Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1661: Phá giới ma niệm



"Hàn huynh, ngươi hãy lấy ma giáp ra đi."

Tinh tộc nữ tử thu tay, ngưng trọng nói với Hàn Lập.

Hàn Lập tự nhiên không có ý kiến gì, lúc này bàn tay khẽ lật, một cái hộp ngọc màu đỏ hiện ra, mặt ngoài hộp còn dán hai tấm cấm chế phù. Tay áo hướng về hộp ngọc phất một cái, nắp hộp lập tức mở ra, một cổ khí đen theo miệng hộp mạnh mẽ tuôn ra.

Trong luồng khí đen, một chiếc chiến giáp màu tím, lớn cỡ nửa thước hiện ra.

Chiến giáp chẳng những hình thù dữ tợn, đầu vai đầu gối còn có vài chiếc gai nhọn hoắt, mặt ngoài bao phủ hoa văn màu đen, ma khí trùng thiên. Nhưng đáng chú ý chỗ ngực lại có một lỗ thủng lớn, các cạnh vỡ vụn thành từng mảnh.

Tiêm Tiêm vừa thấy mặt ngoài ma giáp toát ra ma khí cuồn cuộn, sắc mặt hơi biến sắc, cánh tay nhỏ nhắn vung lên, trên người liền có thêm một màn hào quang trong suốt, mới điểm một cái về cái hộp ở đằng xa.

Chiến giáp tím giống như bị một lực vô hình điều khiển, lướt nhẹ vào trong pháp trận. Nhưng chưa bay đến trung tâm, Tinh tộc nữ tử giương một tay lên, đánh ra một đạo pháp quyết màu bạc nhạt.

Léo lên một cái, chui vào trong đỉnh đồng không thấy đâu nữa.

Lập tức một hồi chuông vọng ra, bên ngoài đỉnh đồng ngọn lửa xanh đen bốc lên, bỗng cuốn ma giáp đem vào trong đỉnh.

Tiếp đó, trong đỉnh có âm thanh ầm ầm như tiếng sấm truyền ra, mặt ngoài hoa văn tinh sảo mà đen bóng chớp động.

Cùng lúc, khí đen bên dưới quay cuồng, một đám ký hiệu màu bạc nhạt hiện ra khắp nơi. Vừa hiện ra, tựu hướng trong đỉnh cùng chui vào trong mất tích luôn.

Sau đó Tiêm Tiêm miệng thì thào niệm chú ngữ, một tay bấm niệm pháp quyết, mặt đất gần chỗ pháp trận lắc lư kịch liệt, bỗng bốn góc lóe lên ánh sáng chói mắt màu vàng, hiện ra một cái bàn đá màu vàng đậm.

Bàn đá cũng chỉ cao tầm một trượng, nhưng mỗi cái đều bóng loáng vô cùng, mặt trên còn cắm một cây cờ nhỏ đen xì.

Mà dưới cây cờ thì bày đủ loại chai lọ.

Hàn Lập thấy vậy, thần sắc hơi có chút biến đổi, nhưng lại lập tức khôi phục bình thường.

Trong tiếng chú ngữ, bốn cây cờ từ nhỏ biến lớn, bỗng to tầm năm sáu trượng.

Tiêm Tiêm mới thu lại pháp quyết, ngừng tay nói với Hàn Lập:

"Hàn đạo hữu, chúng ta bắt đầu đi. Trong quá trình tu bổ, Hàn huynh chi cần theo những gì ta phân phó, kịp thời rót pháp lực vào trong cờ ma là được."

"Không có vấn đề gì."

Hàn Lập không chút do dự gật đầu. Tinh tộc vừa nói, thỏa mãn cười một cái, đưa tay điểm vào pháp bàn đang lơ lửng trong không trung một lần nữa. Lập tức một tiếng trường minh phát ra từ trong pháp bàn, từ đó một lần nữa phun ra vô số đạo pháp quyết, trong không trung mây đen rít lên, lần nữa chuyển động, màu đen hạ xuống.Xung quanh không gian chướng bích, bụi khí trong chốc lát nổi lên, đem Hàn Lập cùng Tiêm Tiêm bao phủ hoàn toàn. Thỉnh thoảng có thể nghe thấy sâu bên trong mây mù truyền đến tiếng nổ vang. Thời gian dần dần trôi qua, nháy mắt một cái, đã qua ba ngày.

Cửa trước cửa hàng bỗng nhiên mở ra, một bóng người vẻ mặt bình tĩnh đi ra, tiện tay vẫy một chiếc thú xa, không chút hoang mang rời đi.

Tại trong không gian, Tiêm Tiêm lại đang đứng tại biên giới pháp trận, nhìn cái đỉnh đồng trước mắt, ngẩn người kinh ngạc.

Mặt ngoài đỉnh, bây giờ hiện ra rậm rạp chằng chịt vết nứt.

Phía dưới, pháp trận cũng đồng dạng nhìn rất bừa bãi, hơn một nửa đều đã hoàn toàn bị phá hủy. Tinh thạch vây quanh bốn phía cũng hóa thành một đống bã vụn.

Trên đỉnh đầu của nàng, hư ảnh Kỳ Lân chỉ còn hơn một thước, ánh mắt cũng như đang tính toán cái gì.

"Ma giáp này chỉ sợ có lai lịch gì đấy, nếu là ma giáp của thiên ngoại ma giáp bình thường chắc chắn sẽ không xảy ra việc này."

Sau một lúc lâu, hư ảnh Kỳ Lân mới thở dài một hơi nói.

"Đúng vậy. Ma giáp sau khi sửa chữa xong, lại đưa thần niệm của ma vật thế giới khác tới, một chút nữa là nó đã mượn ma khí chỗ này mà ngưng tụ thành ma thân rồi."

Tiêm Tiêm trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi.

"Nhưng cũng may tiểu tử họ Hàn trên người mang Ích Tà Thần Lôi, một kích đã đánh tan ma tức đang ngưng tụ, nếu không thật là một phiền toái không nhỏ."

Kỳ Lân ngưng trọng nói.

"Nhưng ma vật lại đem thần niệm cưỡng chế vượt qua không gian mà phủ xuống, có thể thấy được tu vi của hắn cũng không kém chân linh là bao nhiêu. Chẳng lẽ ma giáp này là của một trong thập đại ma đầu? Nhưng khi sửa chữa tốt, ta cũng không phát hiện gì."

Tiêm tiêm nhướng mày nói.

"Thời gian quá ngắn, ta cũng tạm thời không thấy cái gì. Nhưng nếu sớm biết như thế, ma giáp này dù nói gì chăng nữa cũng không thể đưa cho hắn. Kỳ thật vừa rồi khi gần sửa xong, ngươi có thể tìm một cái có, đem thứ đó giữ lại, đem một bảo vật khác đổi cho hắn là được."

Kỳ Lân màu xanh đột nhiên nói.

"Ta cũng nghĩ sẽ làm như thế. Nhưng khi thấy người nọ sau khi đánh tan ma khí, nhìn thì như bình tĩnh, nhưng ta có thể cảm thấy, chỉ cần lúc đó nói một tiếng 'không'. Chỉ sợ vị Hàn đạo hữu này sẽ lập tức ra tay đối phó với ta, một chút chần chờ cũng không có, thần thông của hắn vốn không kém Thánh tộc sơ giai, mà ta có vài món bảo mệnh bảo vật, đều đã trong Ma Kim sơn mạch tiêu hao bảy tám phần, không có chút nào nắm chắc thoát được tính mạng khi đối phương ra tay độc ác."

Tinh tộc nữ tử cười khổ, trả lời.

"Thật đáng tiếc, ta cũng tại Ma kim sơn mạch tổn hao nguyên khí khá nhiều, nếu không mượn nhớ không gian cấm chế nơi đây, ta và ngươi hợp lực cũng không phải không giữ lại được vật ấy."

Kỳ Lân màu xanh có chút bực bội nói.

"So ra, mà giáp này mặc dù có thần diệu nghịch thiên, nhưng dù sao cũng là ma vật. Ta dù có giữ lại cũng không cách nào sử dụng, ngược lại sẽ đắc tội một người phải vất vả lắm mới giao hảo được, đúng là được không bù lại mất." Tinh tộc nữ tử lẳng lặng một hồi lâu, hít sâu một hơi nói.

"Hắc hắc, ngươi nghĩ như vậy, cũng không phải là sai. Cho là tiện nghi cho tiểu tử này đi. Về phần có hay không những bí mật khác, phải xem tạo hóa của tiểu tử này đi. Chỉ là có chút đáng tiếc, ma giáp này cũng có thể coi là một cơ duyên cho ngươi."

Hư ảnh Kỳ Lân trầm mặc một chút, cũng chỉ thầm than một tiếng.

"Cơ duyên, có ngươi ở đây thì ta còn thiếu sao?"

Tiêm Tiêm nghĩ thế, nhẹ giọng cười.

"Điều này cũng đúng. Bây giờ ngươi cũng không thiếu cơ duyên, mà phải mau chóng tăng tu vi cùng thần thông. Nếu không dù cho cơ duyên có nhiều hơn nữa, không nắm giữ được, thì cũng là uổng phí mà thôi. Tốt lắm, tạm thời gác lại việc này. Ta bảo ngươi tìm thứ đó, ngươi đã tìm được chưa?"

Hư ảnh Kỳ Lân chuyển chủ đề hỏi.

"Còn chưa, vật kia nghe nói chỉ có vài lão quái Thánh giai mới biết rõ, có chút khó giải quyết."

Tiêm Tiêm vừa nghe chuyện đó, lộ ra vẻ khó xử.

"Vậy ngươi cần dùng nhiều tâm tư một chút. Không có cái đó, cho dù ta mang ngươi vào trong thượng cổ di chỉ thì căn bản cũng không vào được."

Kỳ Lân màu xanh nói.

"Ta cũng biết vậy, ta sẽ nghĩ cách khác, xem có thể từ vài đứa con cháu bất tài của mấy lão quái vật này, mua hoặc là mượn lấy."

Tiêm Tiêm ánh mắt trầm ngâm chớp động một lát, mới chậm rãi nói ra.

Trong lúc Tiêm Tiêm cùng Kỳ Lân đang thương lượng, thì Hàn Lập đang trên đường trở về động phủ.

Trong thú xa, nhìn thì như ngồi yên, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng thực tế trong lòng đang sóng to gió lớn quay cuồng. Một phần vạn vạn cũng không nghĩ đến, chỉ vốn là sửa chữa ma giáp thôi, lại dẫn đến một sự kiện rất rất ngoài ý muốn.

Một tay vừa động, thò vào tay áo bên kia, mò tới một vật ôn mát gì đấy.

Trong tay áo là một chiếc bình ngọc, thiên ngoại ma giáp đã được sửa chữa tốt, đang được đặt bên trong. Bên ngoài bình ngọc dán hơn mười đạo phù cấm chế.

Ngón tay Hàn Lập nhẹ nhàng lướt qua mặt ngoài hộp ngọc, nhớ lại tình hình lúc đó.

Lúc đó quá trình sửa chữa ma giáp, nửa thời gian trước đều rất thuận lợi, nhưng sau đó lại liên tiếp xuất nhiên lớn lớn nhỏ nhỏ phiền toái. Không phải pháp trận vô cớ đình chỉ, thì cũng là đỉnh đồng vô cớ nứt ra. Cũng may những vấn đề này, hai người bọn hắn hợp sức lại thì cũng giải quyết ổn thỏa.

Nhưng cũng không thể tưởng tượng. Vừa mới hoàn thành trình tự cuối cùng của việc sửa chữa, trong đỉnh đột nhiên có một đạo âm lãnh thần niệm mạnh mẽ, cưỡng chế phá vỡ bức tường không gian, bỗng chốc phủ xuống không gian của Tiêm Tiêm, không một lời thẳng hướng ma giáp mà bay đến.

Bởi vì quá đột ngột, Tiêm Tiêm sững sờ, ngẩn ngơ một chút.

Nhưng cũng may mắn là cái loại thần niệm vượt thế giới này, Hàn Lập cũng phải là nhìn thấy lần đầu tiên, lập tức một đạo Ích Tà Thần Lôi vọt tới, một phát đánh tan gần nửa thần niệm, đẩy nó ra ngoài.

Nếu là bình thường, cổ thần niệm nếu không đắc thủ, sẽ lại lập tức phá vỡ không gian bỏ trốn mất tiêu. Nhưng là không biết là chủ nhân của thần niệm là tình thế bắt buộc đối với ma giáp, hay là cảm thấy hai đứa Luyện Hư kỳ, không đáng để liếc mắt. Lại không lùi bước mà tiến lên đâm đầu vào ma khí tinh thuần trong pháp trận, sau đó đem tất cả ma khí tụ lại vào giữa, một con ma vật tướng mạo dữ tợn muốn trực tiếp ngưng tụ ma thể mà ra.

Nhưng Hàn Lập làm sao có thể cho hắn được như ý, vừa sợ vừa tức, một hơi đem toàn bộ Ích Tà Thần Lôi còn lại trong cơ thể phóng ra, cho ma đầu này hưởng thụ một phát thiên lôi oanh đỉnh.

Đáng thương thay cho ma vật này, mặc dù bản thể có thần thông sâu không lường được, thế mà còn một phần thần niệm còn chưa ngưng tụ hoàn thành ma thể, liền liên tiếp cảm nhận hơn mười lượt Ích Tà Thần Lôi, giống như hàng trăm hàng ngàn đạo hồ quang điện màu vàng từ trong tay Hàn Lập tuôn ra. Tính cả thần niệm cùng ma thể đang ngưng tụ, một tiếng giết heo còn chưa kịp phát ra, đã bị hồ quang điện màu vàng biến thành hư ảo.

Tuy nhiên sau một khắc, Hàn Lập hay là Tiêm Tiêm đều hiểu chiếc ma giáp này, có lai lịch còn cao hơn nhiều so với trong dự tính.

Hàn Lập tất nhiên nhận ra Tinh tộc nữ tử nháy mắt có chút do dự, hắn thì sắc mặt như thường, trong lòng âm thầm dự tính, xem nàng có hay không lật lọng.

Kết quả, Tiêm Tiêm rõ ràng rất là không muốn, nhưng vẫn để cho Hàn Lập thuận lợi bỏ ma giáp vào trong bình ngọc, cũng làm hắn thở dài một hơi.

Kể từ đó, hảo cảm của Hàn Lập đối với Tiêm Tiêm cũng nhiều hơn vài phần, sau đó rời đi không gian của đối phương, ngồi lên thú xa.

Hiện tại hắn vừa vuốt ve hộp ngọc trong tay, càng nghĩ đến ma giáp, càng cảm thấy hiếu kỳ.