Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1815: Âm Phượng Thảo



Không riêng gì Hàn Lập mà những người khác xem qua hàng cổ văn trên quầng sáng cũng xôn xao một trận.

Có điều một hồi lâu sau lại không có một người mở miệng.

Những tài liệu được liệt kê này có thứ nào mà không phải là vật phẩm khó tìm nơi Linh Giới? Người trong Hắc Vực cũng không thể khẳng định mười phần tu sĩ tham gia trao đổi có thể lấy ra, nên đã dùng phương án trao đổi thứ hai là lượng lớn linh thạch cùng linh dược để đối lấy.

Đương nhiên phương án này là tính cả trường hợp những người có tài liệu quý hiếm nhưng không lấy ra trao đổi Tề Thiên La mà với bọn họ chỉ như là gân gà. Kiện dị bảo này thực ra chỉ hữu dụng với những thế lực nhất định.

Hàn Lập ngồi ở trên ghế, nhìn tên từng tài liệu trên quầng sáng, ánh mắt lóe ra không ngừng.

"Tuyết Linh Mộc ba trượng thì không có, nhưng không biết một cây dài một trượng, cộng thêm một số lượng linh thạch có thể đổi lấy Tề Thiên La này?" Lại là thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, hiển nhiên nữ tu nọ rất muốn có được bảo vật này.

"Chỉ e không được! Sự dài ngắn của Tuyết Linh Mộc đối với chúng ta rất quan trọng, thiếu một tấc cũng vô dụng." Kim Diện nhân không chút do dự lắc đầu.

"Thật có chút đáng tiếc! Thiếp thân tuy rất muốn Tề Thiên La này nhưng đành phải buông tay." Nữ tu nọ thở dài mở miệng.

"Những tài liệu mà quý vực điểm danh nếu không có, vẫn có thể dùng vật khác đổi lấy chăng?" Đột nhiên trong một phi đình ở một góc hẻo lánh, truyền ra thanh âm không chút tình cảm.

"Trên nguyên tắc là có thể, nhưng tài liệu nhất định phải cùng cấp bậc với vật phẩm mà chúng ta đã liệt kê ra. Thứ bình thường gì đó, chư vị đạo hữu cũng không cần lấy ra nữa." Kim Diện nhân khẽ cười một tiếng trả lời.

Vừa nghe lời này của Kim Diện nhân, người lên tiếng tựa hồ do dự một chút, nhưng một lát sau lại nói:

" Đạo đã hữu nói như thế, nếu không ngại hãy xem vật phẩm trong tay tại hạ có lọt vào pháp nhãn của ngươi chăng!"

Vừa dứt lời, từ trong thạch đình kia truyền ra một tiếng hạc thanh minh dễ nghe.

Tiếp theo một con Bạch hạc thân trắng như tuyết, mỏ ngậm một chiếc hộp gỗ nhỏ đen thùi từ trong bay ra, hai cánh vỗ nhẹ tao nhã, bay đến bạch sắc quang tráo.

Cũng không biết Kim Diện nhân trên đài động thủ thế nào mà Bạch hạc không bị chút ngăn trở, chợt lóe đã băng qua màn hào quang.

Kim Diện nhân nâng tay vẫy một cái. Nhất thời Bạch hạc nhất há mỏ, hộp gỗ liền vững vàng lọt vào trong tay.

Mà Bạch hạc không ngừng bay quanh trên không, không đậu xuống trên đài ngọc mà cũng không lập tức trở về.

Kim Diện nhân đem hộp gỗ màu đen trong tay mở ra, mơ hồ một tầng linh quang thúy lục từ trong thoáng hiện.

Kim Diện nhân thấy rõ vật trong hộp thì tròng mắt co rụt lại, bộ dáng có chút ngưng trọng.

Cũng không thấy hắn động tác gì, chỉ là hào quang kỳ lạ trong mắt lưu chuyển không ngừng, gắt gao nhìn chằm chằm vật trong hộp một hồi.

Chủ nhân của con Bạch hạc thấy thế cũng không mở miệng thúc giục.

Những kẻ khác trong các phi đình tự nhiên có chút tò mò với vật phẩm trong hộp gỗ, xôn xao một chút rồi lập tức khôi phục.

Nếu thứ này không thể trao đổi Tề Thiên La, bọn hắn tự nhiên còn cơ hội, nhất thời cũng không vội.

Một lát sau, hào quang kỳ lạ trong mắt Kim Diện nhân chợt tản ra, trong miệng phát ra một tiếng thở dài đáng tiếc.

"Sao, đạo hữu còn không hài lòng thứ này của ta?" Chủ nhân của Bạch hạc tựa hồ có chút kinh ngạc.

"Vật phẩm của đạo hữu đích thực có giá trị to lớn, không hề dưới các tài liệu ta liệt kê ra. Có điều để sử dụng nó đòi hỏi ít nhất phải mất hơn vạn năm bồi dưỡng. Mà đại kiếp nạn chỉ trong ngàn năm muốn bạo phát, bản vực hiện tại muốn đổi linh thạch cùng tài liệu khác cần thiết hơn." Kim Diện nhân uyển chuyển nói.

Tiếp theo hắn đem đậy hộp gỗ lại, đem nó ném lên không trung.

Con Bạch hạc kêu một tiếng sắc nhọn, mổ một cái đem hộp gỗ ngậm vào trong mỏ. Sau đó xoay thân một cái lao khỏi màn hào quang, bay thẳng về chỗ chủ nhân trong phi đình.

"Cái này thật sự là đáng tiếc!" Chủ nhân của Bạch hạc trầm mặc một chút rồi lâm vào im lặng.

"Nếu không còn đạo hữu nguyện ý dùng vật phẩm ngang cấp trao đổi, vậy bổn tọa tuyên bố dùng cực phẩm linh thạch cùng linh dược ngoài vạn năm trực tiếp đấu giá Tề Thiên La." Mắt thấy tựa hồ không ai xuất ra vật phẩm cần thiết, Kim Diện nhân nhíu mày, có chút bất đắc dĩ nói một câu.

Dùng linh thạch cùng linh dược đấu giá Tề Thiên La đương nhiên là biện pháp cuối cùng.

Nhưng bốn phía trong hư không vẫn yên tĩnh không tiếng động, không có người tiếp lời.

"Nếu như vậy bổn tọa tuyên bố..." Kim Diện nhân cười khổ một tiếng, đang định nói cái gì thì vào lúc này, đột nhiên một thanh âm nam tử thô hào ở vang lên trong hư không.

"Chậm đã, trong tay tại hạ thật có thứ quý vực muốn. Không, phải nói so với chúng thì có chút quý giá hơn. Đạo hữu muốn xem qua chăng!"

Ở phía sau Hàn Lập, thị nữ số mười một đang nhẹ nhàng bóp đầu vai hắn. Đột nhiên động tác trên tay ngưng một chút, trên mặt hiện vẻ giật mình.

Nam tử vừa lên tiếng chính là Hàn Lập.

Giờ phút này tay hắn vừa lật, một cái hộp ngọc màu hoàng lan từ từ hiện ra.

"Nếu đạo hữu có thứ thực sự tốt cứ việc lấy ra. Tại hạ tuyệt không làm đạo hữu thất vọng." Vừa nghe lời của Hàn Lập, tinh thần Kim Diện nhân rung động kinh hỉ, vội vàng nói.

Hàn Lập cười hắc hắc, không đáp lời mà phất tay áo một cái.

Một con Bạch xà tinh oánh bay ra. Nó lắc đầu vẫy đuôi, một đớp đã đem hộp ngọc nuốt vào, liền hóa thành một đạo tinh quang kích bắn ra.

"Ồ"

Bạch xà bay vào màn hào quang, cũng từ từ hạ xuống trước mặt Kim Diện nhân. Vừa đảo qua thân rắn, ánh mắt người này nhẹ chớp, lóe lên một tia dị sắc.

Hắn tựa hồ phát hiện ra Bạch xà trước mắt có điểm khác biệt so với các khôi lỗi bình thường.

Bất quá lúc này, trong mắt bạch xà chợt lóe hàn quang, liền há mồm ra phun ra hộp ngọc kia.

So với điểm kỳ dị của khôi lỗi trước mắt, đương nhiên Kim Diện nhân quan tâm dược liệu trong hộp hơn, vừa tiếp lấy thì cẩn thận mở nắp ra.

Chỉ thấy bên trong trôi nổi một viên quang cầu màu đen nhạt, mà trong quang cầu rõ ràng còn có một thứ gì màu bạc chói lọi, dường như là một cây linh thảo cao hơn tấc.

"Âm Phượng Thảo!" Kim Diện nhân lập tức hô nhỏ một tiếng, trong mắt lộ vẻ mừng như điên.

Lúc này trong tai hắn đã vang lên âm thanh thản nhiên của Hàn Lập.

"Không sai, đích thật là Âm Phượng Thảo. Hơn nữa đã sinh trưởng không biết mấy chục vạn năm, dược tính mạnh vượt xa điều quý vực muốn là bảy vạn năm."

"Mấy chục vạn năm!" Kim Diện nhân còn chưa cẩn thận xem xét, trước hết hít vào một hơi.

Cũng bất chấp đáp lời Hàn Lập. Hắn vội vàng phóng thần niệm, đem ngân sắc linh thảo trong quang cầu hoàn toàn bao phủ, bắt đầu tinh tế kiểm tra.

Hàn Lập thấy thế thì khẽ cười chờ đợi.

Đây chính là Linh thảo hắn thu được trong dược viên ở di chỉ Quảng Hàn Giới.

Bất quá đại đa số trong đó đều đã đổi cho Thiên Vân Hợp thể lão quái, khi đó trong tay bất quá chỉ còn vài mầm linh thảo. Sau khi trở lại Thiên Uyên thành, hắn đã dùng đặc thù bí thuật đem kết xuất nở ra.

Hiện trong tay ngoài gốc Âm Phượng Thảo này, còn có vài cây linh dược khó gặp khác giá trị không thua kém.

Có điều Âm Phượng Thảo vốn chưa có chỗ sở dụng. Không ngờ tới đây đối phương lại chủ động muốn linh thảo này.

Tề Thiên La mang theo phương pháp luyện thể dị tộc nhân khiến hắn có vài phần hứng thú.

Cho nên nghĩ cặn kẽ một phen, Hàn Lập cuối cùng mở miệng.

Sau một lúc lâu Kim Diện nhân dài thở ra một hơi. Rốt cục đã xem xét xong, miệng khẽ nhúc nhích hướng qua Hàn Lập truyền âm:

"Đạo hữu có được Âm Phượng Thảo này, tuy không thể cẩn thận đo lường, nhưng đích xác ít nhất có dược tính đã hơn hai mươi vạn năm. Đạo hữu có thể xác định số năm tuổi chính xác của linh thảo chăng?"

Kim Diện nhân tuy rằng truyền âm nhưng khó dấu sự hưng phấn trong đó.

"Tại hạ cũng không có bổn sự như thế! Trừ phi đem luyện chế thành đan dược mới có thể chân chánh xác định. Bất quá đạo hữu đã khẳng định, niên kỉ linh thảo vượt xa hai mươi vạn năm. Quý vực có hứng thú hay không?" Hàn Lập tự nhiên lắc đầu trả lời.

"Số năm tuyệt đối là đủ, bất quá linh thảo tựa hồ không trọn vẹn, giá trị có thể giảm đi." Ánh mắt Kim Diện nhân chớp động một chút, chậm rãi nói.

"Đạo hữu không cần nói thêm, ngươi hẳn rất rõ ràng, điểm tàn khuyết của Âm Phượng Thảo này không đáng nhắc. Với linh thảo có số năm lâu như thế, ta không có khả năng đồng ý trao đổi chỉ một kiện Tề Thiên La này. Nếu quý vực thật muốn trao đổi, hay là xuất ra thêm thành ý đi. Trao đổi hội lần này không phải quý vực còn chuẩn bị vài món áp trục bảo vật sao? Nếu không đưa ra thêm thì tại hạ xin để lại nó để trao đổi với các đạo hữu khác." Hàn Lập nheo hai mắt, lạnh lùng truyền âm.

"Việc này có chút trọng đại, chờ ta thương lượng cùng những người khác một chút, sẽ hồi đáo với đạo hữu." Kim Diện nhân do dự một chút, mới ngưng trọng trả lời.

"Đương nhiên có thể!" Hàn Lập tự nhiên một lời đáp ứng.

Vì thế Kim Diện nhân ngẩng đầu nhìn trời, môi khẽ nhúc nhích không ngừng, cũng không biết liên hệ thương thảo thế nào với ai và ở đâu.

Những người khác trong đại điện thấy thế tự nhiên thần sắc khác nhau.

Kim Diện nhân thương thảo cũng không dài, ngắn ngủn nói mấy câu đã có quyết định.

Ngay sau đó, trong tai Hàn Lập vang lên truyền âm của đối phương.

"Đạo hữu, ngoài Tề Thiên La trước mắt. Trong mấy kiện áp trục bảo vật còn lại, chúng ta chỉ xuất ra một thêm kiện duy nhất đưa cho đạo hữu. Đạo hữu cũng không có quyền lựa chọn đổi kiện khác. Đương nhiên nếu đạo hữu không hài lòng về bảo vật thứ hai, chúng ta sẽ bù cho đạo hữu một tuyệt bút linh thạch."