Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 250: Thân hãm tuyệt cảnh



Dịch giả: Độc Hành

Biên: Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

Đối mặt với công kích của ba người Hàn Lập, sắc mặt Thanh Giáp Nhân không hề thay đổi.

Y tụng đọc chú ngữ, cánh tay mãnh liệt vung lên. Đại ấn màu xanh rời khỏi tay, lóe lên lớn hơn gấp bội, nghênh đón ngọn núi ngàn trượng đang ầm ầm rơi xuống.

Một tiếng "Ầm" vang rất lớn!

Trên bầu trời, thanh quang đại ấn mãnh liệt rung động, thoáng trầm xuống, sau đó liền ngừng lại, chống đỡ ngọn núi ngàn trượng đang rơi xuống.

Cùng lúc đó, hai bàn tay Thanh Giáp Nhân đan chéo trước ngực, kết thành một thủ ấn kỳ dị.

Trên thân thể y bỗng nhiên phát ra ánh sáng màu xanh ngút trời, bên trong vô số phù văn màu xanh đang cuồn cuộn, rồi ào một cái, khuếch tán ra chung quanh, trong nháy mắt tạo thành một mảnh quang hải màu xanh lớn ngàn trượng, bảo vệ bản thân cực kỳ chặt chẽ trong đó.

Hai tiếng "vù.. vù…"!

Trọng Thủy Chân Luân và ma bàn màu vàng một trái một phải ầm ầm lao tới, chém vào quang hải màu xanh.

Quang hải màu xanh cuồn cuộn lên mãnh liệt, ánh sáng màu xanh lập loè, lấy Thanh Giáp Nhân làm trung tâm hiển hiện ra từng gợn sóng màu xanh tỏa ra bốn phương tám hướng, rồi rào rào tạo thành tầng tầng lớp lớp, lên tới hơn trăm tầng.

Trọng Thủy Chân Luân quay tí mù, chém lên gợn sóng màu xanh. Tiếng xèo xèo vang lên liên miên, trong chớp mắt đã phá vỡ năm sáu chục tầng, nhưng bất chợt đứng lại, không thể tiến thêm được nữa.

Bên kia thế xông tới của ma bàn màu vàng so với Trọng Thủy Chân Luân còn mạnh hơn, liên tiếp phá vỡ bảy tám chục tầng gợn sóng màu xanh, nhưng rồi cũng dừng lại, còn cách Thanh Giáp Cự Nhân đến hai ba trăm trượng nữa.

Nhưng đúng lúc này, gợn sóng màu xanh lấy hai kiện bảo vật Chân Luân và ma bàn làm trung tâm, từ bốn phía nhao nhao đổ về. Từng vòng rồi từng vòng tuôn ra, cuộn lại, tạo thành hai vòng xoáy to lớn trong quang hải.

Theo tầng tầng lớp lớp những gợn sóng màu xanh quay quanh, chỉ trong nháy mắt hai kiện bảo vật đã bị hai quang cầu màu xanh rất lớn bao bọc, không thể di chuyển.

Hết thảy mọi việc phát sinh nhanh như tốc độ ánh sáng, lúc hai người Hàn Lập phát hiện không ổn thì đã không kịp thu hồi, nhưng theo bản năng vẫn mãnh liệt thúc giục pháp quyết.

Trọng Thủy Chân Luân và ma bàn màu vàng đều toả hào quang sáng rực, từng đạo thuỷ quang màu đen và kim quang chói mắt oanh kích ra chung quanh muốn giãy giụa thoát ra.

Nhưng quang cầu màu xanh lại vô cùng chắc chắn, mặc dù không có dịch chuyển gì, nhưng theo gợn sóng màu xanh chung quanh tiếp tục vọt tới, thì rõ ràng không có chút dấu hiệu nào sẽ bị nghiền nát.

Giờ phút này, Thanh Giáp Cự Nhân không để ý tới hai người Hàn Lập nữa, một tay nhấc lên bổ ra một chưởng vào đỉnh ngọn núi ngàn trượng.

Năm tia sáng màu xanh từ đầu ngón tay y bắn ra, đan vào nhau, rồi hóa thành một tia thanh quang như kiếm khí vô cùng nhỏ, tỏa ra chấn động pháp tắc vô cùng mãnh liệt.

Vô số quang điểm màu xanh hiện ra khắp bốn phía hư không, ào ào chui vào bên trong đạo kiếm khí màu xanh kia. Lập tức kiếm khí lóe lên, rồi chém lên đỉnh ngọn núi ngàn trượng.

Ngọn núi ngàn trượng như đậu hũ, dễ dàng bị chém làm đôi, lộ ra gương mặt kinh ngạc của Lân Thập Thất ở đằng sau.

Tốc độ kiếm khí màu xanh vẫn không đổi, tiếp tục mạnh mẽ chém xuống, sắp chém gã ta thành hai nửa.

Lân Thập Thất trong tình thế cấp bách, chân đạp mạnh vào hư không, toàn bộ thân thể sáng rực hào quang màu vàng, hóa thành một vòng hào quang màu vàng chói mắt nhanh chóng bắn ngược lại. Mấy vòng bảo hộ hiện ra tầng tầng lớp lớp trong vòng hào quang màu vàng, bao phủ quanh thân gã ta.

Những màn hào quang hộ thể này vừa mới hình thành, kiếm khí màu xanh cũng đã lao tới, xoay tròn một cái, rồi chui vào trong đó.

Mấy tầng màn sáng hộ thể chập lại kia nhìn như không tầm thường, nhưng vừa gặp kiếm khí màu xanh thì nhanh chóng tán loạn, tan rã.

Theo đó vang lên một tiếng kêu thảm thiết thê lương, một cánh tay xen lẫn trong một mảnh mưa máu rơi xuống.

Lân Thập Thất một hơi tế ra nhiều bảo vật phù lục như vậy, gắng gượng lắm mới tránh thoát kết cục bị một kiếm chém chết, nhưng đã bị chém mất một cánh tay trái từ bả vai, khí tức trên thân so với lúc trước thoáng cái suy yếu hơn phân nửa.

Sau một khắc, tay kia của gã mãnh liệt thúc giục pháp quyết, máu tươi đang tuôn ra từ chỗ cụt tay đột nhiên bốc cháy. Toàn bộ người gã trong nháy mắt hóa thành một khối máu rực lửa, bắn cực nhanh ra xa, tốc độ so với lúc trước nhanh gấp bội.

Hàn Lập và Lân Cửu thấy cảnh này, lập tức biến sắc.

Lân Cửu cắn mạnh đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu, mười ngón chỉ vào tinh huyết nhanh chóng bắt quyết liên tục.

Trong nháy mắt, tinh huyết hóa thành một màn sương máu, lóe lên rồi biến mất không thấy. Ngay sau đó, ma bàn màu vàng ở trong quang cầu màu xanh đằng kia liền tỏa ra hào quang hai màu vàng hồng, giống như một vầng mặt trời hai màu, mặt ngoài hiện ra những ngọn lửa hai màu vàng hồng thiêu đốt, rồi lao xuyên qua các tầng gợn sóng màu xanh chung quanh, lóe lên bay về trong tay Lân Cửu.

Thân thể Lân Cửu nhoáng một cái, hóa thành vệt cầu vồng màu vàng, phi độn về một hướng, khác hướng Lân Thập Thất.

Hầu như ngay lúc Lân Cửu thi thuật thì Thủy đạo văn trên bề mặt Trọng Thủy Chân Luân cũng tỏa sáng hào quang, ngay rìa luân lại hiện ra những thủy nhận mạnh mẽ xoay tròn, chém toạc những gợn sóng màu xanh, rồi bay vụt về trong tay Hàn Lập.

Tia sáng trắng lóe lên, hắn hóa thành một luồng lôi điện màu bạc chói mắt, bay về một hướng khác, so với Lân Cửu không chậm hơn chút nào.

Ba người thấy tình hình không ổn liền sinh thoái ý, quyết định cực nhanh, bỏ chạy theo ba hướng khác nhau.

Hàn Lập ở bên trong lôi điện màu bạc, ý niệm trong đầu nhanh chóng cân nhắc.

Thanh Giáp Cự Nhân không hổ là hoá thân Kim Tiên, dù hiện tại tu vi không phải Kim Tiên, nhưng thủ đoạn lại vô cùng quỷ dị, chỉ cần một sợi pháp tắc mà ngưng tụ thành kiếm khí màu xanh đã khiến hắn không thể nắm chắc có thể chống đỡ được.

"Lúc này còn muốn chạy trốn, đã muộn!"

Thanh Giáp Cự Nhân thấy ba người chia nhau đào tẩu, cũng không hề lo lắng, cười lạnh một tiếng, lập tức nâng hai tay lên, hai mắt lóe lên thanh quang.

Ô...ô...n...g!

Quang hải màu xanh quanh người y run lên, đột nhiên nổ tung, hóa thành vô số tia sáng màu xanh bắn khắp bốn phương tám hướng, lóe lên, rồi chui vào trong hư không.

Rầm rầm rầm!

Hư không trong vòng ngàn dặm đột nhiên kịch liệt nổi lên sóng gió, vô số vòng hào quang màu xanh hiện ra, ánh hào quang màu xanh sáng rực đến chói mắt. Chúng kết nối với nhau, rồi trong nháy mắt hình thành một thứ như Linh Vực màu xanh cực lớn phạm vi khoảng ngàn dặm, bao phủ ba người Hàn Lập vào bên trong.

Hàn Lập cảm thấy thân thể bị siết chặt, hư không chung quanh đột nhiên trở nên nặng nề gấp bội, độn tốc chậm lại không biết bao nhiêu lần

Bên kia tình huống Lân Cửu và Lân Thập Thất cũng giống thế, trong lòng đều trở nên trầm xuống.

Hàn Lập khẽ quát một tiếng, Trọng Thủy Chân Luân bay đến đỉnh đầu, xoay tròn cực nhanh, một lần nữa rìa luân hiện ra từng lưỡi thủy nhận, lia mạnh khắp bốn phía.

Ầm ầm!

Hư không màu xanh ở bốn phía cuồn cuộn mãnh liệt, rồi ánh sáng màu xanh chợt hiện, lập tức khôi phục lại như trước.

Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, không đợi hắn làm gì tiếp theo, quanh người hắn đột nhiên hiện ra vô số phù văn màu xanh, vây quanh thân thể, rồi nhanh chóng chuyển động.

Hắn thấy mắt hoa lên, thân thể đang tại chỗ lại biến mất vô tung, rồi sau một khắc, đã xuất hiện ngay trước người Thanh Giáp Cự Nhân chưa đầy hai ba trăm trượng.

Hầu như cùng lúc, ở cách đó không xa, ánh sáng màu xanh chớp liên tục, thân ảnh Lân Cửu, Lân Thập Thất cũng hiện ra.

"Đây là… Chẳng lẽ là Linh Vực?" Cánh tay trái Lân Thập Thất lúc này đã khôi phục lại, nhưng nguyên khí bịtổn hao nhiều, trên mặt hiện ra nét sợ hãi, gã ta nói.

Thần sắc Lân Cửu tỉnh táo hơn nhiều, ánh mắt quét nhanh bốn phía, không nói tiếng nào.

"Chắc không phải là Linh Vực hoàn chỉnh, tựa hồ là linh vực chứa thủ đoạn hỗn hợp nào đó." Sắc mặt Hàn Lập âm tình bất định chỉ trong chốc lát, rồi hắn nói.

Không gian màu xanh xung quanh giống Linh Vực khiến cho bọn hắn hoàn toàn bị cách ly với ngoại giới, căn bản không thể sử dụng bất cứ thiên địa nguyên khí nào ở ngoại giới. Do đó, thực lực của bọn hắn chỉ có thể phát huy không đến năm thành.

"Coi như các ngươi có chút kiến thức. Kỳ thật nếu ngay từ đầu các ngươi quay người bỏ chạy thì với hóa thân này thật đúng là chưa chắc có thể lưu lại được. Nhưng bây giờ đều phải lưu lại đây cho ta, đền mạng đi." Thanh Giáp Cự Nhân cười lạnh một tiếng.

Vừa dứt lời, hư không phụ cận chấn động, từng quả lôi cầu màu xanh lớn cỡ gian phòng hiện ra chằng chịt, gấp không biết bao nhiêu lần, tiếp theo như gió táp mưa rào, nện xuống ba người Hàn Lập.

Lân Cửu thấy vậy, giơ tay lên.

Ma bàn màu vàng lóe lên chắn trước người, đồng thời trong cơ thể vang lên ông ông, quanh người lập loè kim quang. Từng luồng kiếm ảnh màu vàng hiện ra, dày đặc vô kể vây quanh thân thể của gã ta, hình thành một mảnh kiếm hải màu vàng.

Gần nửa bầu trời bị kiếm khí lạnh lẽo bao phủ, với khí thế phô thiên cái địa nghênh đón lôi cầu màu xanh rơi xuống.

Gần như cùng một thời gian, Hàn Lập mãnh liệt bấm niệm pháp quyết, Trọng Thủy Chân Luân sáng rực hắc quang, phóng to gấp mấy lần, ngăn cản trước người.

Thủy quang màu đen chói mắt xì ra, hình thành một mảnh thuỷ vân màu đen cực lớn, dày bảy tám chục trượng.

Thủy đạo văn trên Chân Luân sáng rực ánh sáng màu lam ngút trời, từng vòng thuỷ lôi màu lam to lớn từ trong thuỷ vân màu đen bay ra, phát ra tiếng sấm “ầm ầm ầm”, đánh về phía lôi cầu màu xanh đang rơi xuống chung quanh.

Bên kia Lân Thập Thất chẳng biết từ lúc nào cũng đã tế ra một cái hồ lô màu vàng, lơ lửng trên đỉnh đầu.

Từ trong miệng gã truyền ra chú ngữ tối nghĩa, mặt ngoài hồ lô hiện ra một tầng phù văn óng ánh, hình thể bỗng nhiên nhanh chóng phóng lớn lên như gian phòng. Bên trong tiếng “ầm ầm” vang lớn, hồ lô màu vàng chảy ra mấy nghìn hạt cát màu vàng kim óng ánh, tỏa ánh sáng kì lạ, cực kỳ xán lạn.

Những hạt cát óng ánh này vừa xuất hiện, thì một hóa trăm ngàn, nhanh chóng khuếch tán, ở trên không tạo thành một biển cát màu vàng kim óng ánh, ngăn cản trước người gã ta.

Ầm ầm ầm!

Vô số lôi cầu màu xanh đánh lên tầng phòng ngự do ba người thi triển thì lập tức ào ào nổ tung, hóa thành từng mảnh lôi quang màu xanh chói mắt, rồi lại như một đại dương lôi hải mênh mông cuốn về phía ba người.

Tất cả những mảnh hào quang đan xen vào cùng một chỗ, phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa khiến cho hư không chấn động mãnh liệt.

Ba người Hàn Lập thấy cảnh này, trong lòng đều rùng mình.

Lôi cầu màu xanh đoàn này ẩn chứa Mộc thuộc tính dù uy lực có hạn, nhưng sau khi mỗi một quả lôi cầu nổ tung là trong không trung lại lập loè điểm sáng màu xanh, lập tức hiện ra một quả lôi cầu mới, dường như vô cùng vô tận.

Trọng Thủy Chân Luân phát ra thuỷ lôi màu lam rất nhanh bị vô số lôi cầu màu xanh đánh tan. Tùng quả lôi cầu màu xanh không ngừng đánh lên thuỷ vân màu đen, còn lôi quang màu xanh càn quét khắp nơi.

Thủy vân màu đen run rẩy kịch liệt, từng mảnh bị đánh bay khiến cho thuỷ vân vốn dày bảy tám chục trượng, nhanh chóng trở nên mỏng manh.

Năm mươi trượng!

Bốn mươi trượng!

Ba mươi trượng!

Hai mươi trượng!

Trong nháy mắt, thủy vân vốn rất dày chỉ còn lại có vài chục trượng.

Tình hình Lân Thập Thất ở bên kia cũng giống như vậy, biển cát màu vàng trên đỉnh đầu chỉ còn lại một lớp mỏng.

Lân Thập Thất bấm niệm pháp quyết, lòng bàn tay phun ra hai cột sáng màu vàng to lớn, Tiên linh lực trong cơ thể gã điên cuồng rót vào bên trong biển cát trên đỉnh đầu, kiệt lực ngăn cản.

Trọng bảo trong người gã này lần lượt đã bị tổn thất hết, giờ phút này đã không còn bảo vật gì để xuất ra nữa, chỉ còn lại có lớp cát óng ánh này.

Nếu lớp cát này cũng bị phá hủy, gã ta chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.

Trong ba người, thoạt nhìn thì tình huống Lân Cửu là đỡ nhất, kiếm hải màu vàng quanh người gã ông ông vận chuyển, hào quang tuy hơi mờ đi một chút nhưng từng tia kiếm khí màu vàng vẫn đang không ngừng bắn ra, quấy vỡ những lôi cầu màu xanh đang rơi xuống.