Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1425: Hàng thú



Tất cả các đồng trụ sau khi phát ra âm thanh vù vù thì ở trên đỉnh trụ đồng thời huyễn hóa ra một đám người có long thủ dị thường vô cùng, tất cả đột nhiên mở miệng phun ra từng ngụm tia chớp màu đen bắn vào hắc vụ ở trong tâm cấm chế.

Từ trong sương mù truyền ra một tiếng gầm nhẹ, đột nhiên từ trong đó xuất hiện một đoàn ngân quang, sau vài lần chớp động thì hiện ra thân thể của lôi thú ở trung tâm điện võng nhưng những hắc sắc điện hồ kia giống như đã định trụ con thú này rồi vậy, tất cả đều ép sát vào trong nhằm thẳng vào lôi thú mà trùng kích.

Lôi thú cả kinh gầm nhẹ một tiếng nhưng dường như nó đối với hắc sắc điện hồ này có vẻ sợ hãi, một lần nữa thi triển lôi độn chạy tán loạn khắp nơi.

Trong lúc nhất thời có một đoàn ngân quang như ẩn như hiện ở trong cấm chế giống như quỷ mị đang chạy trốn, mà ở sau lưng đó đã có hơn mười căn hắc sắc điện hồ điên cuồng đuổi theo một tấc không bỏ.

Nhất thời từ trong cấm chế truyền ra từng tiếng sấm nổ lớn vô cùng mà điếm chủ cũng không ngừng niệm chú thúc dục cấm chế.

tốc độ của hắc sắc điện hồ ngày càng nhanh, cuối cùng huyễn hóa ra từng đạo tàn ảnh, phảng phất như không gian trong cấm chế đều được hắc sắc điện quang bao phủ lại khiến cho Hàn Lập ở bên ngoài quan sát mà giật mình không thôi.

Những hắc sắc điện hồ này không biết là loại lôi điện thần thông nào mà có tốc độ thật nhanh khiến cho người khác sợ hãi không thôi. Nếu như hắn bị nhốt ở trong cấm chế này thì cho dù dùng đến Phong Lôi Song Sí cũng khó mà tránh lâu được. Ngay cả lôi thú tinh thông lôi độn cũng không thể kéo dài lâu hơn.

Quả nhiên đúng như dự đoán của hắn, chỉ một chút công phu nhỏ nữa thôi mà ngân quang do lôi thú biến ảo thành bỗng nhiên run nhẹ liền bị mấy đạo hắc sắc điện hồ kích trúng vào thân thể.

Sau khi hét thảm một tiếng thì thân hình của lôi thú hiện ra giữa không trung, thân thể run rẩy không ngừng. Cứ như vậy nên những hắc sắc điện hồ còn lại đều oanh kích lên thân thể của nó. 'Ầm ầm' một tiếng, tiếp theo là âm thanh rống giân từ trong miệng của lôi thú truyền ra, bên ngoài thân thể của nó đồng thời xuất hiện điện hồ có màu sắc đỏ, trắng, xanh, vàng bất đồng đang liều mạng ngăn cản hắc sắc điện hồ.

Nam tử khô gầy ở bên ngoài nhìn thấy như vậy liền hít sâu một hơi bước lên một bước, một bàn tay vỗ vào trụ đồng ở trước người. Trong phút chốc thôi một đoàn linh lực xuyên thấu qua bàn tay tập trung vào đồng trụ mà truyền vào, điện hồ từ trong long thủ xuất ra ngoài chỉ chốc lát thôi đã to lớn hơn vài phần.

Lôi thú bị hắc sắc điện hồ công vây quanh rốt cục không chống cự nỗi mà rơi từ trên không trung xuống, tứ sắc điện hồ trên cơ thể đã nhạt đi không ít.

Trong nháy mắt hắc sắc điện hồ này phóng lớn ra, biến ảo thành từng đạo hắc sắc lôi phi trói chặt con thú này lại khiến cho nó không thể nhúc nhích chút nào: "Tốt rồi, chư vị đạo hữu có thể tiến vào!" Nam tử khô gầy lớn tiếng nói, bàn tay đặt trên đồng trụ cũng được thu lại, sau khi đánh vào một đạo pháp quyết lên đồng trụ khiến cho điện võng trên đồng trụ lập tức vỡ ra rồi biến mất.

Ba người Hàn Lập sau khi liếc mắt nhau một cái rồi hóa thành từng đạo linh quang bay vào trong, linh quang chớp động vài cái sau thì ba người đã phân biệt đứng cách lôi thú vài trượng mà vẫn không đến gần nó. Nam tử khô gầy sau khi thu pháp quyết lại cũng đi đến đứng bên cạnh đám người Hàn Lập.

"Ta sẽ dùng bí thuật giam khốn bổn nguyên lôi lực ở trong cơ thể con thú này, ba vị chỉ cần nghe theo hiệu lệnh của ta rót linh lực vào trong thân thể nó là được." Điếm chủ không nói dài dòng mà chỉ dặn dò nhanh vài câu thôi.

Tiếp theo hắn lộn bàn tay lại thì ở trong bàn tay đã xuất hiện năm chủy thủ đen thùi.

Trông thấy nó rất nhẹ giống như được làm từ gỗ vậy.

"Hắc tinh?" Vừa thấy chủy thủ này thì đại hán và thanh niên kia sắc mặt đại biến.

Hàn Lập nhướng mày, trong lòng cảm thấy

Nhưng đại hán và thanh niên kia không có ý tứ mở miệng nói điều gì cả, còn điếm chủ lại không muốn giải thích gì, hắn chỉ giơ tay lên huy chủy thủ vài cái lập tức phát ra vài đại ô quang, năm chủy thủ phân biệt đánh vào trong tứ chi và trái tim của lôi thú.

Lôi thú phát ra một tiếng rống to kinh thiên động địa, thân hình ở trong xiềng xích mày đen kia không ngừng giãy dụa nhưng những nơi chủy thủ cắm vào không hề có một giọt máu rơi xuống.

Linh quang trên năm chủy thủ không ngừng lưu chuyển khiến cho tứ sắc điện hồ của lôi thú ngày càng nhạt, cuối cùng biến mất hoàn toàn.

Điếm chủ thấy vậy liền phun ra một ngụm bạch quang, đây là một viên tinh thạch hình lăng màu trắng lớn bằng nắm tay nhưng toàn thân màu trắng toát ra từng trận linh áp kinh người.

Đôi mắt của Hàn Lập vừa thấy vậy liền nhíu nhíu mày.

Cao giao phi linh tộc không hề giống với cao giao tu sĩ của nhân tộc. Bọn họ không hề có kim đan cũng như nguyên anh.

Mà bọn họ tu luyện thành một cái nỗi danh gọi là 'tinh hạch'. Tầm quan trọng của nó không hề thua kém kim đan hoặc nguyên anh của nhân tộc.

"Phốc" một tiếng, một ngụm máu tươi được điếm chủ phun lên tinh hạch, sắc mặt của điếm chủ ngưng trọng chỉ vào tinh hạch một cái.

Nhất thời tinh hạch trầm xuống rồi tiến vào trong đầu lôi thú biến mất bóng dáng.

"Động thủ." Đồng thời nam tử khô gầy hét lớn một tiếng.

Đám người thanh niên lập tức thi pháp.

Chỉ thấy Hàn Lập chà hai tay lại với nhau phát ra từng đạo kim hồ.

Mà đại hán há miệng rộng phun ra một đoàn bạch sắc lôi quang, hai cánh ở sau lưng thanh niên âm nhu kin rung lên phát ra từng đạo ngân hồ chợt lóe rồi ba loại điện hồ không giống nhau oanh kích lên thân thể của lôi thú.

Vô luận là Ích Tà Thần Lôi hay là hai điện hồ của hai người còn lại vừa tiếp xúc với than thể của lôi thú liền phát ra âm thanh 'thử lạp' rồi bị năm thanh hắc sắc chủy thủ hút vào trong.

Lập tức năm thanh chủy thủ phát ra một tầng tầng u mang, tiếp theo liền hóa thành từng đạo hắc sắc điện hồ tiến vào trong thân thể của lôi thú. Đại hán cùng với thanh niên vừa thấy vậy liền ngẩn ra nhưng điện hồ trong tay không hề ngừng lại chút nào cả.

Nhất thời năm thanh chủy thủ bắt đầu run nhè nhẹ, Hàn Lập thấy vậy liền liếc nhìn điếm chủ ở kế bên một cái.

Hắn chỉ thấy nam tử khô gầy kia đang khoanh chân ngồi một bên nhắm mắt lại hai tay một pháp quyết cổ quái vô cùng như đang thi triển bí thuật nào đó. Toàn thân hắn toát ra bạch quang nên cũng thấy rõ đây là dấu hiệu phát huy linh lực cực hạn.

Vẫn chưa nhìn thấy điều gì dị thường nên Hàn Lập thu ánh mắt lại, tạm thời mặc kệ đối phương mà chuyên tâm khu động Ích Tà Thần Lôi.

Không biết là thân thể của lôi thú cổ quái hay là hắc tinh chủy thủ kia có gì kì dị, chỉ sau thời gian khoảng một bữa cơm cắn nuốt lượng lớn điện hồ mà vẫn run rẩy trên người lôi thú không ngừng nhưng lại không có chút dị thường nào nữa.

Nhưng điếm chủ ngồi một bên đang làm phép kia sắc mặt tái nhợt vô cùng, trên trán đầy mồ hôi hơn nữa mạch máu ở hai bên trán nỗi lên trông rất dị thường, ngay cả linh quang trên thân thể cũng ảm đạm vài phần.

Nhưng thật ra trên trán hắn không biết từ khi nào hiện ra một bóng trắng của tinh hạch lớn khoảng nắm tay, đây chính là hư ảnh của tinh hạch đang không ngừng chập chờ: "Ba vị, gia tăng lôi điện..." Một lát lâu sau thì nam tử không có chút huyết sắc trên mặt kia đột nhiên nói một câu.

Phải biết rằng sau một đoạn thời gian không ngừng rót lôi điện vào thì linh lực của ba người đã tiêu hao hơn phân nữa rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sợ rằng ba người không thể chống đỡ lâu được. Nhưng nghe khẩu khí của vị điếm chủ này có vẻ khẳng định như vậy nên bọn họ không có do dự lâu liền làm theo, nhất thời tiếng sấm vang lên không ngừng, tam sắc điện hồ như bao phủ hoàn toàn lôi thú vào trong.

Dưới sự ra tay toàn lực của ba người thì năm thanh chủy thủ cắm trên người lôi thú phát sinh một ít biến hóa mới.

Những vật đó không ngừng hấp thu lôi điện nên toàn thân dần chuyển màu đỏ tươi như máu.

Lúc này ảo ảnh tinh hạch trên đầu của nam tử khô gầy xuất hiện chút huyết sắc và bắt đầu cuồng trướng không ngừng, đột nhiên nam tử mở hai mắt, từ trong miệng phun ra một vật.

Đây là một khối mộc bài màu xanh biếc, ở trên đó có một tầng hoa văn phức tạp và có vẻ thần bí vô cùng, mộc bài vừa xuất hiện liền chợt lóe lên rồi xuất hiện trên đầu của lôi thú. "Phốc xuy" một tiếng, mộc bài phát ra một chùm lục ti tiến vào trong đầu của lôi thú biến mất bóng dáng.

Thân hình đã bất tỉnh của lôi thú khẽ chấn động, dưới âm thanh vù vù của mộc bài thì một hư ảnh của lôi thú bị vô số lục ti quấn quanh từ trong đầu của lôi thú kéo ra hơn một nữa.

Điếm chủ thấy vậy liền lộ ra sắc mặt vui mừng, mười ngón tay di chuyển không ngừng, đồng thời trong miệng không ngừng đọc pháp quyết gì đó.

Mộc bài phát ra âm thanh vù vù, những lục ti kia bị thúc dục liền tiếp tục nắm lấy tinh hồn của lôi thú mạnh mẽ lôi ra ngoài.

Đột nhiên hai mắt của lôi thú phát ra kim quang, từ bên ngoài thân thể không ngừng truyền ra tiếng sấm, chủy thủ cắm vào trong thân thể không ngừng run mạnh, bên ngoài lại bắt đầu hiện ra tứ sắc điện hồ.

Điếm chủ cả kinh, mới vừa rồi tinh hồn của lôi thú bị lôi ra ngoài hơn phân nữa liền toát ra linh quang chói mắt nhưng lập tức chìm vào trong thân thể của hắn. Đồng thời trong miệng của lôi thú không ngừng điên cuồng rống giận, điện hồ trên người không ngừng phóng ra liều mạng giãy dụa: "Các ngươi không còn có thể gia tăng chút lôi điện lực sao?" Nam tử khô gầy kinh sợ nên vội vàng nói với ba người Hàn Lập. "Không được, đã đến cực hạn rồi!" Sắc mặt của thanh niên âm nhu kia tái nhợt: "Ta không có năng lực rót thêm chút lôi điện vào nữa!" Tình hình của đại hán khá hơn chút nhưng cũng tỏ vẻ không thể gia tăng nữa, còn Hàn Lập trực tiếp lắc đầu.

"Tốt, xem ra chỉ có thật sự mạo hiểm thôi. Ba vị bảo trì lôi điện lực như bây giờ để ta thi pháp ngũ thải thiên lôi. Tin rằng bằng lôi lực này có thể hi vọng thành công một lần!" Điếm chủ có chút thất vọng nhưng lập tức hắn cắn răng nói, vừa nghe điếm chủ nói vậy thì sắc mặt của ba người Hàn Lập khẽ biến, điếm chủ không hề tiếp tục kéo dài nữa mà hai cánh sau lưng khẽ vỗ rồi bay từ từ lên cao.