Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1589: Trao đổi cùng hậu thủ



"Nếu tiền bối đã nói như thế thì vãn bối còn có thể cự tuyệt đường sống sao!"

Hàn Lập lạnh nhạt nói.

"Ha ha, Hàn đạo hữu cần gì uể oải như thế. Mặc dù trong Nghiễm Hàn Giới có chút nguy hiểm, nhưng lại là chuyện tốt. Người nào có có duyên này hơn phân nửa là rất hâm mộ."

Thiên Cơ Tử vừa cười vừa nói.

"Hâm mộ! Tu vi vãn bối hiện chưa tới bình tu, tiến vào trong cũng không có thu hoạch gì quá lớn. Ngược lại tỷ lệ chết là gần một nửa, thật sự là giống như mạo hiểm tính mạng. Nếu có thể thì vãn bối quyết không tiến vào trong."

Hàn Lập lắc đầu, lộ ra vẻ vô cùng buồn bực. Nghe Hàn Lập nói vậy, Thiên Cơ Tử và Mã trưởng lão không khỏi nhìn nhau, tựa hồ hội ý.

"Nghiễm Hàn Lệnh một khi bị kích phát, thì cũng chỉ có người kích phát mới có thể mang người khác tiến vào Nghiễm Hàn Giới. Điều này có liên quan đến tồn vong hưng suy của mười ba tộc chúng ta, đích xác đạo hữu không thể cự tuyệt. Nguyên bổn đạo hữu có thể mang lệnh bài đến đây, Vạn Cổ Tộc chúng ta hẳn sẽ trọng tạ, nhưng nếu đạo hữu không muốn tiến vào Nghiễm Hàn Giới, hiện tại mạo hiểm tiến vào thì coi như hi sinh không nhỏ. Như vậy đi, đạo hữu có yêu cầu gì cứ nói với ta, nếu được thì ta sẽ tân lực thoả mãn."

Thiên Cơ Tử hướng Hàn Lập chậm rãi nói.

Hàn Lập nghe vậy, âm thầm giật mình, nhưng tâm niệm nhanh chóng xoay chuyển, không chần chờ nói:

"Yêu cầu của vãn bối nghĩ rằng tiền bối cũng có thể đáp ứng vài phần. Tại hạ muốn sau khi xong chuyện tại Nghiễm Hàn Giới có thể mượn truyền tống trận dùng một lát."

"Mượn truyền tống trận? Nếu chỉ cho ngươi sử dụng một lần thì hẳn là có. Bất quá khi truyền tống phải tiêu hao rất nhiều cực phẩm linh thạch, ngươi phải tự mình gánh chịu lấy. Mấy tộc chúng ta không thể giúp ngươi được. Hơn nữa truyền tống trận này không phải một tộc chúng ta có thể làm chủ, phải thương lượng với mấy tộc khác. Có lẽ mấy tộc kia sẽ có điều kiện nào đó, đồng dạng ngươi muốn đáp ứng. Đạo hữu nghĩ thế nào?"

Thiên Cơ Tử không lộ ra vẻ kỳ quái, thản nhiên nói.

"Nếu có thể sử dụng truyền tống trận, việc tiêu hao khi truyền tống tại hạ sẽ tự chịu. Về phần những điều kiện khác, chỉ cần không phải việc vãn bối không thể hoàn thành, vãn bối sẽ đáp ứng."

Hàn Lập mừng rỡ nói.

"Hắc hắc, Hàn đạo hữu không nên đáp ứng nhanh vậy. Khoả đại lục tiêu hao rất nhiêu cực phẩm linh thạch, đủ để làm một gã thánh tộc khuynh gia bại sản. Hàn đạo hữu có lẽ giàu có nhưng muốn chỉ dùng cho truyền tống trận thì e rằng vẫn chưa đủ. Mà lấy tu vi của đạo hữu, cho dù vĩnh viễn ở lại trong Vạn Cổ Tộc chúng ta thì chắc chắn sẽ được trọng dụng, cần gì đến đại lục khác. Đạo hữu không bằng nhân cơ hội này đổi lấy một điều kiện khác, ví dụ như linh đan diệu dược thì chẳng phải tốt hơn nhiều sao."

Ánh mắt của Mã trưởng lão chợt loé, đề nghị nói.

Hàn Lập ngẩn ra, nhưng trầm ngâm một lát liền cuống quýt lắc đầu:

"Đa tạ ý tốt của tiền bối, bất quá lòng vãn bối đã quyết!"

Thấy Hàn Lập từ chối đề nghị của mình, trung niên nhân vẫn chưa tức giận, chỉ thản nhiên gật đầu, không nói thêm gì.

"Đúng rồi, hai vị tiền bối! Tại hạ còn không biết Nghiễm Hàn Giới mở ra lúc nào. Vãn bối cần biết để chuẩn bị một chút."

Hàn Lập sờ sờ mũi, mở miệng một câu.

"Ngày mở ra chính xác thì chúng ta không rõ lắm, nhưng dựa theo kinh nghiệm thì chậm nhất là mấy năm sau, lâu là trăm năm."

Thiên Cở Tử mỉm cười trả lời.

"Lâu là trăm năm!"

Hàn Lập vừa nghe, nhất thời chấn kinh.

"Đối với người tu luyện mà nói thì trăm năm cũng chỉ là một cái chớp mắt, Hàn đạo hữu không nên kinh ngạc như thế!"

Trung niên nhân nhíu mày.

"Không có gì, chỉ là hơi nằm ngoài dự đoán của tại hạ mà thôi."

Hàn Lập cười khổ một tiếng.

"Ban đầu đạo hữu ở trong khách sạn, nhưng hiện tại nơi đó đã bị phong bế. Mà trong khoảng thời gian ngắn, đạo hữu cũng không thể rời khỏi Vân Thành, như vậy nếu đạo hữu không ngại thì nên đến Bát Vân Sơn. Ta sẽ gọi người an bài miễn phí cho một động phủ, để Hàn đạo hữu an tâm tu luyện, vừa chờ Nghiễm Hàn Giới mở ra."

Thiên Cơ Tử đột nhiên nói.

Hàn Lập nghe vậy, có chút ngoài ý muốn, nhưng sau khi tự định giá thì cũng gật đầu đáp ứng.

Thời gian tiếp theo, Thiên Cơ Tử và Mã trưởng lão tuỳ ý hỏi một số vấn đề về xuất thân của Hàn Lập, nhưng đều bị hắn hàm hồ nói sơ qua.

Mà hai người Thiên Cơ Tử tựa hồ cũng không thèm để ý, thấy Hàn Lập không muốn nói nhiều thì cũng không hỏi gì thêm.

Sau cùng, vị trưởng lão thứ ba của Vạn Cổ Tộc, một gã đại hán râu quai nón, thân hình cao lớn rốt cục cũng chạy tới Thông Linh Điện.

Bất quá vị đại hán này chỉ đánh giá Hàn Lập vài lần, trong miệng nói ra một từ "Tốt" thì liền nói với Thiên Cơ Tử và Mã trưởng lão một câu:

"Còn một lô đan dược chưa luyện thành."

Sau đó liền vội vã bay đi.

Thấy cảnh này, hai người Thiên Cơ Tử chỉ có thể bất đắc dĩ cười. Bọn họ tựa hồ đối với biểu hiện của đại hán này đã sớm quen thuộc. Tiếp theo, Hàn Lập nhận lấy một tấm Vạn Lý Phù từ Mã trưởng lão, sau đó đứng dậy cáo từ. Mà lúc gần đi, Thiên Cơ Tử lại nói ba ngày sau sẽ thương lượng với mấy tộc khác về chuyện truyền tống trận, đồng thời cũng chuẩn bị tốt động phủ, đến lúc đó Hàn Lập cứ trực tiếp đến Bát Vân Sơn.

Hàn Lập nghe vậy, hiển nhiên miệng đầy cảm tạ, sau đó đi ra đại điện, ngồi thú xa bay khỏi toà thành của Vạn Cổ Tộc. Mà lúc này, Thiên Cơ Tử và trung niên nhân vẫn ngồi lại trong đại điện, đang tự định giá gì đó.

"Ngươi thấy thế nào? Người này có thể là gian tế của Giác Xi Tộc phái tới hay không?"

Thiên Cơ Tử hỏi.

"Gian tế thì hiển nhiên không phải. Dùng một khối Nghiễm Hàn Lệnh để tiến vào Vạn Cổ Tộc chúng ta thì cũng không khỏi gây sự chú ý quá lớn. Càng huống chi người này từ cứu Giáp đại sư, lại giết mấy tên Giác Xi Tộc cùng cấp. Nếu thật sự chỉ vì trà trộn vào đây thì cái giá phải trả căn bản không bù đắt được cái mất. Hơn nữa cho dù đảm nhiệm chức vụ khách khanh trong bổn tộc, cũng không biết được cơ mật gì. Tốn cái giá lớn như vậy thì thật là quá đáng."

Trung niên nhân không chút do dự lắc đầu.

"Ta cũng nghĩ như vậy, nếu thế thì chúng ta cũng không cần dùng sưu hồn thuật để dò xét căn nguyên của hắn. Nếu không vạn nhất người này bởi vì vậy mà mang lòng oán hận thì có chút phiền toái."

Thiên Cơ Tử gật đầu đông ý nói.

"Hơn nữa chiến lực người này mạnh như thế, cơ hồ không dưới Luyện Hư Hậu Kỳ đỉnh phong, nếu thật sự có thể đảm nhiệm chức vụ khách khanh trong tộc thì sẽ hữu dụng với bổn tộc."

Trung niên nhân nói.

"Nhưng người này chỉ nghĩ đến việc sử dụng truyền tống trận ra khỏi Lôi Minh Đại Lục."

Thiên Cơ Tử nhíu mày nói.

"Hắc hắc, truyền tống trận tiêu hao rất nhiều linh thạch, chờ khi thật sự có đủ số lượng thì cũng không biết là chuyện của bao nhiêu năm sau. Trong lúc đó chúng ta chỉ cần tốt chút công phu, đem hắn lưu lại cũng không phải là chuyện quá khó. Đương nhiên nếu hắn thật sự muốn rời đi thì chúng ta cũng không cần làm kẻ ác, cứ thả hắn đi cũng được. Tồn tại Luyện Hư đỉnh giai, có thêm một người hay mất đi một người thì cũng không bao nhiêu. Nếu vì hắn mà huỷ đi danh tiếng thì không đáng."

Thiên Cơ Tử thần sắc không đổi, cuối cùng cũng nói ra quyết định.

"Nếu Thiên Cơ Tử đạo hữu đã quyết định thì Mã mỗ cũng không có ý kiến."

Trung niên nhân suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng đồng ý.

"Được rồi, tiếp theo nói về tin của Giác Xi Tộc đi! Lần này động tĩnh của Giác Xi Tộc quá lớn, tựa hồ xa hơn mấy lần trước, cái khác không nói, chỉ riêng tồn tại thánh tộc cũng đã..."

Thiên Cơ Tử chuyển đề tài, cùng trung niên nhân bàn về chuyện xâm lấn của Giác Xi Tộc.

Bên kia, Hàn Lập cưỡi thú xa vẫn chưa rời quá xa Bát Vân Sơn, tuỳ tiện tìm một ngã tư đường, xuống xe, tìm một khách sạn khác ở lại. Khách san này thoạt nhìn bình thường, giống với kiến trúc của nhân tộc.

Hàn Lập nhận phòng, sau khi bày phòng hộ pháp trân thì lập tức ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu chậm rãi đánh giá cuộc trò chuyện của đám người Thiên Cơ Tử, xem có gì không ổn không. Thần sắc bất định một hồi lâu, cuối cùng cũng thở dài một hơi, vẻ mặt rốt cục cũng thả lỏng.

Xem biểu hiện của đối phương thì tựa hồ cũng không định gây bất lợi với mình. Phiền toái duy nhất là nguy hiểm tại Nghiễm Hàn Giới.

Bất quá nếu các tộc tiến vào trong không có tồn tại ngoài Hợp Thể Kỳ thì cũng không có gì e ngại. Chỉ cần hắn không nổi lòng tham, không xông xáo khắp nơi tìm bảo vật, linh dược gì đó, mà tìm một nơi bí ẩn trốn thì hẳn không phải lo đến tính mạng.

Đây cũng là khi hắn tại thông linh điện, đã nghĩ thông suốt nên mới có thể không chút do dự đáp ứng bọn người Thiên Cơ Tử. Bất quá, ngày Nghiễm Hàn Giới mở ra có thể kéo dài lâu như vậy, thật sự là nằm ngoài ý muốn của hắn.

Nếu thật sự trăm năm sau mới mở ra, thời gian dài này hắn có thể mượn lực của linh đan, có cơ hội tu luyện đến Luyện Hư Sơ Kỳ đỉnh phong, sau đó mượn linh khí kinh người ở Nghiễm hàn Giới, đột phá đến cảnh giới Trung Kỳ.

Đây cũng là do hắn có bình thần bí, có thể luyện chế ra Đằng Long Đan cực kỳ trân quý. Nếu không tu sĩ bình thường mà muốn tu luyện đến Sơ Kỳ đỉnh phong trong vòng trăm năm, đây chỉ là chuyện mơ tưởng.

Tới cảnh giới Luyện Hư Kỳ, muốn tu vi tiến thêm một bước, linh lực tụ tập phải rất nhiều, cảnh giới Hoá Thần Kỳ còn xa mới sánh bằng được. Càng không nói đến Hàn Lập lựa chọn pháp thể song tu, gian khổ càng xa những công pháp khác.

Hàn Lập thầm nghĩ như vậy, nhưng đột nhiên thần sắc vừa động, lật tay lại, trong tay hiện ra một vật màu trắng, mặt ngoài bị dán hồng sắc phù toản. Đúng là ngọc hạp chứ Nghiễm Hàn Lệnh kia.

Hàn Lập hiểu xơ, mình lấy vật này khẳng định là có thể đổi lấy một chỗ tốt nữa từ đám người Thiên Cơ Tử. Ít nhất một thông linh khôi lỗi là không thành vấn đề. Nhưng khi hắn vào đại điện, không đề cập đến chuyện này vì hắn cẩn thận.

Mặc kệ khối Nghiễm Hàn Lệnh này có tác dụng gì khi tiến vào Nghiễm Hàn Giới hay không, thì hắn cũng không muốn lấy ra một lần hai cái, muốn chừa lại một hậu thủ.