Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1597: Lưu Ly Thiên Hỏa Dịch



Trong thời gian chờ đợi một canh giờ, ở đây không ngừng có thêm nhiều tu sĩ tiến vào đại điện.

Ba tầng điện đường nhìn như rộng lớn vô cùng nhưng chỉ một lát sau đã chật kín.

Tộc nhân tham giá đấu giá hội này, tu vi thấp nhất cũng là Nguyên Anh Kỳ, tu vi cao nhất có thể là Hợp Thể Kỳ.

Hàn Lập để ý tới Hợp Thể Kỳ đỉnh giai thì có tới bốn năm người.

Đoạn Thiên Nhận và Thiên Cơ Tử bất ngờ cũng có trong số đó. Về phần mấy người khác, có lẽ cũng là các trưởng lão quyền cao chức trọng trong các tộc.

Mà phòng ở tầng ba thì ít nhất đã có sáu, bảy mươi người tiến vào.

Những người này không ai là không ngoài Hợp Thể Kỳ, về phần Thải Lưu Anh thì không thấy bóng dáng.

Không biết đã sớm tiến vào phòng hay chưa hay căn bản không muốn tham gia đấu giá hội này.

Điều này làm cho Hàn Lập lại càng hoảng sợ, thầm thở dài một hơi.

Mặc dù nói Vân thành là nơi mười ba tộc chung sống, hơn nữa lại có một số dị tộc nhân không thuộc về mười ba tộc nhưng Vân thành có thể tụ tập nhiều tồn tại Hợp Thể Kỳ như vậy. Mà Thiên Uyển Thành, cho dù đem cả nhân yêu lưỡng tộc hợp lại, tồn tại Hợp Thể Kỳ bất quá chỉ mười mấy người mà thôi. Mà thành này cũng đồng dạng là chỗ tinh nhuệ của hai tộc nhân yêu.

Lại đợi một thời gian, trong đại điện cơ hồ đã chật kín người.

"Đinh đinh đang..." Ba tiếng chuông du dương truyền đến, trong ngũ sắc quang hoa chớp động, nguyên bổn cửa điện đang mở, lúc này từ từ đóng lại.

Sau khi cửa điện hoàn toàn đóng lại, đấu giá hội rốt cục sắp bắt đầu.

Đại sảnh phía trước giống với đại sảnh đấu giá hội bình thường được xây dựng trên đài cao hơn mười trượng. Thứ duy nhất không giống chính là bốn góc đài cao phân biệt là bốn kim sắc khôi lỗi nhân hình đứng thẳng, cao đến mấy trượng, trong tay cầm một ngân sắc cự qua, hình dạng cổ xưa nhưng lại phát ra hàn khí bức người.

Khôi lỗi mặc dù không nhúc nhích nhưng lại làm cho người ta cảm thấy một khí thế kinh người, vừa nhìn liền biết không phải tầm thường.

Mà trung tâm đài cao lại một lam sắc pháp trận, bên trong có một hồng sắc trác tử, mặt ngoài có vô số phù văn rậm rạp, có vẻ vô cùng thần bí, không biết có hiệu dụng gì hay không.

Ngay khi cửa điện khép lại, lam sắc pháp trận chợt lóe quang mang, phát ra âm thành ầm ầm. Phù văn trong pháp trận thoáng hiện, một đạo nhân ảnh liền hiện ra. Nhân ảnh ngừng lại, liền trở nên vô cùng rõ ràng.

Là một trung niên nam tử tao nhã lịch sự, một thân cẩm bào, mặt trắng không tỳ vết, nhìn giống nhân tộc như đúc. Nhưng Hàn Lập sau khi đảo thần niệm qua, trong lòng lại đại chấn.

Trung niên nhân này hóa ra là Hợp Thể Trung Kỳ, không chỉ thế, từ trên người này mơ hồ tản mát ra một cỗ khí tức cực kỳ đáng sợ. Khí tức cực kỳ âm trầm, phối hợp với trung niên nhân tạo nên bộ dáng cực kỳ nguy hiểm.

Trung niên nhân tựa hồ danh khí tại Vân thành cũng không nhỏ, đại điện vốn ồn ào, hiện tại liền yên tĩnh xuống.

Hàn Lập chú ý không ít người nhìn nam tử trên đài cao, trong ánh mắt họ mơ hồ lộ ra vẻ sợ hãi.

Mà trung niên nhân sau khi đảo mắt xuống dưới đài liền mỉm cười nói:

"Tại hạ Tiêu Bố Y, nghĩ rằng không ít đồng đạo ở đây đã nhận ra tại hạ, thậm chí có thể đã từng giao thủ với tại hạ. Nếu như thế thì Tiêu mỗ sẽ không giới thiệu bản thân thêm nhiều, đi thẳng vào chủ đề. Lúc này đây, tứ tộc đấu giá hội bởi vì tại hạ ở trong Sa Tộc, cho nên đấu giá hội lần này do ta chủ trì. Quy tắc đấu giá cũng không có gì khác, giống như những lần trước. Có thể tham gia đấu giá này thì hiển nhiên không thể không biết quy tắc. Mặt khác ta có thể trước tiên cung cấp cho mọi người một chút tin tức về trục đấu giá. Lúc này đây, trục đấu giá tuyệt đối không kém hơn tứ tộc đấu giá hội. Thậm chí đối với một số đạo hữu thì trục đấu giá này còn xa hơn lần trước. Được rồi, tại hạ tuyen bố, tứ tộc đấu giá hội lần này chính thức bắt đầu!"

Vị Tiêu Bố Y này nói không to nhưng lại quán chú linh lực, cho nên bất cứ ai cũng có thể nghe rõ, hơn nữa chỉ nói đơn giản vài câu mà đã làm mấy vạn người bắt đầu thấy hứng thú.

Ngay khi trung niên nhân nói xong, lam sắc pháp trận phía dưới lại chớp động, nguyên bổn mặt bàn trống rỗng, bỗng nhiên hiện ra mười mấy quang trận nhỏ.

Tiếp theo, quang mang chợt lóe, trên bàn liền hiện ra mấy cái hộp không đồng nhất. Thấy cảnh này, phần lớn mọi người trong đại điện mở to mắt, tập trung nhìn lên bàn.

Tiêu Bố y trước tiên cầm lấy một ngọc bài nhìn thoáng qua, thần niệm chìm vào trong, đem tin tức trong đọc hết. Tiếp theo bất động thanh sắc cầm một hộp ngọc lên.

"Giống như những lần đấu giá trước. Trước đấu giá vẫn là các loại tài liệu, vật phẩm. Trước tiên là khối Phượng Hoàng Thạch này."

Tiêu Bố Y phất tay, nhất thời một vật từ trong hộp bay ra.

Rõ ràng là một khối ngũ sắc ban lan, bề ngoài giống như một thạch điểu kỳ quái.

"Phượng Hoàng Thạch, chỉ có nơi Phượng Hoàng sinh ra mới có thể xuất hiện loại tài liệu trân quý này. Vô luận là luyện khí hay luyện đan dược đều có giá trị cực cao. Khối Phượng Hoàng Thạch này nặng ba cân bốn, phẩm chất trung giai, không hề có tạp chất, giá khởi điểm là hai trăm vạn linh thạch!"

Tiêu Bố y đánh giá ngũ sắc thạch đầu trước mặt, liền chậm rã hướng dưới đài nói.

Tác dụng của Phượng Hoàng Thạch cực lớn, hơn nữa khối đá lớn như thế mà giá khởi điểm là hai trăm vạn, hiển nhiên là còn thấp.

Ngay cả Hàn Lập nghe xong cũng có vài phần động tâm, tài liệu này hiện tại vô dụng nhưng sau này lại rất hữu dụng.

Bất quá tình hình tiếp theo làm Hàn Lập lập tức từ bỏ ý định này.

Ngay khi Tiêu Bố Y nói giá mỗi lần tăng là năm mươi vạn, lập tức liên tiếp tiếng đấu giá từ đại điện phát ra.

"Ba trăm năm mơi vạn."

"Bốn trăm vạn."

Thậm chí không cần trung niên nam tử nói thêm gì, giá của Phượng Hoàng Thạch liền dễ dàng vượt qua giá bốn trăm vạn, so với giá ban đầu đã gấp đôi.

Nhưng cuối cùng khối ngũ sắc thạch đầu này lại bị một nữ tử Mặc Lục Tộc, dùng giá hơn năm trăm vạn mua lấy.

Lập tức tại tràng giao hàng nhận vật.

Giao dịch lớn cỡ này, cho dù Hàn Lập đã nhiều lần chứng kiến lúc này cũng không khỏi hít một ngụm lương khí.

Đồ vật tốt thì có tốt nhưng giá này không khỏi quá cao.

Hàn Lập thầm nghĩ vậy, hiển nhiên không có ý ra tay cạnh tranh.

"Kim Vương Hoa, sáu ngàn năm mới nở, là dẫn dược tốt nhất để điều chế đan dược. Giá ban đầu là ba trăm vạn."

Tiêu Bố Y lấy ra một hộp ngọc khác, sau đó từ bên trong lấy ra một linh hoa rực rỡ ánh vàng.

Linh hoa to cỡ đầu người, mặt ngoài có linh văn, mỗi cánh hoa phảng phất như được tạo thành từ kim thiết. Linh hoa này khác với giá của Phượng Hoàng Thạch, ngay khi vừa xuất hiện thì cả đại điện không chút tiếng động, không ít người nhíu mày.

Cũng khó trách, đối với phần lớn người ở đây, Kim Vương Hoa này đích xác vô cùng lạ, trước kia càng chưa nghe nói qua. Nhưng lúc này giá còn cao hơn Phượng Hoàng Thạch.

Hàn Lập thấy vậy, sờ sờ căm, tâm niệm nhanh chóng xoay chuyển nhưng hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loại linh hoa này.

Tiêu Bố Y lãnh đạm đứng trên đài cao cười không nói, tựa hồ rất tự tin với vật này.

"Ba trăm Vạn."

Rốt cục cũng có người ra giá.

Không ít người nhìn lại, đây là một lão giả khô gầy, không biết ở tộc nào, trên đầu có một cặp sừng trắng.

"Bốn trăm hai mươi vạn."

Lập tức có người ra giá cao hơn.

"Bốn trăm năm mươi vạn."

"Bốn trăm tám mươi vạn."

Từng người ra giá từ khắp nơi trong đại điện.

Mặc dù số người ra giá không nhiều lắm, bộ dáng chỉ có mấy người nhưng giá cả lại không hề dưới lần trước.

Xem ra chỉ có những người này mới biết cách sử dụng linh hoa này, hơn nữa bộ dáng lại rất muốn.

Lão giả ra giá từ đầu, cắn răng ra một cái giá trên trời là bảy trăm vạn, rốt cục cũng những kẻ khác rút lui.

Cứ như vậy, Tiêu Bố Y lần lượt đem bảo vật trong các hộp còn lại ra, mà trong đại điện phần lớn là người tu tiên cấp cao, cơ hồ chỉ cần hắn nói đơn giản một hai câu liền được người ta mua ngay.

Sau khi mười mấy hộp ngọc được bán hết, truyền tống trận chợt lóe lam quang, trên bàn lại xuất hiện bảy, tám bình ngọc.

Lúc này đây chính là bán linh dịch, linh thủy.

Mấy thứ này lại càng vô cùng trân quý, mỗi một bình cơ hồ đều bị vô số người tranh đoạt.

Giá cả mỗi bình tựa hồ đều bị đội lên gấp ba bốn lần giá gốc, làm cho không ít người trong đại điện hít một ngụm lương khí.

Điều này cũng khó trách, đấu giá hội nguyên bản là vậy. Cùng một thứ nhưng trong mắt nhiều người lại có nhiều giá trị lớn nhỏ khác nhau.

Đảo mắt, linh dịch trên bàn bán gần hết, chỉ còn lại một bình màu trắng.

Tiêu Bố Y vài lần trước khi báo giá, vẻ mặt vẫn thong dong nhưng khi ánh mắt dừng lại trên một bình nhỏ cuối cùng thì trong mắt lại hiện ra một tia lửa nóng.

Hắn hít một hơi sâu, sau đó vung tay, đem vật ấy cầm trong tay, thần sắc ngưng trọng nói:

"Nửa bình Lưu Ly Thiên Hỏa Dịch, giá khởi điểm một ngàn tám trăm vạn!"

"Cái gì, Lưu Ly Thiên Hỏa Dịch! Không nhầm chứ, đấu giá hội lại có bảo vật loại này sao?"

"Chỉ có một ngàn tám trăm vạn, thật hay giả đây?"

"Thứ này như thế nào lại giả, nó chính là một trong bát đại linh dịch ở linh giới chúng ta!"

Ầm một chút, rất nhiều tiếng bàn tán vang lên, không ít người đã thất thanh hô lên, bộ dáng khó có thể tin.

Lại càng không ít người nhìn chằm chằm vào bình nhỏ trong tay Tiêu Bố Y, ánh mắt lộ ra vẻ cực kỳ tham lam.

Thậm chí trong không ít phòng ở tầng ba cũng truyền ra vài tiếng "Di" kinh ngạc.

Mà Hàn Lập ngồi tại trong một góc đại điện, nghe tên loại linh dịch này thì sắc mặt chợt biến.