Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1575: Yêu cầu



Một tòa thành thị thật lớn bị bao phủ bởi hoàng sắc quang lung tráo, bên ngoài có hơn trăm ngân sắc chiến thuyền đang huyền phù, chiếc nhỏ thì cỡ ngàn trượng, lớn thì vạn trượng.

Trên chiếc thuyền to nhất có hơn mười tồn tại Luyện hư kỳ của Giác Xi tộc đang đứng tại một lầu các cao nhất, nhìn tình hình cự thành phía xa. Phía sau bọn họ là những nam nữ trẻ tuổi đang chỉ chỉ trỏ trỏ cự thành phía dưới, mà một nữ tử tuổi còn trẻ lại lộ ra vẻ trầm ngâm, tựa hồ đang tự định giá thứ gì đó.

Đột nhiên lối vào lầu các chợt lóe linh quang, một đạo hồng quang bay vụt đến, sau khi xoay tròn thì bắn về phía nữ tử trẻ tuổi đó. nữ tử trẻ tuổi hơi nhíu đôi mi thanh tú, tay vỗ về phía hồng quang. Hồng quang hóa thành một đoàn hồng sắc quang diễm rơi xuống. Nữ tử nâng quang diễm lên, thần thức nhập vào trong. "Lại có chuyện như vậy, thật sự là một đám phế vật!" Sau một lúc lâu, đột nhiên sắc mặt nữ tử trầm xuống, lạnh như băng nói một câu. Những người khác vừa nghe lời ấy thì rùng mình, không tự chủ im lặng, hướng nữ tử nhìn lại: "Tôn giả đại nhân, xảy ra chuyện gì mà làm đại nhân tức giận như thế". Một hán tử lưng gù cẩn thận hỏi.

"Hừ, một đám thượng tộc cấp bảy, tám đi bắt Giáp Thiên mộc, kết quả một đội được truyền tống tới đã bị diệt sát toàn bộ, đội kia thì không thể khởi động truyền tống trận". Đôi mắt nữ tử chợt lóe tử mang, hừ lạnh một tiếng.

"Sao lại như vậy? Ngay cả khi Giáp Thiên Mộc tinh thông khôi lỗi thuật thì bất quá chỉ là một gã thượng tộc trung giai, như thế nào có thể đem truy binh giết hết". Một phụ nhân mặt dài nghe vậy thì có chút khó tin. "Theo lời những tên còn sống sót thì không phải Giáp Thiên mộc ra tay, mà là một tên lạ mặt xuất thủ. "Nữ tử trẻ tuổi lắc đầu. "Tên lạ mặt? Chẳng lẽ khu vực này ngoại trừ Hoàng Thủy Thành trước mắt còn có thánh tộc khác ở lại đây?" Hán tử nói chuyện lúc đầu, đột nhiên cả kinh.

"Không phải là tồn tại Hợp thể kỳ, mà là một gã thượng tộc thất giai, cho nên ta mới nói đám người đó là phế vật. Nhiều người như vậy mà lại chết trong tay một kẻ cùng cấp". Tử mang trong mắt nữ tử tuổi trẻ lại lưu chuyển, thanh âm phát lạnh. Những người khác thấy bộ dáng nữ tử tức giận như thế, cũng trầm ngâm không dám tự tiện ngắt lời.

"Lập tức truyền tin cho bọn Đồ sứ giả một tiếng, chỉ cho bọn họ địa điểm của việc này. Sau đó để bọn họ phụ trách chuyện Giáp Thiên mộc, chúng ta chuyên tâm tấn công Hoàng Thủy Thành!" Nữ tử lời lạnh như đao, từng chữ một phân phó. "Đồ sứ giả còn có nhiệm vụ khác, chắc không muốn ở lại đây". Một người cẩn thận nói một câu. "Nói cho hắn biết người ra tay chính là người bọn hắn muốn tìm, như vậy hai người bọn hăn sẽ nhận lấy việc này". Nữ tử nhìn lướt qua người vừa nói. "Cứu Giáp Thiên Mộc chính là người mà Đồ sứ giả muốn tìm!" Mọi người cả kinh, hai mặt nhìn nhau.

"Được rồi, việc này dừng ở đây. Hiện tại việc cần làm chính là trong vòng ba ngày phải công phá thành thị trước mắt. Chỉ cần thành này bị phá thì Kim Giáp thành chỉ còn là một tòa thành bị cô lập, cũng sẽ rơi vào tay ta. Các ngươi cứ dựa theo kế hoạch mà làm". Nữ tử phân phó nói. "Vâng". Tồn tại cao giai Giác Xi Tộc nghe vậy thì cũng khom người, cugn kính ứng tiếng nói. kế tiếp, những người àny bởi vì vậy mà rời lầu các, bay trở về chiến thuyền mà mình phụ trách.

Một lúc lâu, dưới sự phân phó của nữ tử, tất cả chiến thuyền đều chớp động linh quang, phát ra tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc.

Vô số những thứ mà Hàn Lập gặp lúc trước, giáp sĩ Giác Xi tộc, cư ưng hai đầu cùng với hàng trăm vũ giao đều từ trong chiến thuyền tuôn ra, tại không trung gần đó xếp thành đội nhóm vô cùng chỉnh tề, từ bốn phương tám hướng đem cự thành bao vây đến mức nước cũng không lọt. Sau khi đại quân Giác Xi tộc tuôn ra thì đủ loại khôi lỗi màu sắc khác nhau từ trogn chiến thuyền bay ra, khôi lỗi này phần lớn đều là hình người, nhỏ thì cỡ người bình thường, lớn thì cao chừng hơn mười trượng. Mà khôi lỗi loại thú thì chỉ có ba loại, nhưng mỗi con đều lớn hơn trăm trượng. Một loại giống cự quy, nhưng lại có ba đầu, quy xác trải rộng thô to. Một loại khác là đầu hổ thân vượn, trên đầu có kim sắc lộ giác thật lớn.

Loại thứ ba là khôi lỗi giống phi nghĩ, chẳng qua hình thể rất lớn, hơn nữa toàn thân trắng noãn không tỳ vết, phảng phất như chỉ dùng tinh thạch luyện chế thành.

Vừa thấy bộ dáng chuẩn bị tiến công của Giác Xi Tộc, quang tráo phòng hộ của thành thị trong nháy mắt được phát động.

Xuyên thấu qua cự đại quang tráo có thể mơ hồ thấy được trong thành thị có rất nhiều trận pháp phát sáng, lập tức từng đạo quang trụ từ pháp trận phun ra, tất cả đều rót vào quang tráo trên trời cao.

Nguyên bổn quang tráo đang mơ hồ trở nên càng thêm trong suốt lóe sáng, hơn nữa trên đó lại phù văn chớp động.

Mà tại một số kiến trúc trong thành, đồng thời bay vụt ra vô số đạo nhân ảnh, không ít người lập tức khống chế độn quang bắn thẳng đến trận pháp. "Bắt đầu công kích!" Nữ tử họ Ân ở trên chiến thuyền thật lớn kia, sau khi ra lệnh thì nhất thời ba loại khôi lỗi thú hình thể lớn nhất tiến lên, dẫn đầu là cự quy. Chỉ thấy quy xác của cự quy lưu chuyển dị mang, trong nháy mắt bắn ra vô số đạo thứ mang.

Mà quái vật đầu hổ thân vượn thì mở rộng miệng, phun ra một đạo kim sắc quang trụ, bên trong mơ hồ truyền đến tiếng sấm. Còn khôi lỗi giống như thủy tin kia thì há miệng phun ra một phiến lớn lục vụ nồng đậm, cuồn cuộn tuôn ra.

Cơ hồ cùng lúc đó, linh quang dưới đáy chiến thuyền cũng đồgn thời đại phóng, từng đạo cự đại quang trụ phô thiên cái địa bắn ra.

Trong nháy mắt, tiếng oanh minh nổi lên liên miêng không dứt, giống như thiên lôi đánh xuống.

Tại một ngọn núi cao, trong một điện phủ hôn ám, khắp nơi đều tối đen không thể nhìn rõ. Nhưng bốn phía đều yên tĩnh khôgn tiếng động, giống như đã nhiều năm chưa từng có ai đến.

nhưgn đột nhiên một lát sau, trong điện chợt lóe bạch quang, tại đại pháp trận cách đó vài trượng bất ngờ phát ra linh quang. Tiếng ầm ầm truyền ra, tiếp theo quang mang sáng chói, hai đạo nhân ảnh mơ hồ hiện ra trong pháp trận.

Trong đó một người mặc thanh bào, tuổi còn rất trẻ, một người khác đầu tóc rối bời. Đúng là hai người Hàn Lập và Giáp THiên mộc!

"Nơi đây vô cùng bí ẩn, là chỗ Vạn Cổ Tộc chúng ta xây dựng truyền tống trận, không tới lúc nguy hiểm thì không được dùng. Số người biết được rất ít. Nơi này đã cách xa khu vực Giác Xi Tộc chiếm giữ, cách Vân Thành không xa". Giáp Thiên Mộc đảo mắt qua khắp nơi, vừa cười vừa nói.

Tiếp theo hắn giơ tay lên, đánh ra một đạo pháp quyết vào một viên tinh thạch trên vách điện gần đó.

Nhất thời cả tòa đại điện chợt lóe linh quang, mười mấy chỗ khác trên vách điện cũng đồng thời sáng rực lên, đem cả tòa đại điện chiếu sáng.

Hàn Lập đồng dạng dùng ánh mắt đảo qua, thấy điện phủ nơi này chỉ hơn trăm trượng, tất cả đều dùng cự thạch hai màu xanh và trắng xây thành, nhìn như bình thường nhưng lại vô cùng sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi. Hàn Lập gật đầu, thản nhiên nói một câu:

"Ưh, xem bộ dáng thì đích xác rất lâu rồi chưa từng có người đến. Bất quá nơi này cách Vân Thành mà đạo hữu nói, có xa lắm không? Thành này rất nổi tiếng sao, ta nghe nói tựa hồ các đại trưởng lão Vạn Cổ Tộc cũng đến thành đó".

"Oh, Hàn đạo hữu cũng biết việc này! Ha ha, bất quá yên tâm, Vân thành cách nơi đây không quá nửa ngày. Đây là thành lớn thứ ba ở Thiên Vân mười ba tộc, thành này kết cấu vô cùng kỳ lạ, danh khí đương nhiên không nhỏ, cũng cách đại thành mà Giác Xi Tộc công chiếm không xa. Một khi đại chiến chính thức xảy ra thì Vân thành hơn phân nửa sẽ là trung tâm của chư tộc Thiên Vân chúng ta" Giáp THiên Mộc cười hắc hắc.

"Ưh, như vậy là tốt nhất, ta nghĩ thành này nổi danh như thế thì không tầm thường. Ta đang muốn đến một tòa đại thành làm chút chuyện". Hàn Lập bất độgn thanh sắc nói vài câu.

"Tại hạ tại Vân thành có động phủ tạm coi như là bán địa chủ. Đạo hữu có chuyện gì cứ việc đi tìm Giáp mỗ. Chuyện lớn thì khó nói, nhưng một số chuyện nhỏ thì tại hạ tự tin có thể giúp được". Giáp Thiên mộc hướng Hàn Lập cười nói.

Thấy Hàn Lập có thể dễ dàng giết chết mấy tên cùng cấp, Giáp Thiên Mộc hiển nhiên biết Hàn Lập khôgn phải là thượgn tộc bình thường. Cho nên mặc dù hắn đã thoát ly hiểm cảnh, hơn nữa cũng có thân phận đặc thù tại Vạn cổ tộc, nhưng vẫn muốn mượn súc kết giao. "Đa tạ lời ấy của Giáp đạo hữu, đến lúc đó không chừng Hàn mỗ thật sự có một số việc muốn nhờ đạo hữu giúp". Thần sắc Hàn Lập vừa động, cũng khôgn từ chối ý tốt của đối phương.

"Hiện tại VÂn Thành, người ngoài mười ba tộc khi tiến vào thì sợ rằng không dễ. Đặc biệt là người có khuôn mặt xa lạ như Hàn huynh thì càng có chút phièn phức. Bất quá tại hạ tận mắt nhìn thấy đạo hữu chém giết Giác Xi tộc cùng cấp, hiển nhiên là có thể đảm bảo cho đạo hữu. Ha ha, bất quá lại nói tiếp, Hàn huynh có muốn trực tiếp gia nhập Vạn cổ tộc chúng ta, đảm nhiệm chức vị Khách khanh không? Tại hạ tự nhận lời nói cũng có chút trọng lượng trong tộc, có thể trực tiếp đem đạo hữu ra mắt trưởng lão trong tộc. Lấy thần thôgn của đạo hữu thì khẳng định sẽ được trọng dụng. Mà đảm nhiệm khách khanh cũng là việc rất tốt, hơn xa những gì mà người thường tưởng tượng. Tại Thiên Vân làm chuyện gì cũng dễ dàng hơn". Giáp Thiên mộc trừng mắt, khẽ cười một tiếng noi: "Đa tạ ý tốt của Giáp huynh, nhưng tại hạ không thể khẳng định sẽ ở lại THiên Vân bao lâu, cho nên việc này sau này hãy nói". Sau khi hàn Lập trầm ngâm một lát thì mới hời hợt trả lời.

"Cũng đúng, việc này sau này bàn lại cũng không muộn. Trước tiên ta lập tức chạy tới VÂn Thành. Trong thành tại hạ có mấy người bạn tốt, đến lúc đó cũng có thể giới thiệu cho Hàn đạo hữu biết...". Giáp THiên mộc vô cùng nhiệt tình nói. Hàn Lập nghe vậy thần sắc vừa động, nhưng chỉ gật đầu không nói gì. Lúc này hai người đã đi ra truyền tống trận, đến thẳng đại môn. Đẩy cửa ra, bên ngoài là một thông đạo làm bằng đá, bộ dáng uốn lượn. Hàn Lập cùng Giáp Thiên Mộc lúc này hóa thành hai đạo độn quang, chợt lóe liền bay vào trong thông đạo.

Sau một lát, một đoàn bạch quang cùng một đạo thanh hồng từ sau một ngọn núi lớn bắn ra, sau vài lần chớp động liền phá không bay về phía chân trời.