"Tiểu muội cũng có cân nhắc qua tuyến đường Tuyết Đà Lĩnh này, dù ngắn hơn nhưng tỷ lệ gặp phải Yêu thú cường đại trên đường lại nhiều hơn so với các con đường khác mấy lần. Quả thực có chút nguy hiểm." Bạch Tố Viện cau đôi mi thanh tú lại, lộ vẻ hơi e sợ.
"Việc này Bạch sư muội cứ yên tâm, có Thích mỗ ở đây, tuyệt đối sẽ không để sư muội nhận nửa điểm tổn thương." Sau khi nghe xong, Thích Hoàn Vũ vội vàng vỗ vỗ ngực, quả quyết nói.
"Thích đại thiếu gia mạnh miệng như vậy không sợ gió tuyết lớn làm đau đầu lưỡi nhỉ! Chỉ bằng ngươi cũng dám nói có thể bảo hộ Bạch sư muội chu toàn?" Không chờ Bạch Tố Viện nói, Đường Xuyên cũng đi tới, mặt lộ vẻ khinh thường nói.
"Đường sư huynh chớ có nói như vậy, Thích sư huynh cũng là có ý tốt." Bạch Tố Viện thấy thế, liền cười nói, giải thích thay cho Thích Hoàn Vũ.
Tên họ Thích nghe lời nói ấy, trong lòng lập tức ấm áp, nhìn sang Đường Xuyên lạnh giọng trách mắng: "Ta mời Bạch sư muội cùng đi, có chuyện gì liên quan tới ngươi? Sang bên kia hóng gió đi."
"Bạch sư muội, ta cùng bọn Trần sư đệ dự định đi tuyến đường qua Bạch Hồ sơn cốc, ích lợi không bằng so với Tuyết Đà lĩnh, nhưng sẽ ít nguy hiểm hơn. Dù sao mục đích cuối cùng của chúng ta vẫn là con gấu tuyết kia. Không bằng sư muội hãy đồng hành cùng chúng ta." Đường Xuyên không để ý đến Thích Hoàn Vũ, nói với Bạch Tố Viện.
Bạch Tố Viện thấy thế, hai tay trước người đan vào nhau, ra vẻ rất do dự.
Thích Hoàn Vũ và Đường Xuyên thấy vậy, còn định há miệng nói gì đó thì nàng lại đột nhiên mở miệng nói:
"Ta sẽ đi cùng nhóm của Tôn Khắc sư huynh theo tuyến đường Tùng Quả lĩnh!”
Thích Hoàn Vũ và Đường Xuyên sau khi nghe xong đều khẽ giật mình. Ngay cả mấy người nhóm Tôn Khắc vốn đã bắt đầu đi về hướng Tùng Quả lĩnh cũng không khỏi cứng lại, dừng bước, đứng nguyên tại chỗ.
Tinh thần của mấy tên tán tu cùng đi với Tôn Khắc nhao nhao chấn động. Nữ tu tham gia thí luyện lần này vốn không nhiều, mà từ thời điểm ở trên phi thuyền, tuyệt đại đa số bọn họ đã quyết định gia nhập vào đội của Thích Hoàn Vũ hoặc Đường Xuyên. Bây giờ có thể có Bạch Tố Viện xinh đẹp nhất đi cùng, tự nhiên có thể nói là bọn chúng vui như lên trời.
Duy chỉ có Tôn Khắc là khóe miệng y hiện lên một nụ cười khổ.
Y chỉ muốn yên yên ổn ổn hoàn thành lần thí luyện này, không muốn cuốn vào trong gút mắc giữa những người khác một chút nào. Nhưng Bạch Tố Viện đã gọi tên y thì y cũng không thể cứ như vậy hoàn toàn không quan tâm, đành xoay người nhìn sang hướng bên này.
Chỉ là giờ phút này, ánh mắt Thích Hoàn Vũ và Đường Xuyên nhìn về phía y đã bắt đầu tóe lửa. Hai gã này gần như đồng thời trong lòng tính toán, có nên thay đổi lộ trình hay không, để đi cùng một đường với Bạch Tố Viện?
Đúng lúc này, lại nghe Bạch Tố Viện nói.
"Tiểu muội bản lĩnh thấp, không so được với hai vị sư huynh có đạo pháp cao cường, cho nên tốt nhất vẫn là lựa chọn tuyến đường đi ổn thỏa, an toàn nhất. Hai vị sư huynh đều là những người nổi bật trong chúng ta, tiểu muội trong lòng không khỏi kính ngưỡng, mặc dù không thể đồng hành, nhưng cũng từ đáy lòng muốn cổ vũ cho các huynh. Không biết lần này ai trong các huynh có thể đoạt được vị trí cao nhất đây?".
Nàng nói một câu hời hợt, liền ném mũ cao trên đầu ra ngoài (làm giảm sự chú ý về phía mình), tự nhiên khiến cho hai tên kia thoải mái vô cùng, đồng thời cũng bỏ ý định thay đổi đường đi.
Lúc này bọn chúng cũng đều không thèm nhìn Tôn Khắc, mà trừng mắt hung hăng nhìn nhau. Sau đấy, cả hai chào tạm biệt Bạch Tố Viện, rồi dẫn đội của mình đi theo hai con đường gian hiểm nhất.
Sau khi những người này đi khỏi, Bạch Tố Viện lại đi tới trước mặt bọn người Tôn Khắc, tự nhiên cười nói."Tôn sư huynh, tiểu muội sẽ đi cùng các huynh nha, huynh sẽ không để bụng chứ?"
"Thật là cầu còn không được." Tôn Khắc lễ phép cười cười, mở miệng nói ra.
Mấy người phía sau nhao nhao cả lên, sắc mặt vui mừng nói vài câu hoan nghênh, rồi cũng bắt đầu tự giới thiệu.
Cùng lúc đó, ở trên không, cách xa bên ngoài tuyết lĩnh hơn trăm dặm, Hàn Lập và Tô Đồng Tiêu che giấu khí tức trên thân bay lơ lửng ở giữa trời. Phía trước người bọn hắn là một màn nước mỏng phát sáng mờ nhạt, đang hiển thị hình ảnh bọn người Bạch Tố Viện.
"Vị tiểu cô nương nhà họ Bạch này thật là cao minh, chỉ với dăm ba câu liền kích cho hai đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ nhất đi vào hai lộ tuyến nguy hiểm, tâm cơ thủ đoạn đều là thượng thừa." Tô Đồng Tiêu nhịn không được cảm thán nói.
"Không trách người khác tính toán, chỉ tự trách mình quá mức ngu dốt." Hàn Lập sớm có kiến thức đối với các loại tính toán của cô nàng này, cũng không cảm thấy kỳ quái, vừa cười vừa nói.
"Ha ha, lời Lệ huynh không sai, bởi thế mới nói, khó hưởng thụ nhất là ân sủng của người đẹp (Tối nan tiêu thụ mỹ nhân ân - ND). Hai người bọn họ đã được Bạch gia tiểu cô nương mong đợi như vậy, kiểu gì cũng sẽ liều mạng đi tranh đoạt vị trí đầu bảng lần này đây. " Tô Đồng Tiêu vừa cười vừa nói.
"Nghe nói tổ tiên của Bạch Tố Viện từng là trưởng lão nội môn của Chúc Long đạo chúng ta, tựa hồ còn có chút vai vế trong tông môn. Không biết Tô huynh có nghe tới không?" Hàn Lập dường như cũng không muốn nhiều lời với chủ đề này, liền xoay qua chuyện khác hỏi.
"Không sai, tổ tiên nàng đúng là trưởng lão Bạch Phụng Nghĩa, đã mất tích vài ngàn năm trước. Lão ta và trưởng lão Kỳ Lương có quen biết một chút. Còn ta mặc dù chưa tới mức thâm giao, nhưng ở trong tông môn cũng đã từng gặp mặt mấy lần." Tô Đồng Tiêu gật đầu nói.
"Tô huynh liệu có biết vị Bạch trưởng lão này năm đó đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại đột nhiên mất tích?" Hàn Lập lộ ra vẻ hứng thú hỏi.
"Việc này thì... Trong tông môn mỗi người nói một kiểu, đã có giả thuyết là ra ngoài chấp hành nhiệm vụ rồi ngoài ý muốn bị vẫn lạc, cũng có giả thuyết là bị kẻ thù sắp đặt cạm bẫy mà mất mạng... Trong mắt của ta, Bạch trưởng lão năm đó nhiều khả năng vì muốn đột phá khỏi gông cùm xiềng xích của Chân Tiên cảnh hậu kỳ để đạt Kim Tiên cảnh, mà đi một nơi nào đó bế quan sinh tử… Đúng rồi, theo như một chút tin tức che giấu trong môn, Nguyên Hồn Đăng của Bạch trưởng lão lưu tại trong tông môn cũng chưa tắt." Tô Đồng Tiêu sau một phen suy nghĩ, nói ra.
Hàn Lập sau khi nghe xong, chỉ cảm thấy việc này tựa hồ cũng không đơn giản. Nhưng cũng chỉ thế thôi, hắn cũng không nghĩ đến việc truy ra đến cùng.
Tô Đồng Tiêu thấy bên trong màn nước, thân ảnh đám người Bạch Tố Viện dần dần biến mất sau nhữngngọn Tuyết Địa Châm Tùng trắng xóa, liền đưa tay xóa đi màn nước, mở miệng nói ra:
"Đi thôi, Lệ huynh, chúng ta cũng phải đi theo."
Hàn Lập nhẹ gật đầu. Hai người cũng không tiếp tục phi hành, mà bay thấp xuống sát với khu rừng, không nhanh không chậm đuổi theo sau đám người Bạch Tố Viện, từ xa dùng thần thức tập trung vào động tĩnh trên ba con đường phía trước.
Âm thầm đi theo sau một khoảng thời gian, Hàn Lập nhăn mày lại, tựa hồ đã nhận ra cái gì, nhưng tiếp đấy thần sắc liền khôi phục như thường.
…
Tôn Khắc, Bạch Tố Viện ở trong một nhóm sáu người bay ở tầng trời thấp, dọc theo một con đường núi hơi dốc, hướng về phía bên trong Huyền Băng sơn mạch.
Nơi đây nhìn như yên bình, nhưng lại có không ít yêu thú giỏi che giấu khí tức dưới lớp băng tuyết. Nếu tùy tiện phi độn giữa không trung, sẽ dễ dàng trở thành mục tiêu của chúng. Đám người đã có kinh nghiệm của người đi trước, tự nhiên không dám mạo hiểm như vậy.
Có lẽ là lúc trước khi thương lượng đã phân công ra, Tôn Khắc là người gánh vác sứ mệnh mở đường.
Y giờ phút này đỉnh đầu lơ lửng một pháp bảo hình bát ngọc, từng sợi hào quang màu trắng sáng buông xuống, bao phủ lại toàn thân. Đồng thời có bốn thanh phi đao óng ánh màu xanh da trời chầm chậm bay múa xoay quanh thân thể của y.
Bố trí như vậy, y tựa hồ vẫn chưa yên lòng, trong tay còn cầm một cái thuẫn nhỏ màu vàng đất, bề mặt sáng bóng trơn trượt như gương.
Ở sau lưng y, bốn tên nam tu còn lại cũng đều thi triển thủ đoạn bảo vệ quanh thân, vẻ mặt cảnh giác nhìn bốn phía.
Người đi cuối cùng trong đoàn là Bạch Tố Viện, đang cầm trong tay một cái vòng ngọc màu trắng, huyễn hóa ra một vầng sáng màu trắng bao phủ thân thể, trên thân cũng có thêm một kiện áo mỏng màu trắng, tản mát ra từng điểm sáng màu bạc.
Đoàn người vừa cảnh giới, vừa phi hành. Tốc độ dù không nhanh, nhưng trên đường đi ngoại trừ mấy con yêu thú có tu vi không cao, không biết sống chết đánh lén bên ngoài, cũng không gặp nguy hiểm gì lớn.
Khi đám người xâm nhập càng sâu vào dãy núi, nhiệt độ chung quanh cũng trở nên càng lúc càng thấp.
Từng luồng khí băng lạnh rét thấu tim buốt xương từ dưới đất tuôn ra, đồng thời thỉnh thoảng lại có từng cơn gió lạnh xen lẫn băng tuyết gào thét thổi qua. Với tu vi Luyện Hư kỳ của đám người Tôn Khắc cũng có chút cảm giác chịu đựng không nổi, giật nảy mình, lạnh run lên. Trừ Bạch Tố Viện còn có thể chống cự, trên mặt những người còn lại đều hiện ra một chút tím xanh.
Trong lòng cả đám người này kinh hãi, nhao nhao vận công ngăn cản khí lạnh.
Tiếc rằng ở nhiệt độ càng ngày càng thấp này, bọn họ cũng không đặc biệt chuẩn bị đồ vật chống lạnh, tất cả đều không khỏi hối hận trong lòng.
Dù sao dựa vào vận công chống cự khí lạnh thì pháp lực tiêu hao khá nhiều, rất bất lợi cho việc giao chiến hay săn giết sau này. Sớm biết như thế này, nếu chuẩn bị thêm một hai kiện pháp bảo chuyên chống lạnh, thì bọn họ cũng đã không phải chật vật như thế.
"Tại hạ có chút linh tửu, chính là dùng nguyên liệu Hỏa thuộc tính luyện chế ra, có chút tác dụng chống lạnh. Chư vị nếu không chê có thể nếm thử." Vào thời khắc này, Tôn Khắc đột nhiên dừng độn quang, quay đầu nói ra, sau đó lấy ra một bình rượu đẹp đẽ màu lửa đỏ
"Linh tửu..." Đám người nhìn nhau một chút, tựa hồ có chút chần chờ.
Tôn Khắc lật tay lấy ra một cái chén, đổ đầy linh tửu.
Rượu này có màu đỏ tươi, tản mát ra ánh lửa sáng đỏ phảng phất như đang thiêu đốt, khiến cho nhiệt độ chung quanh nghiễm nhiên tăng lên không ít.
Đồng thời, một mùi rượu kỳ dị lan ra, cho dù là Bạch Tố Viện thì mắt nàng cũng hơi sáng lên một chút, trong lòng hiện ra suy nghĩ muốn nếm thử.
"Rượu ngon!" Một thanh niên có lông mày hình kiếm trong đám người bật ra lời khen, xem ra tên này cũng là người biết rượu.
"Lâm huynh cũng là người hiểu rượu chăng? Nếu là không chê rượu kém, kính mời nếm thử, có trợ giúp chống lạnh rất lớn." Tôn Khắc đưa chén tới.
"Vậy xin đa tạ." Thanh niên mày kiếm có chút không đợi được, nhận lấy, uống một hơi cạn sạch.
Rượu vào bụng, phảng phất như một sợi chỉ nóng từ cổ họng chảy xuống bụng, sau đó hóa thành một luồng khí nóng như lửa, bao trùm dạ dày.
Lập tức luồng khí nóng này vỡ ra, hóa thành từng dòng nước ấm, như có linh tính tràn ngập toàn thân. Thân thể trở nên nhẹ nhàng không gì sánh được, phảng phất muốn cuốn theo gió.
Thanh niên mày kiếm phảng phất giống như bị sét đánh, cả người cứng ngắc tại chỗ, trên mặt lộ ra vẻ say mê, một hồi lâu mới hồi phục.
"Rượu ngon, thật xứng đáng được coi là quỳnh tương liễu lộ (quỳnh tương có nhiều trong thơ Đường, ý chỉ rượu rất ngon - ND) của bậc thượng tiên. Xin hỏi Tôn huynh, rượu này tên gì?" Gã ta không khỏi vỗ tay khen lớn, hỏi.
"Rượu này tên là Hỏa Tiên." Tôn Khắc cười nói.
"Hỏa Tiên tửu! Tên rất hay, rất chuẩn xác với rượu này. Tại hạ trước kia đã từng may mắn uống qua một trong mười loại đỉnh cấp tiên nhưỡng, tên là Thanh Lê tiên tửu. Hương vị của nó so với Hỏa Tiên tửu này của ngươi có vẻ còn kém một chút." Thanh niên mày kiếm hưng phấn nói.
Rượu này không chỉ có mùi rượu tuyệt mỹ, mà đúng như lời Tôn Khắc, còn có tác dụng chống lạnh.
Giờ phút này thân thể của gã ta trên dưới đều ấm áp, phảng phất giống như được ánh mặt trời phủ trên người, khí lạnh bị khu trừ hầu như không còn, trên mặt hơi hiện ra vẻ hồng hào.
Ba tên nam tu còn lại thấy cảnh này không còn hoài nghi, vội vàng đòi một chén linh tửu, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
Bọn chúng không phải người biết rượu, đối với mùi rượu thơm ngon cũng không thèm để ý, mà vui mừng chính là do thấy khí lạnh trong cơ thể bị xua tan một cách đơn giản.
Hơn nữa khí nóng do Hỏa Tiên tửu biến thành quấn quanh ở các nơi trong người, không hề có vẻ sẽ tán đi ngay. Nhờ đó, bọn họ không cần vận công trừ khí lạnh, thậm chí có thể nghĩ cách hồi phục lại pháp lực đã tiêu hao lúc trước.
"Tác dụng của Hỏa Tiên tửu này kéo dài khá lâu, khí nóng sinh ra sẽ duy trì nửa ngày, rồi mới từ từ tán đi. Bạch sư muội, ngươi cũng tới uống một chén đi." Tôn Khắc cười nói.