Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 387: Loạn cục



Dịch giả: Độc Hành

Cách đó mấy trăm vạn dặm, một chỗ trên mặt biển đang bình lặng không một gợn sóng, đột nhiên lăng không phát ra một tiếng sét đánh, kim quang lóe sáng hiện ra từng đạo kim sắc lôi điện, đan vào nhau tạo thành một cái pháp trận lôi điện huyền ảo.

Pháp trận kim sắc lóe lên rồi biến mất, ở trung tâm pháp trận hiện ra thân ảnh Hàn Lập.

Hắn vừa đứng vững thân hình, liền toả thần thức lan ra.

Xác định trong vòng ngàn dặm không có gì bất thường, trong nội tâm hắn buông lỏng, tiếp theo quay đầu nhìn về hướng Hắc Phong Đảo, ánh mắt chớp động.

Lần này Lô Việt đến Hắc Phong hải vực hẳn là có mục đích khác, hơn phân nửa chắc không phải tìm mình. Tuy mình bị Bắc Hàn Tiên Cung truy nã, nhưng dù sao chỉ là một tu sĩ Chân Tiên Cảnh, có lẽ không đến mức vận dụng một tồn tại cấp Kim Tiên để đi đối phó mình.

Tuy là thế, nhưng Hàn Lập cũng không dám chủ quan. Tuy hôm nay hắn cảm thấy có đủ năng lực tự bảo vệ mình khi đối mặt Kim Tiên, nhưng nếu bị đối phương phát hiện mình đang ở tại Hắc Phong hải vực, phiền toái quả thật không nhỏ.

Ngoài ra, nhìn tâm thái Lô Việt đi vào Hắc Phong Đảo, dường như người này có liên quan với Hắc Phong Đảo.

Nghĩ đến đây, trong đầu Hàn Lập không khỏi nhớ tới đám người kỳ quái lúc hắn trở lại Hắc Phong hải vực lần trước, những người này dường như có quan hệ không cạn với Hắc Phong Đảo.

Chẳng lẽ những người kia cũng là người Bắc Hàn Tiên Cung?

Ý niệm trong đầu Hàn Lập chuyển động, lật tay lấy ra một cái trận bàn màu đen, tay thúc giục pháp quyết.

Trận bàn lập tức hiện ra mảng lớn quang mang, từng đoàn hắc quang từ trong hiện ra, sau một lúc ngưng tụ thành một pháp trận truyền âm.

Miệng Hàn Lập khẽ nhúc nhích, phát ra một tin tức, rồi lẳng lặng đứng chờ.

Kết quả đợi chừng một phút đồng hồ, pháp trận truyền âm hơi lập loè một cái, trừ lần đó ra, không có phản ứng nào khác.

Hàn Lập thấy vậy, khẽ cau mày.

Trận bàn đưa tin này là Giao Tam đưa cho hắn trước khi rời khỏi bí cảnh Luân Hồi Điện. Hắn muốn thông qua người này hỏi bóng hỏi gió tìm hiểu một chút thế cục Hắc Phong hải vực hôm nay.

Nhưng người này lại không đáp lại tin tức chút nào.

Hàn Lập không khỏi lắc đầu, thu trận bàn vào, ánh mắt nhìn lên mặt biển tĩnh lặng phía trước, ý niệm trong đầu chuyển động.

Hôm nay Hắc Phong hải vực thật giống như mặt biển này, thoạt nhìn bề ngoài tuy gió êm sóng lặng, tranh đấu giữa Hắc Phong Đảo và Thanh Vũ Đảo cũng tạm thời dừng lại, nhưng bên trong lại mơ hồ có mạch nước ngầm bắt đầu khởi động.

Đầu tiên là thế lực thần bí Luân Hồi Điện, đối thủ một mất một còn của Bắc Hàn Tiên Cung, đột nhiên xuất hiện ở Hắc Phong hải vực, lại còn vừa đấm vừa xoa chiêu mộ mình gia nhập, lại luyện chế đan dược cổ quái, không biết đang mưu đồ chuyện gì. Hôm nay người Bắc Hàn Tiên Cung cũng xuất hiện ở đây, hơn nữa còn có quan hệ không rõ với thế lực lớn nhất Hắc Phong Đảo.

Cục diện mê loạn như thế, nếu tiếp tục lưu lại nơi đây thì chẳng có bất kỳ chỗ tốt nào, tốt nhất vẫn là nên mau rời khỏi mảnh đất thị phi này.

Chẳng qua truyền tống trận từ Hắc Phong Đảo đi thông ngoại giới đã bị phong bế, muốn rời khỏi cũng chỉ có thể đi xuyên qua Lạc Phách Kinh Phong.

Dùng thần trí chi lực của mình, kết hợp với Định Phong Châu, tự tin có thể ứng phó.

Lại nói tiếp, hắn có phần hiếu kỳ với chỗ sâu bên trong Lạc Phách Kinh Phong, đang muốn tìm hiểu một phen.

Trong nội tâm đã xác định, Hàn Lập thở nhẹ một hơi, ánh sáng màu xanh trên người lóe lên, đang muốn bắn đi, nhưng ngay sau đó thân hình trì trệ lại, quay đầu nhìn lại một hướng.

Hắn hơi trầm ngâm một chút, sau đó trên người hiện ra thanh sắc quang mang, hóa thành một đạo thanh hồng bay về phía chỗ đó.

Lúc này, trong một đại điện tĩnh mịch ở phủ đảo chủ Hắc Phong Thành.

Điện này rộng chừng bốn năm trượng, sâu hai ba mươi trượng, ánh sáng ảm đạm vô cùng, hai bên đại điện đặt hai hàng giá gỗ, trên kệ gỗ có ngọn nến đang cháy đỏ bừng, tán phát ra trận trận mùi thơm kỳ dị.

Ánh nến mờ nhạt không làm cho đại điện sáng hơn, ngược lại khiến cho nơi đây càng thêm tĩnh mịch.

Phía cuối đại điện là một bình đài tam cấp, một nam tử áo trắng đang ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ toạ, đúng là Tiêu Tấn Hàn.

Mắt gã nhắm chặt, dường như đang tu luyện, từng sợi sương mù màu đen nhè nhẹ từ trên người gã tán phát ra, tràn ngập phạm vi ba trượng quanh người.

Một cổ khí tràng quỷ dị bao phủ toàn bộ đại điện, làm cho người ta không thở nổi, giống như một đầu hung thú vô hình đang đi đi lại lại trong điện.

Hai người đứng ở phía dưới, đúng là Lô Việt cùng thiếu phụ trẻ tuổi.

Thần sắc hai người cực kỳ cung kính, trên trán lấm tấm mồ hôi, không dám lên tiếng quấy rầy.

Thật lâu sau, Tiêu Tấn Hàn mở to mắt, sương mù màu đen quanh người lập tức chui vào trong cơ thể gã, khí tràng quỷ dị trong đại điện cũng biến mất.

Sắc mặt hai người Lô Việt buông lỏng, thoáng đứng thẳng thân thể lên.

"Sự tình làm đến đâu rồi?" Tiêu Tấn Hàn hỏi.

"Cung Chủ yên tâm, hết thảy đều làm thoả đáng theo phân phó của ngài. Bát Hoang Lưu Ly Trận cũng đã gia cố thêm một lần nữa, vị trí cửa vào tuyệt sẽ không bị người Thương Lưu Cung và Phục Lăng Tông cảm ứng được." Lô Việt cung kính trả lời.

"Địch nhân chủ yếu của chúng ta là Luân Hồi Điện." Tiêu Tấn Hàn hơi híp mặt lại, trong mắt hiện lên một tia tinh quang như lôi điện.

"Vâng. Hôm nay chỉ sợ những người Luân Hồi Điện kia giống như con ruồi bay loạn, căn bản không cách nào phát hiện được cửa vào chính thức." Lô Việt cảm thấy một cỗ áp lực lớn bao phủ xuống, lập tức sắc mặt trắng bệch, nói gấp.

"Việc này các ngươi cần phải cẩn thận, quyết không để xảy ra sơ suất gì!" Lúc này Tiêu Tấn Hàn mới hài lòng gật đầu nhẹ, trầm giọng nói ra.

"Xin Cung Chủ yên tâm!" Lô Việt lập tức nói ra.

Sắc mặt Tiêu Tấn Hàn buông lỏng xuống, im lặng phất phất tay.

Hai người Lô Việt thi lễ một cái, lui ra ngoài, đi ra cung điện thật xa, tinh thần căng thẳng mới mới giảm xuống.

"Tu vi Cung Chủ càng ngày càng cao thâm khó lường, chỉ cần hành động lần này thuận lợi, tiến giai Thái Ất Cảnh sẽ không xa." Thiếu phụ trẻ tuổi nói ra.

"Nên như thế, lần này kế hoạch chỉ được phép thành công, không được phép thất bại." Lô Việt nói ra chậm rãi.

"Việc này đương nhiên, ta biết rõ." Thiếu phụ trẻ tuổi gật đầu.

Hai người bước nhanh ra xa, rất nhanh thân hình biến mất ở cuối đường.

Trên một lầu các ở phía xa, hai bóng người đang đứng bên cửa sổ nhìn hai người Lô Việt rời đi, chính là Lục Quân và Lục Vũ Tình.

"Phụ thân, lần này Tiên Phủ..." Môi Lục Vũ Tình khẽ động, đang muốn nói chuyện.

Sắc mặt Lục Quân khẽ biến, vội vàng trừng mắt với Lục Vũ Tình, ngăn trở nàng tiếp tục nói. Gã đóng cửa sổ lại rồi quay người đi vào bên trong lầu các.

Lục Vũ Tình âm thầm thè lưỡi, đi theo đằng sau.

Lục Quân đi vào một cái phòng nằm sâu trong lầu các mới dừng lại, hai tay vung lên, đánh ra từng đạo pháp quyết.

Chung quanh gian phòng hiện ra từng đạo cấm chế, khoảng bảy tám tầng, bao bọc nơi này vào bên trong cực kỳ chặt chẽ.

Lục Quân đánh vào trên vách tường một cái, thanh âm ken két vang lên, mặt tường hiện ra một cái cửa ngầm.

Hai người đi vào, cửa ngầm lập tức đóng lại.

Phía sau cửa là một căn phòng nhỏ tối, vách tường được xây bằng một loại tinh thạch màu đen, tản mát ra một tầng quang mang u ám.

Tiến vào gian phòng này giống như tiến nhập một không gian khác, triệt để cách ly với bên ngoài.

"Tình Nhi, ta đã nói với ngươi nhiều lần, những người kia tu vi cực cao, không biết thần trí của bọn họ đạt đến trình độ nào, nên mỗi tiếng nói cử động đều phải ngàn vạn lần chú ý, toàn bộ phủ đảo chủ chỉ sợ có mỗi nơi u tối này mới tương đối an toàn một chút." Lục Quân trầm giọng nói ra.

"Vâng, con biết rồi." Lục Vũ Tình gật đầu nhẹ.

Lúc này thần sắc Lục Quân mới trầm tĩnh lại, cưng chiều vỗ vỗ bả vai Lục Vũ Tình, ngồi xuống một cái bàn bên cạnh.

"Phụ thân, những năm qua Hắc Phong Đảo chúng ta một mực ra sức cho Bắc Hàn Tiên Cung... Những thứ khác không nói, vì tranh đấu cùng Thanh Vũ Đảo, hơn ba mươi sáu đảo hầu như một nửa biến thành phế tích. Hiện tại Tiên Phủ xuất thế, chẳng lẽ không thể cho chúng ta một cái danh ngạch?" Lục Vũ Tình có chút không cam lòng hỏi.

Da mặt Lục Quân khẽ nhăn một cái, âm thanh chua chát nói: "Bắc Hàn Tiên Cung là tồn tại bực nào, Hắc Phong Đảo chúng ta trong mắt bọn họ còn không đáng một đồng."

Lục Vũ Tình nghe vậy, trên mặt hiện lên vẻ tức giận.

"Được rồi, loại chuyện này cũng không cần hy vọng xa vời, chỉ hy vọng việc này chấm dứt sớm, Bắc Hàn Tiên Cung có thể thực hiện lời hứa không can thiệp vào chuyện Hắc Phong hải vực chúng ta nữa." Lục Quân thở dài.

...

Sau nửa tháng.

Trên không hải vực cách Ô Mông Đảo mấy vạn dặm, nương theo kim sắc lôi điện chớp động, thân hình Hàn Lập từ trong pháp trận lôi điện hiện ra.

Ánh mắt hắn đảo qua khắp nơi, sau đó bay về hướng Ô Mông Đảo.

Một lát sau, hư không gần Ô Mông Đảo lóe lên, thân hình Hàn Lập hiện ra.

Hắn nhìn xuống Ô Mông Đảo phía dưới, thấy nó hoàn hảo không tổn hại gì, trong nội tâm buông lỏng một chút, xem ra những thiên tai quỷ dị lúc trước cũng không ảnh hướng đến nơi đây.

Lúc này cả tòa đảo đang ở vào trạng thái phong đảo, cấm chế các nơi vẫn vận chuyển như trước.

Hàn Lập hơi trầm ngâm, lấy ra một vòng tay trữ vật.

Hắn phất tay phát ra một cỗ ánh sáng màu xanh, bao trùm vòng tay trữ vật, sau đó lóe lên biến mất không thấy.

Một chỗ trong mật thất Ô Mông Đảo, Lạc Phong đang khoanh chân ngồi, thanh quang trên người lượn lờ giống như sương mù, thỉnh thoảng biến ảo ra các loại hình dạng, dường như đang tu luyện một môn bí thuật.

Vào thời khắc này, trước người gã lăng không xuất hiện một viên ánh sáng màu xanh, bên trong là một vòng tay trữ vật.

Ánh sáng màu xanh lóe lên tiêu tán ra, vòng tay trữ vật lập tức rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng vang nhỏ “lạch cạch”.

Ánh sáng màu xanh bên ngoài thân Lạc Phong run lên, sau đó tiêu tán đi, gã mở mắt ra.

Nhìn vòng tay trữ vật trên mặt đất, gã hơi ngẩn ra, nhưng vào lúc này, bên tai truyền đến thanh âm của Hàn Lập.

"Trong vòng trăm năm tới, tiếp tục phong đảo, nghỉ ngơi dưỡng sức."

"Vâng!" Lạc Phong đứng lên, thần sắc cung kính ôm quyền nói ra.

Chẳng qua là ngoại trừ thanh âm lúc trước, gã không còn nghe thấy bất kỳ thanh âm nào khác.

Lạc Phong đợi một hồi, lúc này mới cầm lấy vòng tay trữ vật trên mặt đất, phóng xuất thần thức chui vào trong đó, trên mặt lập tức vui vẻ.

Bên trong vòng tay trữ vật có một nhóm lớn tài liệu linh thạch, số lượng rất nhiều, đủ cho Ô Mông Đảo sử dụng trong mấy trăm năm.

Lúc này Hàn Lập đã đi tới chỗ bế quan tu luyện của Địa Chích Hóa Thân.

Lần này hắn đi vòng vèo Ô Mông Đảo, xem xét tình huống ở trên đảo, chủ yếu nhất vẫn là vì lấy đi Trọng Thuỷ mà Địa Chích Hóa Thân luyện chế ra trong những năm qua.

Thân hình Hàn Lập treo giữa không trung, nhìn xuống mặt biển phía dưới. Trên mặt biển đang có một vòng xoáy khổng lồ xoay tròn ù ù, trong mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc.

Vòng xoáy này có phạm vi chừng ngàn dặm, những nơi đi qua sóng biển cuồn cuộn, hình thành từng đạo sóng biển cao hơn trăm trượng, từng vòng quét ra bốn phương tám hướng, thanh thế kinh người đến cực điểm.

Động tĩnh lớn như vậy, trước kia chưa từng thấy a.

"Chẳng lẽ..." Bỗng nhiên Hàn Lập nghĩ tới điều gì, không nói hai lời thân hình hạ xuống, trực tiếp chui vào bên trong vòng xoáy.

Trên bình đài dưới đáy biển, toàn thân Địa Chích Hóa Thân tản mát ra lam quang chói mắt, chồn cuộn xung quanh người, tạo thành một quang đoàn màu lam to chừng mười trượng.

Ngoài ra, trên đỉnh đầu hoá thân còn lơ lửng một cây quang tia màu lam vừa to vừa thô, so với trước to hơn gấp bội, vô số phù văn màu lam nhảy chung quanh quang tia.

Khí tức khổng lồ từ trên người tán phát ra, thình lình đã đạt đến cấp độ Chân Tiên Cảnh Hậu Kỳ.

Hàn Lập thấy cảnh này, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, nhưng cũng không quá đỗi kinh ngạc.

Lúc trước hóa thân này đã đạt đến Chân Tiên Cảnh trung kỳ đỉnh phong. Những năm này tuy hắn bận rộn việc tu luyện, nhưng thỉnh thoảng ngưng tụ một ít tinh hạt truyền về cung cấp cho gã tu luyện. Chỉ cần có đủ tinh hạt cung cấp, mấy trăm năm tiến giai Hậu Kỳ cũng không phải việc lạ.

Dù cô đọng Trọng Thuỷ mất mấy trăm năm, bất quá nếu so với tu sĩ khác sẽ mất mấy trăm vạn năm.

Đang cân nhắc, lam quang chung quanh Địa Chích Hóa Thân chấn động một hồi, sau đó sáp nhập vào trong cơ thể như trường kình hấp thuỷ, tiếp theo gã đứng lên, xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía Hàn Lập.

"Lấy tất cả Trọng Thuỷ trên người của ngươi đưa cho ta." Hàn Lập mở miệng nói.

Địa Chích Hóa Thân nghe vậy, lật tay lấy ra hai cái túi màu đen đưa tới, chính là túi Thiên Thủy mà Hàn Lập mua được trước đây từ Vô Thường Minh.

Thần thức Hàn Lập đảo qua, hít sâu một hơi.

Một cái túi Thiên Thủy đã tràn đầy, túi còn lại cũng không sai biệt lắm đến một nửa, xem ra theo tu vi tăng lên, tốc độ hóa thân cô đọng Trọng Thủy cũng tăng lên không ít.

Tay hắn bấm niệm pháp quyết, bên ngoài thân hiện ra một tầng tinh quang, đưa tay tiếp lấy.

Tuy đã chuẩn bị, nhưng khi tiếp nhận hai chiếc túi to, hai cánh tay hắn vẫn trầm xuống. Dưới bụng hắn chớp động một hồi tinh huy, mơ hồ hiện ra mười tám quang điểm ngôi sao, lúc này mới nâng hai cái túi lên nhẹ nhàng.

Hàn Lập thấy vậy, trên mặt hiện lên vẻ hài lòng.

Hai túi Trọng Thủy này, thêm lúc trước còn một túi, số lượng đã đủ tác dụng trong chiến đấu.

Hắn thu hai túi Thiên Thủy vào, sau đó lật tay lấy ra ba cái còn trống đưa cho Địa Chích Hóa Thân, phân phó nó tiếp tục cô đọng Trọng Thủy. Hắn không dừng ở nơi này lâu, lặng yên không một tiếng động bay về phía xa.

Bay xa một khoảng không làm người khác chú ý, lập tức hắn thi triển ruyền tống lôi trận chạy đi.

Bộ pháp trận truyền tống Câu Lôi Mộc kia hắn đã thu hồi trên đường trở lại Ô Mông Đảo rồi.

Hơn nửa tháng sau, một chỗ biên thuỳ của Hắc Phong hải vực.

Một đạo thanh hồng từ đằng xa bay vụt đến, lóe lên rơi xuống, hiện ra thân ảnh Hàn Lập.

Phía trước chính là khu vực Lạc Phách Kinh Phong, khắp nơi là từng đạo âm phong màu đen, liền trời tiếp đất, bài sơn đảo hải.

Hàn Lập nhìn âm phong vô cùng vô tận phía trước, lật tay lấy ra Định Phong Châu, sau đó đâm đầu vào bên trong âm phong.

Lập tức âm phong chung quanh vọt tới cuồn cuộn, nhưng bị Định Phong Châu suy yếu hơn phân nửa nên không tạo thành ảnh hưởng quá lớn tới hắn.

Lúc đầu Hàn Lập thử thích ứng, phát hiện không có gì đáng ngại liền bắt đầu tăng tốc, bay nhanh về phía trước.

Do thiên địa linh khí ở nơi này bị ngăn trở, ảnh hưởng không nhỏ đến việc bổ sung Tiên Linh Lực, cho nên trước khi tới đây hắn đã hao tốn không ít Tiên Nguyên Thạch mua được một đám đan dược khôi phục từ Vô Thường Minh, chuẩn bị vô cùng sung túc.

Thời gian trôi qua từng chút, trong nháy mắt

Hàn Lập đã đi được bốn năm ngày trong Lạc Phách Kinh Phong phô thiên cái địa.

Khu vực xâm nhập Lạc Phách Kinh Phong nơi này, trình độ đã vượt xa chỗ bí cảnh của Luân Hồi Điện lúc trước.

Lạc Phách Kinh Phong chung quanh không tán loạn như lúc trước, mà ngưng tụ cùng một chỗ, hóa thành từng đạo lốc xoáy màu đen cực lớn tầm hơn mười trượng, trên trăm trượng, giống như vô số cự long màu đen gào thét qua.

Từng đạo lốc xoáy cực lớn trùng kích đến, tuy rằng tiến vào phạm vi Định Phong Châu tản mát ra gợn sóng, uy lực lập tức đại giảm, nhưng lốc xoáy này không phải chuyện đùa, hầu như có thể so với một kích toàn lực của tu sĩ Đại Thừa kỳ.

Lúc này toàn thân Hàn Lập lóng lánh ngân mang, bên ngoài thân ngưng tụ thành một tầng Chân Cực Chi Mô hơi mờ, từng đạo phong long oanh kích đến, hung hăng đánh lên người hắn, lại giống như đánh lên đá ngầm, bọt nước văng tung toé rồi tiêu tán.

Uy lực những âm phong này hắn không để vào mắt, chẳng qua từng tiếng quái thanh gầm lên ô ô từ trong miệng phong long phát ra chấn kinh hồn phách, lợi hại gấp mười lần so với lúc vừa mới tiến vào.

Tuy những quái âm này cũng bị Định Phong Châu suy yếu hơn phân nửa, bất quá vẫn vượt xa so với lúc đầu.

Vì thế Hàn Lập phải giảm tốc độ đi tới lại, bắt đầu thúc giục Luyện Thần Thuật chống cự, lúc này mới cảm thấy đỡ hơn.

Giờ phút này, toàn thân hắn hóa thành một đạo lưu quang màu đen, giống như một chiếc thuyền con, nhanh chóng xuyên qua âm phong vô tận.

...

T/g: Có một tin tốt báo cho mọi người, nếu không có gì ngoài ý muốn, vài ngày sau phàm nhân sẽ khôi phục lại tiết tấu hai chương như lúc đầu ^^