Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 308: Cải tạo



Dịch giả: Nguyên Anh

Hàn Lập nhìn những chuyện phát sinh trước mắt, sắc mặt bình tĩnh nhưng trong lòng như đang có phong ba bão táp.

Mọi việc xảy ra rất nhanh như chớp mắt, chưa đến thời gian một hơi thở đã kết thúc. Hào quang trên người nam tử mặc áo bào màu vàng trở nên ảm đạm, khí tức khổng lồ phát ra lúc trước cũng theo đó biến mất không còn.

Hàn Lập thấy vậy, thở dài một hơi, ánh mắt không giấu được vẻ khiếp sợ.

Tuy khí tức khổng lồ chỉ bộc phát trong khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi nhưng đủ làm hắn thót tim, tuy rằng không thể phán đoán chính xác mạnh yếu thế nào nhưng hắn tin tưởng đã vượt xa khí tức của Chân Tiên cảnh.

Nghĩ đến đây Hàn Lập kiềm chế nỗi sợ trong lòng, lần nữa bấm niệm pháp quyết.

Nhưng lúc này cho dù hắn có cố gắng thi pháp thế nào đi chăng nữa, khôi lỗi có hình dáng nam tử mặc áo bào vàng cũng không phản ứng lại chút nào.

Hàn Lập thu lại pháp quyết trong tay, nhắm hai mắt, phóng thần thức vào trong cơ thể khôi lỗi nhanh chóng tìm hiểu.

Một lát sau hắn thu lại thần thức, mở to mắt, sắc mặt trầm ngâm suy nghĩ.

Tuy rằng lúc trước hắn không có cơ hội chính thức tìm hiểu về Tiên Khôi Lỗi nhưng vẫn tự tin có những kiến giải sâu sắc về khôi lỗi thuật, sau một thời gian nghiên cứu cũng đã tìm được chỗ hạch tâm của khôi lỗi này.

Nhưng hắn không ngờ, khu vực này lại trống không.

Ngoài ra, khôi lỗi cũng không còn nguồn năng lượng cung cấp để hoạt động, lúc đầu khi hắn điều khiển có phản ứng chắc là đã tiêu hao hết tia năng lượng cuối cùng còn sót lại.

Theo như hắn dự đoán, nếu muốn duy trì hoạt động cho khôi lỗi này chắc sẽ tốn một số lượng Tiên Nguyên Thạch khổng lồ.

Hàn Lập ngắm nhìn khôi lỗi, vẻ mặt hơi động một chút, dường như nghĩ đến điều gì.

Hắn lặng lẽ đảo tay lấy ra một viên cầu màu vàng, chính là hạch tâm của Giải Đạo Nhân.

Tiếp đến, hắn bấm niệm một đạo pháp quyết đánh vào trong viên cầu. Mặt ngoài viên cầu kim quang lưu chuyển rồi nhanh chóng hóa thành một con cua màu vàng lớn bằng lòng bàn tay. Vừa xuất hiện hai càng cua khua khoắng liên hồi trên đầu rồi từ từ loạng choạng đứng lên.

“Hàn đạo hữu, có chuyện gì vậy, ngươi...” Cua giương đôi mắt nhỏ màu vàng nhìn Hàn Lập, chầm chậm nói.

Từ khi được Hàn Lập tìm về, Giải Đạo Nhân luôn ở trong trạng thái mê man, đến bây giờ nhìn có chút ngơ ngơ ngác ngác.

Nhưng còn chưa dứt lời, cua nhỏ bất chợt im bặt, thân mình di chuyển, hai con mắt màu vàng nhìn chằm chằm vào khôi lỗi nam tử đang đứng yên cách đó không xa.

“Ồ... Một bộ Tiên Khôi Lỗi! Còn là Liên Hiệp Khôi Lỗi! Thật khó tin!” Hai mắt Giải Đạo Nhân tỏa ra kim quang rạng rỡ, miệng thì thào nói.

Vừa nói chuyện, nó vừa bay lên, rời khỏi tay Hàn Lập đáp xuống người khôi lỗi, toàn thân vui sướng máy động liên hồi, hai càng cua sờ tới sờ lui.

Hàn Lập đứng yên quan sát, im lặng không nói gì.

Sau thời gian một nén nhang, Giải Đạo Nhân mới bình tĩnh lại được, quay lại nhìn Hàn Lập, mở miệng hỏi:

“Hàn đạo hữu, đây là một bộ Tiên Khôi Lỗi phẩm giai không thấp, làm thế nào mà ngươi lấy được?”

Trong giọng nói còn mang theo vẻ hưng phấn.

“Việc này nói ra rất dài dòng, nhưng bộ khôi lỗi này có quan hệ rất lớn với Thánh Khôi Môn”. Hàn Lập từ chối cho ý kiến đáp lời.

“Thánh Khôi Môn...Chưa từng nghe nói đến.” Giải Đạo Nhân lẩm bẩm một câu rồi quay lại tiếp tục đanh giá khôi lỗi.

“Đúng rồi, Giải huynh vừa mới nói đến Liên Hiệp Khôi Lỗi, đây là có ý gì?” Hàn Lập lại hỏi.

“Liên Hiệp Khôi Lỗi...thật ra xem như một loại khôi lỗi đặc biệt, khôi lỗi bình thường sau khi luyện chế xong thì thực lực gần như cố định, về sau mặc dù có thể tăng lên nhưng cũng không đáng kể. Nhưng Liên Hiệp Khôi Lỗi thì lại khác, chiến lực của nó ra sao chủ yếu phụ thuộc vào thần thức của người điều khiển cùng độ phù hợp, tương thông lẫn nhau. Nói ngắn gọn, thật giống với một kiện pháp bảo.” Giải Đạo Nhân không quay đầu lại, chầm chậm giải thích.

“Thì ra là thế, dường như Giải đạo hữu rất hứng thú với bộ khôi lỗi này, phải chăng có thể dùng được?” Hàn Lập gật nhẹ đầu, mở miệng hỏi.

“Điều này...Ta còn chưa xem xét được kỹ, nhưng bộ khôi lỗi này mang thuộc tính Thổ, bình thường cần người tu luyện công pháp Thổ thuộc tính điều khiển mới phù hợp. Ở trạng thái tốt nhất, chắc là có thể phát huy thực lực tương đương Kim Tiên Trung Kỳ.” Giải Đạo Nhân xoay người lại, chần chừ nói.

“Thần thông của Giải huynh là Lôi thuộc tinh, nói như vậy...” Hàn Lập cau mày đáp lời.

“ Đúng thế, ta và bộ Liên Hiệp Khôi Lỗi này không cùng thuộc tính.” Giải Đạo Nhân nhẹ gật đầu.

“Ra thế.” Hàn Lập nghe được câu trả lời, trong lòng có chút thất vọng.

Hắn tự phụ bản thân có thần thức cường đại, nhưng lại không tu luyện công pháp Thổ thuộc tính, cho dù cố gắng điều khiển bộ khôi lôi này cũng không có cách nào phát huy toàn bộ thực lực của nó.

“Nếu cho ta một môi trường thích hợp, cùng đầy đủ tài nguyên, cũng không phải đã hết hy vọng”. Giải Đạo Nhân trầm mặc một lát, bỗng nhiên mở miệng nói.

“Giải đạo hữu cần gì cứ nói, ta sẽ cố hết sức nghĩ cách.” Hàn Lập nghe vậy vui mừng hỏi vội.

Vì nếu có thể giúp Giải Đạo Nhân điều khiển thành công bộ Tiên Khôi Lỗi này thì khác nào hắn có thêm một đại năng cấp bậc Kim Tiên hỗ trợ.

“Đầu tiên cần bố trí một lôi trận, trận pháp này cũng không quá phức tạp, nhưng chỗ khó là ở trận nhãn cần một loại thiên địa linh vật không ngừng cung cấp lôi điện chi lực. Đây cũng là chỗ mấu chốt quyết định đến việc cải tạo có thành công hay không. Ngoài ra cần một số lượng lớn Tiên Nguyên Thạch cùng cực phẩm linh thạch Lôi thuộc tinh để duy trì, đảm bảo trong quá trình ta cải tạo không được gián đoạn một khắc nào”. Giải Đạo Nhân nói một mạch.

Nói xong, cua vàng há miệng phun ra một ngọc giản nhỏ bay về phía Hàn Lập.

Hàn Lập đưa tay tiếp nhận ngọc phiến, nhanh chóng đưa thần thức xem xét, bên trong là một bộ lôi trận, đối với hiểu biết hắn cũng không tính là phức tạp.

Ngoài ra, để vận chuyển trận pháp cần khoảng một nghìn Tiên Nguyên Thạch cùng số lượng lớn cực phẩm linh thạch Lôi thuộc tính, mức hao tốn quả thật kinh người nhưng đối với thân gia của hắn ngày hôm nay cũng không thành vấn đề.

“Không có gì phức tạp, nhiều nhất bảy ngày sau ta sẽ bố trí xong cho Giải huynh”. Sau khi suy nghĩ một chút, Hàn Lập trả lời.

“Xem ra sau khi quay về tiên giới đạo hữu gặp được cơ duyên không nhỏ, nếu thế ta chờ hồi âm của đạo hữu”. Giải Đạo Nhân nghe thế dường như cũng không quá ngạc nhiên đáp lại.

....

Mấy ngày sau.

Trên mặt đất trong mật thất được khắc vô số đường vân màu tím, tạo thành một trận pháp cỡ lớn hình tròn, bộ Tiên Khôi Lỗi mang hình dáng nam tử trung niên mặc hoàng bào đứng thẳng trong pháp trận, xung quanh có tám cột Lôi Mộc màu vàng, chính là Câu Lôi Mộc.

Trên Câu Lôi Mộc cũng được khắc trận văn, thỉnh thoảng phía trên có từng đạo hồ quang điện màu tím lượn lờ.

Trung tâm lôi trận có một lỗ tròn, khảm nạm trong đó là một viên tinh thạch hình cầu màu tím, đây chính là viên ngọc trai năm đó lúc Hàn Lập vượt Lôi Bạo Hải Dương may mắn cướp được từ Lôi Bạng Yêu Thú lúc nó đang thu nạp lôi điện chi lực.

Lúc này Hàn Lập đang đứng trước cửa mật thất, Giải Đạo Nhân trong hình dáng con cua nhỏ màu vàng thì ở trên vai hắn.

Hai tay Hàn Lập bấm niệm liên hồi, từng đạo từng đạo pháp quyết loé lên rồi chui thẳng vào trong pháp trận đánh lên trên ngọc trai màu tím ở trung tâm.

Tiếng sấm rền liên tiếp vang lên.

Trong chốc lát, tất cả trận văn trên mặt đất đều khởi động, toả ra ánh sáng chói mắt, tầng tầng lớp lớp hồ quang điện màu tím phát tán ra, giữa không trung vô số lôi xà cuồng loạn.

Chỉ vài khoảnh khắc, toàn bộ không gian trong mật thất biến thành một thế giới tràn ngập lôi điện màu tím.

“Giải huynh, ngươi xem trận pháp này thế nào?”. Hàn Lập nói với Giải Đạo Nhân.

“Hàn đạo hữu quả nhiên không làm ta thất vọng, đặc biệt là viên tinh thạch ở giữa trận pháp kia, dường như trong đó ẩn chứa rất nhiều lôi điện chi lực?”. Giải Đạo Nhân gật gật đầu, giơ càng chỉ về ngọc trai màu tím đang phát tán lôi quang tứ phía hỏi.

Hàn Lập cũng không giấu điều gì, liền kể lại lai lịch của viên ngọc trai.

“Vốn ban đầu ta chỉ nắm chắc ba thành, bây giờ có lẽ phải được năm thành.” Giải Đạo Nhân nói tiếp một câu rồi nhanh chóng duỗi chân, thân hình hoá thành một đạo kim quang nhảy vào trong lôi trận.

Đôm đốp!

Từng mảng lớn lôi xà từ bốn phía trong pháp trận tràn ra, dũng mãnh bay về hướng Giải Đạo Nhân đang lao tới.

Trên người Giải Đạo Nhân hiện ra những đạo hồ quang điện màu vàng chói mắt bao bọc toàn bộ cơ thể, hoá thành một viên lôi cầu lao nhanh về phía lồng ngực khôi lỗi.

Lôi quang loé lên, lôi cầu màu vàng kim bỗng nhiên chìm vào trong đó, biến mất không thấy gì nữa.

Thân thể nam tử mặc hoàng bào run lên một cái, làn da toả ra ánh sáng màu vàng đất chói mắt, chỉ mỗi khu vực ở lồng ngực có hồ quang điện lượn lờ che phủ.

Dường như những lôi điện màu tím trong lôi trận bị điều gì đó thu hút, tất cả kéo đến hội tụ tại lồng ngực khôi lỗi, hoà hợp vào nhau.

Đột nhiên chỗ lồng ngực lôi điện chớp lên rồi lan toả khắp cơ thể khôi lỗi.

Hào quang của lôi điện va chạm với màn sáng màu vàng đất, đan xen kịch liệt, thỉnh thoảng phát ra từng tiếng nổ vang, khiến cho mật thất rung động lắc lư, lôi trận cũng chịu ảnh hưởng, có chút hỗn loạn.

Hàn Lập vẫn đứng ở cửa quan sát tình hình phát sinh, sắc mặt lạnh lùng không thay đổi, nhưng trong mắt không giấu được vẻ mong đợi.

Theo như lời Giải Đạo Nhân nói, quá trình dung hợp chắc phải kéo dài mấy chục năm, thậm chí cũng có thể lên đến trăm năm. Tuy nhiên với lượng lôi điện dồi dào ẩn chứa trong ngọc trai cùng với số Tiên Nguyên Thạch và cực phẩm linh thạch Lôi thuộc tính đã được chuẩn bị đầy đủ thì chắc sẽ không có vấn đề gì.

“Hy vọng mọi việc sẽ thuận lợi.”

Hàn Lập lẩm bẩm tự nói với mình một tiếng rồi quay người đi ra khỏi mật thất, sau khi đóng cửa lại còn cẩn thận bày ra một tầng cấm chế.

Lát sau hắn đã khoanh chân ngồi ở một gian mật thất khác.

Chuyện của Giải Đạo Nhân còn mất một khoảng thời gian, hắn cũng cần suy tính lại một chút tình cảnh hiện tại của mình.

Những năm gần đây thu thập được khá nhiều Tiên Nguyên Thạch, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì đã có khả năng luyện chế ra đầy đủ đan dược đến lúc đột phá tu vi.

Nhưng trong hành trình ở Thánh Khôi Môn gặp phải Trọng Loan làm cho hắn càng phải tăng cường cảnh giác.

Tuy rằng đã giết chết đối phương nhưng từ những việc thu được trong trí nhớ của hạc đen thì mọi chuyện vẫn còn phức tạp vô cùng, chưa thể giải quyết được.

Theo như lời Trọng Loan nói, cho dù không ngẫu nhiên gặp nhau ở Thánh Khôi Môn thì đối phương cũng có ý định sau đó đến Cổ Vân Đại Lục tìm kiếm, nói cách khác bây giờ hắn ở trong Chúc Long Đạo nhưng vẫn chưa an toàn tuyệt đối.

Địch nhân của hắn chưa hẳn sẽ không tìm đến nơi này.

Nếu như sư tôn của Phương Bàn, Trọng Loan, hoặc kẻ bí ẩn sau lưng Phương bàn tìm tới, lúc đó phải làm sao đây?