Vừa ra khỏi bến đò, Hàn Lập liền cho hai tên kiệu phu đi đằng trước, để bọn chúng dẫn mình tới khách sạn gần đó, dự định nghỉ ngơi một lát, rồi mới lo lắng tới các việc khác.
Hai gã đại hán lớn giọng đáp ứng, dẫn bọn Hàn Lập đi vào trong thành, nhưng trên đường đi đổi hướng liên tục, mãi vẫn chưa thấy bóng dáng của khách sạn nào cả.
Hàn Lập tuy vẫn đi theo sau hai tên kiệu phu, nhưng nhìn thấy trên đường đi, càng ngày càng vắng vẻ, người qua lại cũng càng ngày càng ít, cũng khẽ nhíu mày.
Cho dù gã chưa có kinh nghiệm dừng chân nghỉ ngơi ở những đại thành trấn, nhưng cũng biết, một khách sạn không thể nào xây ở khu vực yên tĩnh, ở nơi này làm gì có khách nào đến.
Bởi vậy khi bị dẫn tới một chỗ cái hẻm hết sức dơ bẩn, bên trong đen đúa, Hàn Lập cười khổ, cảm thấy bản thân mình nên lập tức bắt giữ hai người kia lại, đánh đập tra khảo một phen, xem chúng rốt cuộc là có ý đồ gì.
Đúng lúc Hàn Lập định ra tay, sâu bên trong hẻm ở phía trước, bỗng xuất hiện mười mấy đại hán, đám người này trông rất quen mắt, hình như đã nhìn thấy chúng tại bến đò.
Đám đại hán này, cầm trong tay đủ các loại đao nhọn, gậy sắt, lúc này đang nhìn Hàn Lập và Khúc Hồn với ý đồ xấu xa, còn hai tên kiệu phu đang vác bao đồ, trong nháy mắt đã chạy vọt vào trong đám người đó, quay đầu hướng về phía Hàn Lập cười hắc hắc gian tà.
Hàn Lập thở dài, xem ra không cần tra khảo đánh đập cũng đã biết mục đích của đối phương rồi, không nghĩ tới vừa đến cố hương của Mặc đại phu, đã gặp phải vở kịch "mưu tài hại mệnh".
"Tiểu tử, đừng trách chúng ta độc ác, ai bảo ngươi mang theo nhiều bạc trắng đến thế, muốn trách thì trách số ngươi không tốt!" Một âm thanh thô hào từ phía sau truyền lại.
Hàn Lập xoay người nhìn, đằng sau cũng xuất hiện bảy tám tên tráng hán, cầm đầu bởi hai tên, một tên vai to lưng rộng da đen xanh, một tên đầu méo mắt chuột dáng gày gò, đó chính là Hắc Hùng và Tôn nhi cẩu.
Cái việc mưu tài đoạt mệnh, sát nhân đoạt tài này, hai người bọn chúng cũng không phải lần đầu làm. Nên bọn chúng đều biết, chỉ cần đem việc này làm cho gọn gàng sạch sẽ, không lưu lại một người nào, nó sẽ giống như việc một người không ở nơi này mất tích, cho dù có người đi báo án, quan phủ chắc chắn sẽ không để ý tới. Dù sao ở đây, số người mất tích hàng năm rất nhiều, không thể nào ai ai cũng đi tìm cả.
Vì vậy sau khi Hắc Hùng nói xong, cũng không chần chừ, đưa ánh mắt về phía mười mấy tên đại hán kia, đám người kia liền huy động hung khí trong tay, hung hăng vọt lên vây quanh Hàn Lập và Khúc Hồn.
Hàn Lập nhìn bộ dáng hung ác muốn giết người của bọn chúng, trong mắt không khỏi loé lên một tia sát khí, gã nhìn ra rằng đây không phải là lần đầu đám người này làm như vậy, không thì người của bọn chúng đã không toát ra mùi máu tươi như vậy.
"Giết bọn chúng, không cần lưu tay! " Hàn Lập lạnh lùng ra lệnh cho Khúc Hồn.
Khúc Hồn vừa nghe xong lời của Hàn Lập, thấp giọng rống lên vài tiếng, trong tiếng rống có mang theo vài tia hưng phấn, đâm đầu xông vào đám người đang đến.
"Hô" một tiếng, hắn xuất ra một quyền, nhanh như thiểm điện, đánh vào đầu của một tên đại hán, tên đại hán đó lập tức giống như một bao cát, bay thẳng vào tường đá, máu tươi và não tương chảy xuống đất, cái đầu chỉ còn dư lại một bên não.
Mà lúc này, một thanh đao nhọn và một cây thiết bổng, thừa dịp giáng vào sau lưng Khúc Hồn.
Khúc Hồn không thèm quay đầu, một tay vung về phía sau, hoa lên nửa vòng, "phành""phành" hai tiếng, binh khí của hai tên đại hán kia vừa tiếp xúc với tay hắn liền bay lên không trung, hổ khẩu của hai tên liền chảy máu.
Ngay sau đó một chân Khúc Hồn chống đất, chân kia như liêm đao, hướng ra sau quét nhanh một cái, hai tên đại hán kia lập tức bị đá ngay vào bụng, bay ra xa hơn một trượng, nằm bất động trên mặt đất.
Một màn này, khiến cho người ngoài chứng kiến đều hít vào một ngụm khí lạnh, còn những tên đại hán đang vây quanh hắn thì càng lộ vẻ sợ hãi, có chút chần chừ không dám tiến lên.
Nhưng cho dù bọn chúng đã dừng tay, Khúc Hồn vẫn không khách khí, lại đánh nát đầu của hai tên bên cạnh, không có mệnh lệnh của Hàn Lập, hắn sẽ không chủ động dừng tay.
Mặt của Tôn nhị cẩu và Hắc Hùng rất khó coi, rõ ràng là bọn chúng đã nhìn nhầm, tên này không phải là bảo tiêu bình thường, dĩ nhiên rất khó nhúng tay vào.
"Giết cự hán này, mỗi người được thưởng hai mươi lượng!" Trong lòng Tôn nhị cẩu chợt có dự cảm bất thường, vội vàng xông đến bên cạnh mấy vị "cao thủ", ban ra trọng thưởng.
Người bên cạnh hắn và Hắc Hùng vừa nghe những lời ấy, trên mặt đều lộ vẻ vui mừng. Những người này đều mới biết một chút công phu thô thiển bên ngoài, tự nhiên không nhận ra được cách biệt như trời và đất giữa bọn chúng và Khúc Hồn, lại cho rằng đối phương chẳng qua là khí lực hơn người, thân thủ chỉ hơn mình một chút mà thôi, cho nên tịnh không hề sợ hãi gì cả, bây giờ dưới sự kích thích của trọng kim, đều xông về phía Khúc Hồn.
Hắc Hùng nghe mấy lời của Tôn nhị cẩu xong, cơ nhục trên mặt co rút một lúc, liền trầm mặt không nói năng gì, chỉ là mục quang phiêu hốt bất định lườm đi lườm lại trên người Hàn Lập.
Hắc Hùng lúc này, chính là đang không ngớt kêu khổ trong lòng.
Hắn và Tôn nhị cẩu không giống nhau, để có thể đạt đến địa vị ngày hôm nay, hắn toàn dựa vào sự dám liều dám giết của mình, đao thật thương thật để đổi lấy, cho nên hắn không những thân thủ không tồi, công phu của bản thân miễn cưỡng có thể gia nhập hàng cao thủ hạng ba, mà nhãn lực cũng cực kỳ tốt.
Bởi vậy khi hắn nhìn thấy Khúc Hồn xuất thủ, tim liền lặng đi một lúc, lặng đến tận cùng. Hắn nhìn một cái liền nhận ra thân thủ Khúc Hồn rất cao, cho dù bang chủ của hắn có tới, cũng không nhất định có thể giành được phần thắng, càng không cần nói đến đám tiểu miêu tiểu cẩu bọn hắn. Nhưng hắn cũng không dám quay người bỏ chạy, bởi vì biết rõ cự hán này vẫn chưa xuất hết toàn lực, nếu như hắn nhìn ra được ý muốn chạy trốn của mình, sợ là cái chết lại đến sớm hơn.
Vì để giữ lại cái mạng mình, xem ra chỉ còn cách đánh thanh niên dáng vẻ nhà quê kia thôi, rất hiển nhiên là thân phận của thiếu niên nhân này cao hơn nhiều so với cự hán, chỉ đem người này ra uy hiếp, mới có khả năng chạy trốn. Còn về đám bạc trắng kia, có nói gì đi nữa hắn cũng không dám cướp nữa, có bảo tiêu lợi hại như vậy ở bên cạnh, sao có thể là một vị thiếu gia con nhà địa chủ gì đó, rõ ràng là công tử của một thế gia đại tộc, nhàn rỗi giả trang ra ngoài đi dạo. Ngày hôm nay có thể chạy trốn, coi như dựa vào thần phật phù hộ, nếu như còn đem theo bao đồ nặng như thế đi, vậy thì đừng có nghĩ gì nữa.
Hắc Hùng nghĩ đến đây, liền nhân cơ hội mấy tên thủ hạ đang xông lên, hướng về Tôn nhị cẩu nháy mắt xong, nhẹ nhàng tới sát giữa sân.