Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 219: Tỏ rõ sức mạnh



Dịch giả: Độc Hành

Biên: Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

Sáng sớm hai ngày sau.

Mặt trời mọc lên từ mặt biển, chiếu rọi toàn bộ đảo Vân Hồ, mang đến một tia ấm áp làm tan đi giá rét trên đảo.

Hồ Vân Già ở trung tâm hòn đảo, mặt hồ rộng lớn bao phủ một tầng khói mờ mông lung, dù được ánh mặt trời chiếu rọi cũng không tiêu tán đi chút nào.

Lúc này, Hàn Lập trong bộ y phục màu xanh đang đứng lơ lửng trên hồ, cúi đầu nhìn xuống phía dưới.

Lam mang trong mắt của hắn chớp động, thần thức không ngừng đảo qua bên trong hồ, thì phát hiện hồ nước bị khói mù chướng khí che đậy nên không dò thám được gì.

Ánh mắt của hắn hơi lóe lên, rung cổ tay, lập tức một thanh trường đao màu đen xuất hiện trong tay.

Chỉ thấy bên ngoài thân hắn quang mang lóe lên, một lớp vảy màu vàng hiện ra, cánh tay lập tức to ra hơn một vòng. Trường đao màu đen trong tay lập tức hiện ra một vầng hào quang màu đen chói mắt, hấp dẫn thiên địa linh khí chung quanh hội tụ vào.

Trên thân đao hiện ra vô số phù văn đen kịt, tản mát ra một luồng sáng màu đen, trong đó xen lẫn pháp tắc lực chấn động mãnh liệt, làm hư không cũng rung rung theo.

Tay cầm đao vung về đường phía sau, giơ cao thân đao quá đỉnh đầu, tiếp theo bổ thẳng xuống mặt hồ.

Chỉ nghe một tiếng gió thổi “vù” vang lên.

Toàn bộ hào quang của trường đao màu đen đột nhiên sáng lên, một đao ảnh to lớn dài hơn trăm trượng, từ thân đao phóng ra, đập ầm ầm vào trong hồ nước.

Đao ảnh chưa đến, cương phong tới trước.

Dưới sức mạnh của cuồng phong mãnh liệt cuốn xuống, khói mờ trên mặt hồ lập tức như bọt tuyết tách ra hai bên.

"Ầm ầm ầm "

Chỉ nghe một hồi âm thanh to lớn như sấm vang lên, một trận cuồng phong sóng lớn lập tức nổi lên trong hồ Vân Già. Chỉ thấy hai bức tường nước khổng lồ cao hơn trăm trượng từ trong hồ tách ra, cuộn sang hai bên bờ.

Sóng nước cuồn cuộn điên cuồng mãnh liệt, lướt thẳng qua bờ hồ, như là biển gầm nhảy vào núi rừng xung quanh.

"Kẻ nào muốn chết!"

Đúng lúc này, một tiếng gào thét cuồng bạo đột nhiên từ đáy hồ truyền ra.

Ngay sau đó, một đạo kim quang theo chỗ sóng nước tách ra, đánh thẳng tới Hàn Lập.

"Thận Nguyên Thú!"

Ánh mắt Hàn Lập ngưng trọng, trông thấy ở giữa kim quang là một nam nhân trung niên gương mặt vuông vức, hai con ngươi hiện lên màu tím biếc, áo bào màu vàng, tay phải cầm một thanh trường kiếm màu vàng óng, đâm thẳng vào hắn.

Trên thân tên này không cảm giác được một chút nào khí tức Yêu thú, nhưng bằng vào trực giác, Hàn Lập lại có thể kết luận đối phương đúng là kẻ mình muốn tìm.

Phía trên trường kiếm màu vàng óng có phù văn lóng lánh truyền ra một loại khí tức sắc bén với khí thế không thể chống đỡ.

Một tiếng "coong" sắc nhọn vang lên.

Hàn Lập không nói hai lời, hoành đao đón đỡ, vung lên phía trước. Thân đao và mũi kiếm va chạm vào nhau, dưới phản lực mạnh mẽ khiến người nọ bị chấn động bắn ra ngoài, mà thân hình hắn thoáng một cái, liền ổn định lại.

"Hắc hắc, không biết từ đâu lòi ra một Tiểu tán tiên, dám chọc bổn tọa đi ra. Thật không biết sống chết! Bổn tọa hôm nay đang cần tinh huyết một gã Nhân tộc Chân Tiên để đột phá bình cảnh. Không cần tốn công phu đã có người đưa tới miệng rồi!" Sau khi ở ngoài mấy trăm trượng ổn định thân hình, nam tử áo vàng cười lạnh nói.

Vừa dứt lời, trường kiếm màu vàng óng trong tay y bỗng nhiên phóng về phía trước, trên thân kiếm lóe lên hào quang, từ đó phân hoá ra hơn một nghìn trường kiếm màu vàng, tầng tầng lớp lớp, giống như bông sen vàng nở rộ giữa không trung.

Sau một khắc, giữa không trung, một tiếng “keng” vang lớn, một thanh trường kiếm màu vàng óng lập tức bay vút ra, hóa thành một Kiếm Long màu vàng lao tới Hàn Lập.

Hàn Lập ngay từ đầu còn tưởng những trường kiếm màu vàng óng này chẳng qua đều là kiếm ảnh phân hoá ra, nhưng khi thấy Kiếm Long vàng bay vút tới há miệng cắn về phía mình thì hắn mới phát hiện những trường kiếm này dường như đều là thực thể.

Hắn không nói hai lời, nâng đao đón đỡ trực tiếp. Trường đao màu đen liền bị Kiếm Long đớp lấy. Mấy thanh trường kiếm màu vàng óng trên dưới như răng rồng cắn chặt lấy thanh đao.

Cùng lúc đó, một cái móng vuốt khổng lồ của Kiếm Long màu vàng từ phía dưới thò ra, mãnh liệt chộp vào ngực Hàn Lập, xé rách quần áo, kéo thành mấy vệt rạch màu trắng đáng sợ trên vảy vàng trước ngực hắn.

Hàn Lập đột nhiên rút lại trường đao, khiến miệng Kiếm Long văng ra một mảng tia lửa màu vàng rất lớn. Hai chân trước của rồng đạp mạnh một cái, toàn bộ người hắn bị bay ngược về phía sau.

Nhưng mà, còn không đợi hắn ổn định thân hình, bỗng có một tiếng gió nổi lên đằng sau lưng.

Một con dị thú cổ quái giống Chân Long, đột nhiên từ phía sau há miệng đớp lấy đầu hắn.

Con thú này có đầu là đầu rồng, nhưng trên đầu chưa mọc sừng rồng, thân nó dù là thân rồng nhưng trên thân lại không có móng vuốt.

Đồng tử Hàn Lập co rụt lại, thanh quang trên thân lóe lên, thân hình liền thoáng tránh qua một bên, thoát khỏi nguy hiểm.

Nhưng chỉ sau một khắc, hắn liền cảm thấy đau đớn kịch liệt ở vai.

Con dị thú này há miệng cắn chặt vai hắn. Dù thân thể của hắn mạnh mẽ, vậy mà cũng bị cắn ngập đầu vai, lúc này máu tươi đang không ngừng tuôn ra ồ ồ.

Hàn Lập cả kinh, một chiêu vừa rồi rõ ràng hắn đã tránh khỏi, nhưng chẳng biết tại sao vẫn bị đối phương cắn trúng.

Hắn dùng tay cầm đao, nâng cao lên, đang định chém xuống chỗ đầu rồng và bả vai của chính mình, nhưng trong đầu đột nhiên nổi lên một tia sáng suốt mãnh liệt, liền ngừng lại động tác của mình.

Sau một khắc, Hàn Lập liền cảm thấy trong đầu đau nhức vô cùng, cũng không phải bị cái gì khác công kích, mà để bảo trì thanh tỉnh, hắn dùng Tinh Thần Thứ công kích chính mình.

Nương theo trận đau nhói xâm nhập, ánh mắt hắn đảo qua đầu vai của mình, thấy chỗ đó không có vật gì, không có đầu rồng nào cả?

Nếu vừa rồi đao kia chém xuống, thì hắn tự mình hại mình, cố gắng chém đứt một cánh tay của chính mình rồi.

"Làm sao có thể? Sao một tên tu sĩ Chân Tiên Cảnh sơ kỳ có thể nhìn thấu huyễn thuật của ta?" Nam tử áo vàng đứng ngoài mấy trăm trượng, mặt tràn đầy vẻ khó tin, quát hỏi.

Hàn Lập tất nhiên không trả lời đối phương, nhưng trong lòng càng thêm cảnh giác.

Cổ tay hắn vung lên, thân hình bỗng nhiên lướt về phía trước. Trường đao màu đen lập tức xẹt qua một đường cong tròn trên không trung, sau đó chuyển hướng bổ thẳng tới đối phương.

"Muốn chết!"

Nam tử áo vàng thấy thế, trong mắt lóe lên một tia dữ tợn.

Chỉ thấy hai tay trước người y nhanh chóng kết ấn, một đoàn ánh sáng năm màu lập tức theo ngón giữa bắn ra, hóa thành một mảnh quang mang ngũ sắc như mộng ảo, chiếu rọi vào mắt Hàn Lập, làm Hàn Lập hoa cả mắt.

Cùng lúc đó, tiếng kim loại xung đột vang lên, một hàng dài kiếm vàng từ phía sau đuổi đến, cắn tới sau lưng Hàn Lập.

Hàn Lập một tay vô thức nâng lên, ngăn cản trước mắt, còn tay cầm đao bỗng nhiên quét ngược lại phía sau.

Chỉ thấy một đạo ánh đao hình trăng lưỡi liềm phá không đánh trúng Kiếm Long, làm cho Kiếm Long bắn ngược về sau, quanh thân mũi kiếm phát ra liên tiếp thanh âm "keng keng".

Đúng lúc này, bên trong huyễn quang năm màu phía trước bỗng nhiên có một bàn tay to lớn năm màu óng ánh thò ra, nắm lấy thân hình Hàn Lập vào trong lòng bàn tay.

Hàn Lập lập tức cảm thấy lồng ngực bị một luồng lực mạnh đè xuống, nhất thời hô hấp có chút khó khăn.

Thêm nữa huyễn quang năm màu vẫn liên tục chớp động, làm cho đầu óc hắn mê muội, cả người phản ứng đều chậm một nhịp.

"Chịu chết cho bổn toạ!" Chỉ nghe phía sau huyễn quang năm màu truyền đến một tiếng quát to.

Kiếm Long vừa mới bị Hàn Lập đánh lui, lại lần nữa phá không kéo tới, hai mũi kiếm vàng trên đầu rồng bỗng nhiên dài hơn, nổi lên mấy cái gai nhọn, giống như hai bụi gai sắc bén đâm tới hậu tâm Hàn Lập.

Lam quang trong mắt Hàn Lập chớp động không ngừng, nhưng không cách nào khám phá huyễn quang trước mắt, ý thức lại bắt đầu trở nên mơ hồ.

Chỉ nghe hắn quát to một tiếng, quanh thân bỗng nhiên lóe lên kim quang, bắp thịt cả người nhanh chóng phồng lên. Hắn đã biến thành Kim Sắc Cự Viên cao hơn trăm trượng.

Bàn tay khổng lồ nắm lấy thân thể hắn lập tức không thể chịu nổi, ầm ầm vỡ vụn ra.

Vừa thoát khốn, Sơn Nhạc Cự Viên do Hàn Lập hóa thành, cầm trường đao màu đen cũng đã biến dài chừng mười trượng, đột nhiên chém xuống huyễn quang năm màu phía trước và cả nam tử áo vàng trốn sau huyễn quang.

"Vù vù vù "

Tiếng cuồng phong gào rít vang lên.

Mảnh huyễn quang năm màu lập tức bị tán loạn dưới cương phong của trường đao, nam tử áo vàng đứng ở phía sau cũng sợ hãi lùi lại.

Nhưng mà, phạm vi ảnh hưởng của trường đao màu đen rất lớn, trong thời gian ngắn y căn bản không thể chạy khỏi.

Mắt thấy lưỡi đao sắp chém trúng người, nam tử áo vàng đột nhiên cười quỷ dị, không lùi về sau nữa, mặc cho lưỡi đao chém thành hai nửa.

Chỉ thấy thân thể nam tử áo vàng tách ra, vặn vẹo một hồi trong hư không, rồi trực tiếp biến mất.

Mà lúc này, Kiếm Long to lớn đã đánh tới sau lưng Hàn Lập đột nhiên mở miệng nói tiếng người: "Lần này xem ngươi trốn như thế nào..."

Dứt lời, tốc độ tăng vọt gấp đôi, gai nhọn đâm thẳng tới hậu tâm Hàn Lập.

Hàn Lập đưa lưng về phía đó, chỉ có thể tiến lên một bước nhưng cũng không kịp thoát, mà cũng không thể quay người lại ứng phó.

Gai nhọn Kiếm Long còn một khoảng ngắn sẽ đâm vào hậu tâm của hắn thì đột nhiên hư không giữa chỗ đó sáng lên một tia thanh quang mờ mịt, chỉ lóe lên một cái, rồi biến mất.

Sau một khắc, Kiếm Long màu vàng sắp đâm trúng bỗng nhiên dừng lại, tiếp theo liền rơi xuống mặt hồ.

Hàn Lập nhếch miệng cười, thân hình nhanh chóng thu nhỏ lại, một lần nữa biến thành hình người, đuổi theo Kiếm Long màu vàng.

Chỉ thấy giữa không trung âm thanh "leng keng" không ngừng vang lên, một thanh lại một thanh quanh thân Kiếm Long màu vàng rời ra, rồi rơi xuống, từ đó lộ ra thân thể tên nam tử áo vàng.

Chỉ là lúc này chỗ mi tâm của y xuất hiện một lỗ máu vô cùng bắt mắt, cặp mắt màu tím quỷ dị kia đã mất đi hào quang rực rỡ vốn có, biến thành màu xám trắng.

Nguyên Anh nấp trong hộp sọ cũng đã bị tiêu diệt.

Một tay Hàn Lập đánh ra một trảo trước người, những trường kiếm màu vàng óng kia nhao nhao hóa thành một mảnh kim quang biến mất không thấy nữa, cuối cùng chỉ còn lại một thanh kiếm bảo trì thực thể, rơi vào trong tay hắn.

Hắn thoáng quan sát thanh trường kiếm màu vàng óng này, sau đó liền thu vào trong vòng tay trữ vật.

Lúc này, lỗ máu chỗ mi tâm nam tử áo vàng bỗng nhiên lóe lên thanh quang, một thanh tiểu kiếm màu xanh dài không quá một tấc bay nhanh ra, vẽ trên không trung một vệt mơ hồ, tiếp theo biến lớn khôi phục nguyên trạng.

Đúng là Thanh Trúc Phong Vân Kiếm của Hàn Lập, không phải một thanh mà là bảy mươi hai thanh.

Trải qua bồi luyện nhiều năm trong cơ thể như vậy, kiếm này năm đó cắn nuốt rất nhiều Kiếm Nguyên đều đã bị nạp vào cho hắn sử dụng. Phẩm chất mỗi một thanh phi kiếm đều miễn cưỡng đạt đến cấp độ Hậu Thiên Tiên Khí.

Mà khi chúng hợp nhất thành một thanh, thì thật sự có thể sánh với Hậu Thiên Tiên Khí chân chính.

Lúc trước ở trong Chúc Long Đạo, bởi vì lo lắng bị phát giác, hắn chưa từng sử dụng kiếm này, cũng chưa từng gọi kiếm này ra ngoài cơ thể trước mặt người khác, hôm nay lần đầu tiên dùng cho thực chiến, tỏ rõ sức mạnh, quả thực khiến cho hắn kinh ngạc và vui mừng không ít.

...