“Đại thúc, có phải ngươi lén lút sau lưng ta giấu hết bảo vật! Mấy món nay đều là đồ thừa lại, có phải không?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kim Đồng nhíu chặt, bất mãn kêu lên.
“Thấy ngươi sau khi gặm hết lò đan ngủ say như vậy ta không nỡ đánh thức.” Hàn Lập sờ sờ mũi, tỉnh bơ nói.
Kim Đồng nghe xong chu môi phùng má, tất nhiên không chấp nhận được câu trả lời của hắn.
Bạch Ngọc Tỳ Hưu đang nằm một bên thấy cảnh này, tròng mắt quay tít một vòng, tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Vòng trữ vật này ta để dành cho ngươi, mặc kệ bên trong có thứ gì đều của ngươi hết.” Hàn Lập nhấc tay lấy ra một vòng trữ vật đưa cho Kim Đồng.
Chủ nhân trước của vòng trữ vật này chính là Tề Thiên Tiêu, gã tông chủ từng giao thủ với Kim Đồng.
Kim Đồng nghe thế bán tín bán nghi nhận lấy vòng tay, sau khi nhìn vào trong khuôn mặt nhỏ nhắn liền giãn ra, không giấu được vẻ vui mừng.
“Cuối cùng vẫn là Đại Thúc tốt nhất.”
Kim Đồng nhanh nhẹn đeo vòng trữ vật lên tay, cũng thu hết tất cả số pháp bảo còn lại trên mặt đất vào.
Hàn Lập im lặng nhìn, khẽ mỉm cười.
Bạch Ngọc Tỳ Hưu càng xem càng thấy ủy khuất, cùng là thú với nhau mà bị đối xử khác biệt đến thế, quả thật muốn tức chết. Nó chán chường nằm bẹp xuống một bên.
Tâm tình Kim Đồng thoải mái, lúc này mới để ý thấy còn có một con tỳ hưu mày rậm mắt to đang nằm sấp bên cạnh. Nó liền nhảy nhót đi tới gần, giơ tay vỗ lên đầu tỳ hưu một cái thích thú nói:
“Đại thúc, con chó vườn này từ đâu ra thế? Ta ăn có được không?”
Nó mới mở miệng đã làm Bạch Ngọc Tỳ Hưu ngạc nhiên với tức giận gần chết, gào lên mắng: “Tiểu nha đầu nhà ngươi nói cái gì đó, tiểu gia đây là Man Hoang Chân Linh!”
“Dám trước mặt bản tiên nữ tự xưng là tiểu gia...” Ánh mắt của Kim Đồng bỗng trở nên lạnh lẽo, khóe miệng nhếch lên lộ ra hai hàm răng nhỏ dày đặc sắc nhọn.
Bạch Ngọc Tỳ Hưu nhìn vào đó không hiểu sao thấy lạnh hết cả người.
Nhưng mà hôm nay quả thật uất ức lắm rồi, nó không thể để một tiểu nha đầu cũng muốn là trèo lên đầu mình được.
“Nhìn tiểu gia thu thập ngươi...” Bạch Ngọc Tỳ Hưu há miệng đỏ lòm, rồi biến thân to bằng căn phòng.
“Há há...” Kim Đồng nhếch miệng cười một tiếng, trên người hào quang màu vàng cũng sáng lên.
Hàn Lập thấy thế, há miệng không biết nói gì, yên lặng quay người, mắt mù tai điếc lủi về phía xa.
...
Ước chừng nửa khắc sau, sau một loạt náo động đảo nhỏ lại trở nên yên tĩnh.
“Đi thôi, chúng ta quay về Ô Mông Đảo.” Hàn Lập sau khi xóa mọi dấu tích của bản thân còn lưu lại trên đảo liền mở miệng nói.
Dứt lời, hắn vung tay lấy ra bộ Bích Ngọc Phi Xa vốn của Công Thâu Cửu rồi nhanh chóng nhảy lên.
“Được rồi, xuất phát...” Kim Đồng hào hứng kêu lớn.
Nó đang cưỡi lên một con tỳ hưu màu trắng như tuyết, khuôn mặt tỳ hưu nhìn chán nản như sắp chết, bi quan, chán chường thảm thương hết chỗ nói.
“Tiểu Bạch, còn không đi?” Thấy tỳ hưu không có phản ứng gì, Kim Đồng liền kẹp chặt hai chân trách mắng.
Bạch Ngọc Tỳ Hưu phẫn uất gào lên một tiếng, quang mang quanh người sáng lên chở Kim Đồng nhảy lên phi xa.
Phi xa hóa thành một đạo lưu quang lao đi, trong nháy mắt biến mất cuối chân trời.
...
Mấy ngày sau, trên không trung một hải đảo hiện ra chùm sáng xanh biếc giống như dịch chuyển tức thời lao đến, phía sau còn kéo theo những đạo tàn ảnh, mấy hơi thở sau mới tiêu tán.
Ánh sáng màu xanh thu liễm, hiện ra một cỗ Bích Ngọc Phi Xa, Hàn Lập đang đứng phía trên.
Hắn nhìn phi xa dưới chân, ánh mắt không giấu được vẻ tán thưởng.
Chiếc Bích Ngọc Phi Xa này không hổ là tiên khí phi hành của Công Thâu Cửu, tu sỹ Thái Ất Cảnh. Tốc độ cực nhanh, nếu so với Thanh Diên Phi Xa của hắn còn nhanh hơn gấp mấy lần.
Mà cũng bởi vì tốc độ của phi xa này quá nhanh nên hắn chưa thể hoàn toàn không chế, khiến lúc dừng lại còn chưa thuận tay, trôi chảy.
Kim Đồng lúc này nằm ngửa phơi bụng trên phi xa, miệng ngáy o o, Bạch Ngọc Tỳ Hưu thì vẫn bộ dáng ủ rũ, chau mày lủi thủi trốn ra một góc.
Hàn Lập nhìn Kim Đồng, ánh mắt chớp lên.
Mấy ngày nay nó lại ăn không ít Linh Bảo, rồi buồn ngủ, khí tức trên thân lên xuống bất định, chậm rãi tăng cường, hình như có dấu hiệu đột phá.
Hàn Lập cảm nhận được ba động khí tức trên thân Kim Đồng, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng.
Thực lực của Kim Đồng hôm nay đã cực kỳ mạnh mẽ, nếu thực sự một đấu một mà không dùng đến Thời Gian Pháp Tắc, mặc dù hắn cũng có một vài biện pháp khắc chế nhưng cũng không nắm chắc phần thắng.
Nếu nó lại đột phá, tất nhiên càng có thể hỗ trợ hắn nhiều hơn.
Hàn Lập do dự một chút rồi phất tay thu Kim Đồng vào Linh Thú Đại.
Mặc dù Kim Đồng không thích ở trong đó nhưng nó đang sắp đột phá, ở ngoài quả thực không tiện.
Tỳ Hưu thấy cảnh này, vươn chân đứng lên.
“Ngươi cũng vào trong Linh Thú Đại nghỉ ngơi đi, đây là vài món Linh Bảo cho ngươi khôi phục thực lực.” Không chờ Tỳ Hưu mở miệng, Hàn Lập vung tay lên thu nó vào một Linh Thú Đại khác, đồng thời tiện tay ném vào trong một số Linh Bảo không dùng đến.
Làm xong mấy việc này hắn mới nhìn xuống hải vực phía dưới, lông mày nhăn lại.
Vùng biển này trước kia là bãi chiến trường của Hắc Phong Đảo cùng Thanh Vũ Đảo, nhưng bây giờ lại yên tĩnh lạ thường.
Mấy ngày hôm nay hắn đã bay qua mấy chỗ hải đảo, cũng không thấy bóng dáng tu sỹ Hắc Phong Đảo và Thanh Vũ Đảo đâu.
Hắn suy nghĩ một chút liền hiểu ra vấn đề.
Vốn cuộc chiến giữa Hắc Phong Đảo và Thanh Vũ Đảo là do Bắc Hàn Tiên Cung với Luân Hồi Điện vì tranh chấp cửa vào tiên phủ mà đứng sau giật dây.
Giờ này việc Minh Hàn Tiên Phủ cũng đã xong, thì cuộc chiến giữa hai đảo tự nhiên không cần phải tiếp diễn.
Hắc Phong Hải Vực có thể trở lại ổn định như xưa cũng là chuyện tốt, đối với Ô Mông Đảo cũng có lợi.
Hàn Lập đứng suy nghĩ một chút rồi đánh ra một đạo pháp quyết.
Phi xa màu xanh biếc lóe lên, hóa thành một đạo tàn ảnh lao về phía trước, trong nháy mắt biến mất không còn tăm tích.
Lại bay thêm mấy ngày, cuối cùng cũng đã thấy Ô Mông Đảo ở phía xa xa.
Nhưng ngay lúc này, Hàn Lập khẽ nhíu mày, thân hình dừng lại, nhìn về phía bên trái, trong mắt lóe lên vẻ nghi ngờ.
Hắn chuyển mình, bay về phía đó, lát sau dừng lại trên một hải đảo.
Đảo này diện tích không lớn, so với Ô Mông Đảo nhỏ hơn nhiều, hình dáng đảo hẹp dài như lá liễu, phía trên thảm thực vật thưa thớt, khắp nơi toàn là nham thạch màu xám trắng.
Hàn Lập nhìn hải đảo phía dưới, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái.
Đảo này chính là đảo của Hàn Khâu, Hàn Tinh Tộc, bây giờ đã thuộc về Ô Mông Đảo. Trên đảo giờ này có một tầng cấm chế màu xanh nước biển bao phủ cả đảo nhỏ.
Hàn Lập nhìn bốn phía, trong lòng khẽ động, trong đầu hắn hiện ra tình cảnh lúc ở trong Nguyệt Hoa Cung, khi thôi động Chưởng Thiên Bình khiến thần hồn xuyên qua thời gian quay về quá khứ. Lúc đó chính là ở chỗ này.
Nhưng tuy là cùng hòn đảo hình lá liễu nhưng đến bây giờ vẫn có điểm khác nhau.
“Chẳng lẽ...” Ánh mắt của hắn chợt sáng lên, thân hình bay vụt xuống, chui vào một chỗ mặt biển gần hòn đảo, hướng về một góc kín đáo dưới đáy biển bay tới, chả mấy chốc đã đến nơi.
Hàn Lập nhìn xung quanh, thần thức tỏa ra.
Rất nhanh sau đó hắn dường như phát hiện ra điều gì, bay về phía trước, đến chỗ có một tảng đá dung nham to lớn, phất tay đánh ra một đạo kiếm khí.
“Ầm” một tiếng, cự nham nổ tung thành một cái động.
Hàn Lập thò tay vào trong lấy ra một vật hình tròn, phía trên dính đầy bùn đất, nhưng vẫn nhận ra là một vòng trữ vật màu xanh biếc.
“Quả nhiên!” Hắn nhìn chiếc vòng trong tay, trên mặt tươi cười, lẩm bẩm nói.
Vòng trữ vật này chính là của Kim Hải, lúc thần hồn hắn nhập vào Nguyên Anh của y đã giấu vào vùng biển này.
Có vật này làm chứng, hắn bây giờ đã xác định được thời điểm thần hồn hắn nhập vào Nguyên Anh của Kim Hải là quay về quá khứ, ngay thời điểm Minh Hàn Tiên Cung bị diệt.
Hắn lật tay lấy ra Chưởng Thiên Bình, nhẹ nhàng vuốt ve, trầm mặc.
Chưởng Thiên Bình có năng lực nuôi dưỡng thúc đẩy linh thảo đã khiến hắn rung động không thôi, bây giờ còn có khả năng đưa thần hồn xuyên về quá khứ, quả thật không biết nói gì cho phải.
Như vậy, lần thần hồn nhập vào thân thể lão đạo Lăng Vân Tử khả năng cao cũng là chuyện ở quá khứ.
Nhưng chính xác đó là thời điểm nào thì hiện tại hắn không xác định được, đành để sau này có cơ hội thì tìm hiểu.
Còn lần trước thấy vị Tăng nhân tai to giảng đạo cho năm người đệ tử, đến hôm nay vẫn khắc sâu vào tâm trí hắn, cảm giác rõ ràng như trước mắt. Nhưng với tình huống lúc đó hắn vẫn còn rất mơ hồ, cũng không biết cuối cùng tu vi của đối phương là gì, nhưng chắc chắn một điều là cao thâm vời vợi. Nếu không cũng không khiến hắn chỉ cần nghe mấy câu tu vi đã tiến bộ thần tốc như thế.
Hàn Lập lấy lại bình tĩnh, thu bình nhỏ vào.
Chưởng Thiên Bình đến cùng có bao nhiêu thần thông lúc này đây hắn cũng không xác định được, nó thần bí và huyền diệu thế này còn vượt xa những gì hắn từng nghĩ, thôi thì dần dần tìm hiểu.
Tay phải hắn vung lên, một đoàn ánh sáng xanh lan ra ngăn cách nước biển, đáy biển xuất hiện một khoảng trống.
Hàn Lập cầm vòng tay trữ vật đổ ra.
“Ào ào..” một tiếng, trên mặt đất hiện ra một đống đồ vật, bao gồm Tiên Nguyên Thạch, Linh Bảo, Đan Dược và Điển Tích.
Năm đó hắn cũng đã xem lướt qua túi trữ vật nhưng thời gian quá cấp bách nên chưa xem kỹ càng được.
Lúc này sau khi xem xét một lượt, hắn không khỏi vui mừng.
Tiên Nguyên Thạch có không ít, chừng năm sáu vạn khối, tuy rằng thân gia của hắn hiện tại rất phong phú nhưng đây cũng là một khoản lớn mà người khác nằm mơ cũng không được.
Về phần những Linh Bảo kia tất cả đều là phi kiếm, số lượng không ít, khoảng sáu bảy mươi cái, phẩm chất khá cao.
Ngoài trừ một vài cài, còn lại tất cả phi kiếm đều có màu lam nhạt, kiểu dáng giống nhau như đúc, tất nhiên là một bộ phi kiếm.
Hàn Lập kiểm đếm kỹ càng, bộ phi kiếm này giống với Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, đều có bảy mươi hai chuôi, trên thân kiếm tản mát ra từng luồng chấn động tinh quang chi lực. Là một bộ phi kiếm thuộc tính Tinh Thần vô cùng hiếm thấy.
Hàn Lập đánh giá những phi kiếm này vài lần mới dời ánh mắt đi.
Bảy mươi hai thanh phi kiếm này mặc dù phẩm chất rất cao, là linh bảo đỉnh phong, khoảng cách đạt tới tiên khí chỉ cách một sợi chỉ nhỏ, nhưng nếu so sánh với Thanh Trúc Phong Vân Kiếm thì còn kém quá nhiều, không đáng cho hắn chú ý.