên một chút quang mang màu xanh, như một đám trẻ nhỏ quay chung quanh hắn, vui sướng bay múa khắp nơi, phát ra từng trận run rẩy rất nhỏ.
"Rút cuộc... Đã trở về!"
Xa cách từ lâu, nay gặp lại, Hàn Lập thở dài một hơi, lúc này mới đưa tay vuốt ve từng cái phi kiếm, giống như là lần lượt kéo bạn cũ lại khoác vai. Hắn cảm thụ được ở trên truyền đến khí tức có chút quen thuộc, lại có chút ít lạ lẫm, trong nội tâm dâng trào cảm xúc.
Bởi vì phi kiếm cắn nuốt Kiếm Nguyên tinh thuần của mấy trăm thanh phi kiếm thượng phẩm, khí tức bên trên tự nhiên được tăng lên một khoảng lớn. Tuy nhiên, xuất phát từ việc cân nhắc cẩn thận, Hàn Lập cũng không lập tức dò xét uy năng hiện tại của kiếm này, ngược lại còn thi triển bí thuật bắt đầu che đậy khí tức trên thân kiếm.
Xác nhận sau này sẽ không bị người khác phát hiện ra manh mối, hắn mới trân trọng thu nhập từng thanh kiếm vào trong cơ thể.
Nhớ năm đó, chẳng qua là bị Cổ Ma lấy đi hai thanh phi kiếm, thời điểm hắn một lần nữa đoạt lại cũng đã mừng rỡ dị thường. Hôm nay lấy lại bảy mươi hai thanh phi kiếm bị thất lạc, trong lòng hắn vui mừng thế nào tất nhiên là không cần nhiều lời rồi.
Về phần uy năng phi kiếm tăng lên một khoảng lớn, ngược lại coi như là nhân họa đắc phúc.
...
Sau đó không lâu, Hàn Lập không làm kinh động bất cứ kẻ nào, lặng yên quay trở về ngọn Xích Hà.
Vừa về đến động phủ, hắn liền bảo Mộng Vân Quy triệu tập tất cả mọi người tới.
"Bái kiến Lệ trưởng lão!"
Tại một đại sảnh nghị sự trong trạch viên, mười người Mộng Vân Quy, Tôn Bất Chính... khom mình hành lễ, cùng hô lên.
"Những năm này các ngươi quản lý động phủ của ta ngăn nắp, sạch sẽ; bản thân cũng không ngừng tu luyện, xem như không phụ lòng ta. Vân Quy, những đan dược này ngươi cầm lấy, lát nữa phân phát cho mọi người." Hàn Lập đứng chắp tay nói.
Vừa dứt lời, tay áo hắn giơ lên, một đạo thanh quang lóe lên rồi biến mất, bay vào trong tay Mộng Vân Quy. Đó là một vòng tay trữ vât tinh xảo, khéo léo.
"Đa tạ Lệ trưởng lão thưởng hậu!" Đám người Mộng Vân Quy thấy vậy, vui mừng quá đỗi, vội vàng bái tạ lần nữa.
Hàn Lập tuy rằng thỉnh thoảng mới xuất hiện, nhưng thường ban thưởng xuống không thiếu đan dược rất có ích đối với Kết đan tu luyện khiến cho bọn chúng hôm nay ngoài tôn sùng ra, trong thâm tâm còn thêm cảm kích.
Nhất là Mộng Vân Quy, lúc này đã ngưng kết Nguyên Anh thành công, đã chính thức trở thành một tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
"Kể từ hôm nay, ta bắt đầu bế quan, ngọn Xích Hà cũng cần phong sơn một đoạn thời gian. Sau đây, ta sẽ mở tất cả cấm chế ra, không gặp bất cứ khách lạ nào!" Hàn Lập quét nhìn mọi người một lượt, phân phó.
Đám người Mộng Vân Quy nghe nói thế, trong nội tâm rùng mình, vội vàng đáp ứng.
"Những năm ta bế quan này, Tôn Bất Chính, ngươi mang theo mấy người, chịu trách nhiệm chăm sóc động phủ." Hàn Lập nhìn về phía Tôn Bất Chính, nói.
"Vâng, Lệ trưởng lão, ngài yên tâm. Tiểu nhân nhất định dụng tâm làm việc." Tôn Bất Chính lập tức nói ra.
"Vân Quy, trong mọi người, bây giờ tu vi của ngươi cao nhất. Ta giao cho ngươi một nhiệm vụ, đi ra bên ngoài giúp ta tìm kiếm những hạt giống hoặc cây non linh thảo, linh dược mới lạ hiếm thấy, càng nhiều càng tốt, không cần quá tính toán chi phí." Hàn Lập lại phân phó Mộng Vân Quy.
"Đây là một ít linh thạch, còn có hai kiện pháp bảo, ngươi lấy làm vật phòng thân. Khi làm xong chuyện này, hai kiện pháp bảo này sẽ cho ngươi, coi như ban thưởng." Hàn Lập nói, rồi lật tay lấy ra một kiện pháp khí trữ vật đưa cho Mộng Vân Quy.
Thần thức Mộng Vân Quy tìm tòi trong pháp khí trữ vật, trong mắt lập tức hiện lên vẻ vô cùng mừng rỡ, trầm giọng nói: "Đa tạ Trưởng lão, tiểu nhân nhất định dụng tâm hoàn thành nhiệm vụ, không phụ lòng kỳ vọng của ngài."
Những người khác mắt thấy cảnh này, trong mắt cũng lộ ra vẻ vô cùng hâm mộ.
Pháp bảo trong pháp khí trữ vật kia nhất định không tầm thường, nếu không sẽ không khiến cho Mộng Vân Quy kích động như thế.
Thực tế Tôn Bất Chính vừa ao ước, vừa hối hận.
Tu vi của gã bản đầu cao hơn Mộng Vân Quy một chút, nhưng mà những năm này Mộng Vân Quy liên tiếp đột phá, rồi vượt mặt, đã đột phá Nguyên Anh kỳ trước gã.
Nếu sớm biết chuyện hôm nay như vậy, những năm qua gã đã cố gắng khổ tu hơn, nói không chừng giờ phút này người được ban thưởng chính là gã.
Đôi mắt to tròn của Mộng Thiển Thiển nhìn Hàn Lập không chớp, lộ ra chút vẻ chờ đợi. Hôm nay nàng mặc váy trắng tuyết, nhìn vô cùng thướt tha.
"Tốt rồi, các ngươi làm việc đi." Hàn Lập cười, nhẹ gật đầu với mấy người, rồi quay người đi trở về động phủ.
"Cung kính Lệ trưởng lão." Mọi người khom người, cùng nói.
Khuôn mặt Mộng Thiển Thiển từ từ trở nên trắng xám, mặc kệ mọi người khom mình hành lễ.
Chỉ nghe một tiếng “rầm" vang nhỏ, cửa lớn động phủ chầm chậm khép lại.
"Mấy người các ngươi đi theo ta." Sau khi Tôn Bất Chính chào Mộng Vân Quy một tiếng, điểm việc mấy người, lập tức lu bù công việc.
Mộng Thiển Thiển nhìn cửa đá đóng chặt, khẽ cắn môi, phiền muộn trong nội tâm không nói ra được.
"Thiển Thiển, làm sao vậy?" Mộng Vân Quy chứng kiến tâm tình muội muội sa sút, đi tới hỏi.
"Không có gì..." Mộng Thiển Thiển nói một câu, lập tức cúi đầu, trong hai tròng mắt đã ngấn nước.
Vừa rồi từ đầu đến cuối, Hàn Lập không liếc nhìn nàng lấy một cái.
"Ài... Lệ trưởng lão và chúng ta không phải cùng một thế giới, ngươi hẳn là hiểu rõ." Mộng Vân Quy như thế nào lại không rõ tâm sự của em gái ruột, khẽ thở dài.
Mộng Thiển Thiển nghe vậy, thân thể mềm mại khẽ run rẩy.
Nhưng lập tức nàng ngẩng đầu, ánh mắt chậm rãi trở nên kiên định.
Mộng Vân Quy chứng kiến bộ dạng này của muội muội, đành phải lắc đầu thở dài.
Cô muội muội này ngoài mềm trong cứng, luôn tự quyết định chuyện của mình, dù y là ca ca cũng không thay đổi được.
Có lẽ, cái này cũng chưa hẳn là chuyện xấu.
Mộng Vân Quy mỉm cười, không nghĩ việc này nữa, tập trung cân nhắc làm như thế nào để hoàn thành trách nhiệm mà Hàn Lập giao cho.