Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1511: Ngọc trai



Trong tích tắc mà Hàn Lập bị hắc sắc thiểm điện đánh trúng, hắn cảm thấy toàn cảnh trở lên mơ hồ, ngay tại lúc đầu óc choáng váng quay cuồng thì quá trình truyền tống cũng kết thúc.

Cũng may hắn đã rất quen thuộc quá trình truyền tống nên bản thân vừa hiện ra đã lập tức cố gắng áp chế cảm giác mê muội, hay tay bắt quyết lũ lượt phóng ra hà quang phủ lấy toàn thân cùng Nghiên Lệ chưa khôi phục tinh thần.

Lúc này, hắn mới cẩn thận đánh giá xung quanh. Bọn họ dường như đang ở trên một tòa cao thai do mỹ ngọc tạo lên.

Ở bốn phía cao thai có hơn mười cột đá màu xanh đứng sừng sững, mỗi một cột đều phủ đầy phù văn điêu khắc, không ngừng thiểm động.

Tòa cao thai này đúng là một pháp trận loại nhỏ.

Dưới những cây cột đá này là một lớp bạch sắc quang mạc mông lung trải rộng bao phủ toàn bộ cao thai. Ở bên ngoài quang mạc hắc vụ cuồn cuộn khiến mắt người khó có thể nhìn rõ mọi thứ.

Hàn Lập nhìn lên trên đỉnh đầu cũng thấy tình hình tương tự như vậy. Cũng may chút vụ khí đó đều bị ngăn cản ở bên ngoài

Hàn Lập không khỏi nhíu mày.

"Hàn huynh, nơi này là…" Nghiên Lệ cuối cùng cũng tỉnh lại sau chút mê muội khi truyền tống, khi thấy cảnh tượng quỷ dị xung quanh thì sắc mặt trắng bệch.

"Xem ra chúng ta đã bị quỷ vụ kia chuyển tới một địa phương khác." Hàn Lập vẫn giữ được vẻ trấn định.

"Chẳng lẽ nơi này không còn là Minh Hà chi địa?" Nghiên Lệ nghe thấy lời này liền tỏ ra vui vẻ.

"Điều này rất khó nói. Nhưng căn cứ theo kinh nghiệm truyền tống trước kia thì đợt truyền tống vừa rồi không giống truyền tống cự ly dài. Hẳn vẫn còn trong Minh Hà chi địa." Hàn Lập lắc đầu, cẩn thận nói.

Vừa nghe thấy vậy, trên mặt Nghiên Lệ tràn đầy thất vọng; nhưng dường như nàng nhớ ra điều gì đó, biến sắc hô lớn:

"Không xong rồi, Nguyên sư muội vẫn còn ở ngoài hắc vụ chứ không cùng chúng ta truyền tống tới đây. Chúng ta lạc nhau rồi!"

"Đạo hữu không cần lo lắng quá, với cơ trí của Nguyên cô nương thì cho dù có một mình cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Chỉ là chúng ta giờ không biết đây là nơi nào; chỉ cần chưa ra khỏi Minh Hà chi địa thì tìm được Nguyên đạo hữu cũng không phải việc khó." Hàn Lập trầm giọng nói.

Nghe Hàn Lập nói vậy, vẻ lo âu trên mặt Nghiên Lệ cũng giảm xuống.

"Ta cùng sư muội từ khi nhập đạo tới nay rất ít khi chia lìa nhau. Vừa rồi do đột nhiên không nhìn thấy Nguyên sư muội nên có chút thất thố, mong Hàn huynh đừng cười."

"Không có gì, Nguyên đạo hữu cùng Nghiên cô nương tỷ muội tình thâm, đó vốn là nhân tình! Chẳng qua cho dù có lo lắng cho Nguyên đạo hữu thì cũng cần giải quyết được phiền phức của bản thân mới được." Hàn Lập cười khổ lên tiếng trả lời, sau đó đảo mắt nhìn quanh rồi bước tới cột đá gần đó.

Hai mắt hắn khẽ híp lại đánh giá phù văn khắc ở bên trên rồi lại quay đầu nhìn về phía quang mạc bên ngoài.

Trong mắt lóe lên ánh lam mang, Hàn Lập nháy mắt thi triển ra thần thông Minh Thanh Linh Mục.

Lúc này tuy hắc vụ nồng đậm vô cùng nhưng vẫn bị linh mục thần thông của hắn xuyên qua, từ đó mà quan sát hết thảy sự tình trong hắc vụ.

"Ồ!" Thần sắc Hàn Lập thoáng động, hô nhỏ một tiếng.

"Hàn huynh phát hiện ra điều gì rồi sao?" Nghiên Lệ cũng đã đi tới, lo lắng hỏi.

"Nơi đây trừ bỏ tòa cao thai chỗ chúng ta ra, tại phụ cận có sáu tòa kiến trúc giống nhau tạo thành một vòng tròn. Hơn nữa nơi này có vẻ như là ở trong lòng núi." Hàn Lập hít sâu một hơi, chậm rãi trả lời.

"Lòng núi! Nếu chúng ta còn chưa ra khỏi Minh Hà chi địa, vậy ai lại làm những thứ này ở nơi đây?" Đôi mờ mi thanh tú của Nghiên Lệ nhíu chặt, lẩm bẩm nói.

"Điều này quả thực khó đoán, nhưng thứ ta muốn biết hơn nữa chính là người này sao lại có thể điều khiển quỷ vụ hút chúng ta tới đây. Chẳng lẽ có quan hệ với La Hầu Thú sao?" Hàn Lập không có đầu mối nên không thể khẳng định điều gì.

"Cứ ở nơi đây suy đoán cũng không ích lợi gì." Nghiên Lệ thở dài.

"Đương nhiên rồi, không ai biết được chủ nhân nơi này tính tình thế nào. Hãy nhìn xem, nói hộ tráo nơi đây là một lồng giam cũng không sai; trước tiên cần rời khỏi nơi đây rồi tính sau. Vừa rồi ta nhìn phù văn trên thân cột thấy vô cùng thâm ảo, bằng vào tạo nghệ trận pháp của bản thân cũng không thể hiểu được. Chỉ còn một cách dùng lực phá vỡ nơi này mà ra." Hàn Lập sờ cằm, nói.

"Trận pháp nơi đây quả thực huyền diệu. Tiểu muội cũng có nghiên cứu một chút về trận pháp chi đạo, chẳng bằng thử xem qua một chút."

Nghiên Lệ suy nghĩ một chút rồi nói, giọng nàng cũng khá tự tin.

"Ồ, nếu Nghiên cô nương có thể khai trừ cấm chế nơi này được là tốt nhất." Hàn Lập nghe vậy thì thoáng ngẩn ra, nhưng lập tức mỉm cười lùi thân tránh sang một bên.

Nghiên Lệ cũng không khách khí tiến đến cột đá trước mặt, thần tình chăm chú, mục quang không ngừng chớp động quan sát phù văn trên đây.

Hàn Lập chắp tay sau lưng tiếp tục nhìn về phía ngoài quang mạc, cẩn thận đánh giá.

Khoảng một tuần trà sau, Nghiên Lệ thở dài một hơi, sắc mặt tái nhợt đưa ánh mắt chuyển khỏi đám phù văn trên trụ đáo, miễn cưỡng cười với Hàn Lập:

"Khiến Hàn huynh chê cười rồi, cấm chế này thâm ảo hơn rất nhiều so với dự đoán của tiểu muội, sợ rằng lực bất tòng tâm."

"Không sao, nếu không thể thì hãy để phi kiếm của ta thử xem." Hàn Lập lơ đễnh trả lời, dường như sớm đã đoán được. Hắn phất tay áo, theo tiếng kiếm ngân vang vọng một thanh kim sắc tiểu kiếm dài một tấc bắn ra.

Phi kiếm này xoay tròn trên đỉnh đầu Hàn Lập một vòng sau đó nhanh chóng biến dài ba xích, kim quang chói mắt, hàn khí bức người.

"Đi!"

Hàn Lập điểm tay chỉ thẳng vào bạch sắc quang mạc trước mặt, quát khẽ một tiếng.

Trên đỉnh đầu kim quang lóe lên, phi kiếm hóa thành một dải cầu vồng chém về phía quang mạc.

"Phanh!" – âm thanh trầm muộn vang lên, kim mang giao thoa cùng bạch mang, dải cầu vồng kim sắc thoáng chốc đã bị dội ngược lại, trở về nguyên hình.

Sắc mặt Hàn Lập đại biến, lập tức vung tay điều khiển phi kiếm khiến nó một lần nữa ổn định giữa hư không.

Tuy rằng hắn đoán trước được uy năng của quang mạc không nhỏ nhưng không ngờ được nó chắc chắn đến vậy. Thanh Trúc Phong Vân Kiếm không hề gây ra chút tổn hại cho nó.

Nghiên Lệ bên kia thấy vậy cũng không khỏi ngạc nhiên, nhưng nàng không do dự mà lập tức há miệng phun ra một cây quạt ba tiêu màu đen, sau đó quạt mạnh một cái về phía quang mạc.

Từng ngọn lửa tối đen như mực cuồn cuộn thổi tới va chạm với quang mạc nhưng sự tình lúc trước lại hiện ra…

Hỏa diễm vừa tiếp xúc với quang mạc thì bạch mang lập tức chớp lên đánh bật đòn công kích trở lại.

Nghiên Lệ hít sâu một hơi.

"Cấm chế này lợi hại đến vậy, làm sao để phá mở nó đây?"

Hàn Lập thoáng trầm ngâm, đoạn nhấc tay lên để lộ một bàn tay đen như mực ở bên trong áo bào.

Năm ngón tay mở ra, áp lên trên quang mạc.

Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, hôi hà từ tay Hàn Lập cuồn cuộn tuôn ra.

Quang mạc tưởng như không thể phá mở dưới tác dụng của hôi hà vang lên từng tiếng "ông ông" không ngừng.

Quang mạc bắt đầu nhộn nhạo.

Khóe miệng Hàn Lập nhếc lên, mỉm cười.

Quả nhiên giống như hắn suy nghĩ, chỉ cần cấm chế có bao hàm ngũ hành thì đều chịu tác dụng của Nguyên Từ Thần Quang.

Thấy kết quả trước mắt, Hàn Lập điều động pháp lực toàn thân, hà quang từ tay hắn càng lúc càng chói mắt, bạch sắc quang mạc càng lúc càng rung động dữ dội.

Toàn bộ quang mạc lấy bàn tay Hàn Lập làm trung tâm không ngừng vặn vẹo, uốn khúc.

Nghiên Lệ bên kia thấy vậy đã mở to mắt, sự vui mừng xen lẫn sợ hãi tràn đầy trên mặt nàng.

Lúc trước tuy đã được chứng kiến Hàn Lập dùng qua Nguyên Từ Thần Quang nên nàng cũng biết uy lực của nó không nhỏ, nhưng không ngờ rằng thần quang này lại có thể bài trừ cấm chế thần diệu đến vậy.

Một lát sau, tiếng vang trầm muộn truyền ra, toàn bộ quang mạc đã bị Nguyên Từ Thần Quang phá mở.

Hắc vụ bên ngoài lập tức cuồn cuộn tràn vào ngọc thai.

Hàn Lập không chút lưỡng lự hóa thân thành thanh sắc đại bàng bay lên, còn Nghiên Lệ cũng cầm sẵn cây thanh linh phóng ra một đoàn thanh quang bảo hộ toàn thân rồi đằng không bay theo Hàn Lập.

Lúc trước Hàn Lập sớm đã quan sát tình hình phụ cận cho nên sau khi hóa thân thành đại bàng không chút do dự phóng thẳng vào một hướng khác bên trong hắc vụ.

Chỉ chớp lên vài cái, trước mắt sáng ngời. Một bức tường ánh sáng hai màu thanh – vàng ngăn cản phía trước mặt hắn.

Chẳng qua Hàn Lập liếc mắt đã có thể nhận ra bức tường này chỉ là một loại cấm chế mà thôi cho nên không chút do dự dùng cặp trảo đại bàng sắc bén bổ xuống.

"Xoạt!" một tiếng vang giòn, bức tường ngăn cản đã dễ dàng bị phá mở.

Thân hình Hàn Lập nhoáng lên cả người lao qua bức tường. Thanh quang lóe lên, hắn hóa lại thành nhân hình hạ xuống phiến đất đá phía dưới.

Nghiên Lệ nửa bước chưa rời, theo sát phía sau Hàn Lập nên cũng hạ xuống mặt đất.

Hàn Lập nhanh chóng quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy bức từng hai màu thanh – vàng vốn bị phá thủng trong thoáng chốc đã lại trở lại nguyên trạng như ban đầu, ngăn cản hắc vụ tại bên ngoài.

Trong lòng Hàn Lập lúc này mới nhẹ nhõm một chút.

Đúng lúc này, Nghiên Lệ khẽ hô lên:

"Hàn huynh! Nơi này có người. Hai chúng ta có nên vào không!"

Hàn Lập nghe thấy vậy thì khẽ rùng mình, vội vàng xoay người nhìn theo hướng của Nghiên Lệ.

Chỉ thấy tại bên ngoài cách nơi bọn họ đứng hơn mười trượng, trên vách đá bỗng mở ra một thông đạo tràn đầy nhũ bạch sắc quang mang.

Hàn Lập nhíu mày cẩn thận đánh giá một chút, khi này mới giật mình không thôi!

Bọn họ đang đứng trên một bình thai tại mẻm đá nhô ra, còn tòa ngọc thai cũng ở dưới mẻm đá này.

Nhìn động khẩu, Hàn Lập cũng không lập tức tiến tới mà đánh giá một chút sau đó từ trong tay áo bắn ra hai đoàn kim hoa. Chúng xoay tròn rồi hóa thành hai con kim sắc giáp trùng to bằng nắm tay bay thẳng vào bên trong động khẩu; còn Hàn Lập lại ngồi xếp bằng trên mặt đất nhắm lại hai mắt.

Nghiên Lệ thấy vậy biết hắn đang khu trùng tra xét tình hình trong động nên yên lặng chờ đợi.

Ước chừng thời gian độ một bữa cơm trôi qua, sắc mặt Hàn Lập bỗng trở lên trắng bệch, hai mắt trợn trừng.

"Không tốt! Trong động có người, hơn nữa tu vị sâu không lường được. Linh trùng của ta bị người này dễ dàng bắt lấy."

Hàn Lập vừa nói xong lời này thì âm thanh già nua của một lão giả bỗng từ bốn phương tám hướng vang lên:

"Thảo nào ta cảm thấy Thất Môn Tỏa Âm Trận có chút vấn đều, hóa ra là có khách nhân đến thăm phủ. Hai vị nếu đã đến đây thì xin mời vào!"