Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 410: Trưởng lão



Tử Linh tiên tử thấy bộ dáng không tin được của Hàn Lập cũng không có giải thích bất cứ điều gì, chỉ liếc nhìn Khúc Hồn một cái rồi thản nhiên cười nói:

"Vị này là Khúc tiền bối - Thân Ngoại Hóa Thân của tiền bối sao?"

Nữ tử này vừa nói ra như vậy, thân hình Hàn Lập chợt ngừng trệ, hàn quang trong mắt không khỏi lóe lên, nhìn nữ tử này một lúc rồi mới lạnh lùng hỏi:

"Tử Linh cô nương như thế nào lại biết?"

"Hì hì! Tiền bối không cần phải giật mình, bổn môn cũng có một loại công pháp có thể tế luyện phân thân. Chỉ là hao phí rất lớn, xác suất thành công lại thấp vô cùng, cho nên trong bổn môn có rất ít người tu luyện. Bất quá, phân thân của tiền bối rất kỳ lạ a! Có thể cùng tiền bối tiến vào Kết Đan sơ kỳ. Thật sự là cực kỳ ngạc nhiên!" Tử Linh tiên tử khúc khích cười, đôi mắt trong veo lấp lánh không thôi.

"Nếu Tử Linh đạo hữu đã nhìn ra thì Hàn mỗ cũng không giấu giếm làm gì. Nhưng tại sao nhị vị đạo hữu kia lại không ở chỗ này với nàng?" Hàn Lập thần sắc nhất thời hòa hoãn thừa nhận, tiếp theo hỏi ngược lại một câu.

Đối với hắn mà nói, thân phận phân thân của Khúc Hồn sớm muộn gì cũng bị người khác phát hiện được, cũng không có gì kinh ngạc cả.

"Trước hết mời tiền bối ngồi xuống! Nhị vị sư tỷ bây giờ đang đến phường thị mua một ít đồ vật, cũng thuận tiện muốn mua một cái động phủ tại Thiên Tinh Thành chuẩn bị ở lại lâu dài." Nữ tử ưu nhã này vừa mời Hàn Lập ngồi xuống, vừa nhẹ nhàng giải thích.

"Vậy sao?! Ba vị đạo hữu không có ý định trở về Diệu Âm Môn ư?". Sau khi ngồi xuống, Hàn Lập liền nhíu nhíu mày, có chút không hiểu hỏi.

"Trở về Diệu Âm Môn? Tỷ muội chúng tôi làm sao dám! Đã kết đại cừu với Cực Âm. Hơn nữa hai đại trưởng lão của bổn môn cũng đã phản bội. Trở về nếu không phải rơi vào tay ma đầu thì cũng bị các tiểu thế lực khác thừa cơ hội thôn tính. Chúng tôi quyết định tạm thời dời Diệu Âm Môn vào trong Thiên Tinh Thành. Dù sao thì những năm gần đây bổn môn cũng có một chút tích cóp." Tử Linh tiên tử thở dài một tiếng, cười khổ nói.

"Ồh!" Hàn Lập yên lặng gật đầu, cũng không muốn nói gì thêm.

Hắn cũng không biết đối phương là người như thế nào, tự nhiên cũng không có biểu hiện nhiệt tình.

Tử Linh tiên tử tựa hồ không có quan tâm đến phản ứng của Hàn Lập, ngược lại đứng dậy rót cho Hàn Lập một chén trà thơm, mới rụt rè nói:

"Tỷ muội chúng tôi khi thoát khỏi sự ngăn cản của luyện thi thì vừa lúc ở xa xa nhìn thấy tiền bối cũng đã chế phục được yêu vật, cho nên cũng biết tiền bối không có việc gì. Sau lại nghe sư tỷ nói lại là tiền bối do Thiên Lôi Trúc mới ra tay tương trợ. Tiểu nữ mới nhờ Phạm sư tỷ phát Truyền âm phù thỉnh tiền bối đến nơi đây."

Tử Linh tiên tử giải thích đơn giản nguyên ủy của sự việc.

"Trong Truyền Âm phù nói rằng trong tay Tử Linh đạo hữu có Thiên Lôi Trúc, điều này có thật không? Vật ấy không phải là do người của Cực Âm đảo cướp rồi sao?" Hàn Lập không có chút hứng thú nói đâu đâu mà trực tiếp hỏi sự tình mà mình quan tâm nhất.

Nghe được Hàn Lập mở miệng hỏi như vậy, bên trong đôi mắt của Tử Linh tiên tử hiện lên vẻ mỉm cười, dùng âm thanh mượt mà dễ nghe hồi đáp:

"Tiền bối thật thẳng thắn, Tử Linh cũng không muốn giấu giếm. Lúc đầu Diệu Âm môn từ trong tay của một vị truyền nhân của một môn phái nhó lấy được không chỉ lấy được một đoạn Thiên Lôi Trúc mà là hai đoạn. Nhưng để có thể bán được giá cao hơn, gia mẫu đã chia làm hai phần, chỉ mang theo một nửa, mà nửa còn lại thì lưu ở chỗ ta. Nếu như tiền bối muốn, vãn bối có thể đem vật ấy tặng cho người."

Trong lòng tuy cực kỳ vui mừng, nhưng trên mặt Hàn Lập lại không có lộ vẻ kích động, ngược lại nhìn nữ tử này một cái đầy thâm ý mới trầm giọng hỏi:

"Cho ta? Tử Linh cô nương hà tất phải nói lời vô nghĩa, nếu đạo hữu đã mang vật đó đến đây, rút cuộc có điều kiện gì cứ nói ra đi, tại hạ sẽ cân nhắc kĩ càng."

Tử Linh tiên tử nghe được như vậy, vẻ tươi cười dần dần thu liễm, trầm ngâm trong chốc lát liền thừa nhận nói:

"Kỳ thật, Thiên Lôi Trúc đối với Diệu Âm Môn chúng tôi mà nói cũng là vật vô dụng. Tiền bối lần trước đã ra tay tương trợ, tặng cho tiền bối cũng là điều tất nhiên. Nhưng bổn môn bây giờ đã thay đổi rất lớn, lấy thực lực của đám người vãn bối căn bản không thể chống đỡ nổi môn phái lớn như vậy. Vãn bối muốn lấy Thiên Lôi trúc này cùng với ba trăm linh thạch mỗi năm để mời tiền bối làm khách khanh trưởng lão. Mong rằng tiền bối không chối từ."

"Khách khanh trưởng lão?" Sắc mặt Hàn Lập khẽ biến.

Hắn vạn lần không nghĩ tới đối phương lại đưa ra yêu cầu như vậy.

"Ngoài điều kiện vừa rồi ra, nếu khi tiền bối nếu luyện công muốn tiến hành song tu, bổn môn cũng có thể cử ra một nữ đệ tử xuất sắc tặng cho tiền bối làm thiếp." Tử Linh tiên tử thoải mái nói thêm một câu.

Điều kiện này cũng không có làm cho Hàn Lập lộ ra vẻ mặt khác thường nào.

Có các loại linh đan phụ trợ, hắn căn bản không cần song tu để tăng linh lực.

Bất quá đối với Thiên Lôi Trúc lại bất đồng, nếu bỏ qua thì sẽ không có cơ hội khác.

Vì vậy sau khi suy nghĩ một chút, Hàn Lập vẫn còn châm chước nói:

"Điều kiện này không được! Hàn mỗ độc lai độc vãng, sớm đã thành thói quen, căn bản không muốn bị câu thúc trong một môn phái. Tử Linh đạo hữu hay là đổi lại một cái điều kiện khác đi. Nếu không, tại hạ nguyện ý xuất linh thạch cao hơn ba phần giá trị mua lấy vật ấy."

"Tiền bối thật sự nói đùa. Tài liệu đỉnh giai tam đại thần mộc này làm gì có giá mà nói. Nó rơi vào trong tay các tu sĩ không cần thì chẳng đáng một đồng, nhưng trong mắt tu sĩ tu luyện công pháp Mộc thuộc tính thì chính là bảo vật vô giá a." Tử Linh tiên tử đối với sự cự tuyệt của Hàn Lập cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn, ngược lại mang theo vẻ mặt mỉm cười cự tuyệt đề nghị Hàn Lập dùng linh thạch mua lấy.

Hàn Lập nhíu chặt hai hàng lông mày, nhìn bộ dáng nàng ấy thì tựa hồ đã biết mình rất cần vật ấy, sẽ không dễ dàng có thể buông tay.

Loại cảm giác bị người ta nắm được chỗ yếu hại khiến cho hắn cực kỳ không thoải mái.

Bất quá, hắn quyết tâm không vì một đoạn Thiên Lôi Trúc đó mà gia nhập vào Diệu Âm Môn, mặc cho đối phương điều khiển.

Đang lúc Hàn Lập thầm nghĩ có nên hay không buông bỏ Thiên Lôi Trúc, tìm tài liệu khác để luyện chế pháp bào thì Tử Linh tiên tử lại đưa ra một đề nghị khác.

"Tiền bối nếu không muốn câu thúc, hay là xem như trưởng lão trên danh nghĩa của bổn môn vậy! Vừa có thể hưởng thụ đãi ngộ của trưởng lão, cũng không cần tiếp nhận bất kỳ mệnh lệnh nào của Môn chủ. Mà bổn môn muốn dùng danh tiếng tu sĩ Kết Đan Kỳ để bảo vệ mình, chẳng biết ý kiến của tiền bối như thế nào?"

"Trưởng lão trên danh nghĩa?" Nghe Tử Linh tiên tử nói những lời dễ dàng này khiến cho Hàn Lập lộ ra ánh mắt ngạc nhiên.

"Nếu Diệu Âm Môn gặp phải đại địch, ta cũng không cần phải ra tay?" Hắn có điểm nghi hoặc hỏi ngược lại, trên mặt lộ ra thần sắc không tin tưởng.

"Nếu như bổn môn thật sự gặp phải sự tình phiền phức hoặc là rất cần tiền bối ra tay, tiền bối có thể tự mình châm chước đáp ứng, sau khi xong tỷ muội chúng ta sẽ hậu tạ!" Nữ tử này tựa hồ đã tính qua việc đó, không chút do dự nói.

"Tử Linh đạo hữu! Nếu ta không nhầm thi mấy vị định sử dụng lá cờ tu sĩ Kết Đan Kỳ của ta để tạo nên thanh thế, không cho Diệu Âm Môn bị một ít thế lực bất lương thừa dịp suy yếu nhất đến gây phiền toái. Mà khi các ngươi công bố, miễn là ta đối với bên ngoài không phủ nhận, có phải vậy không?" Hàn Lập cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát rồi chậm rãi nói.

"Hàn tiền bối nói không sai, đến lúc đó, chúng ta cũng đem phân thân này của tiền bối nói thành một tu sĩ Kết Đan Kỳ. Như vậy có thể bù lại cho những ảnh hưởng bất lợi do Triệu, Mạnh hai vị trưởng lão phản bội gây nên." Nữ tử mỉm cười, có chút tự tin nói.

"Nếu là điều kiện như vậy, tại hạ có thể đáp ứng! Bất quá trước mặt các tu sĩ khác, ta cũng không có chủ động thừa nhận mình là trưởng lão của quý môn, các vị cùng đừng hy vọng tại sẽ thay quý môn thể hiện ra ngoài. Làm thế nào khiến cho mọi người tin tưởng ta là trưởng lão của quý môn chỉ có thể trông vào bản lãnh của các nàng mà thôi."

Hàn Lập sau khi trải qua một phen tự đánh giá, hắn cũng không có cảm giác được điều gì không ổn ở phía sau, vì khát vọng đối với Thiên Lôi Trúc, cuối cùng hắn vẫn đáp ứng.

"Được, chỉ cần đến lúc đó tiền bối không có phủ nhận chuyện này, tỷ muội chúng tôi tự có biện pháp xử lý tốt hết thảy." Nữ tử lộ ra sắc mặt vui mừng, hiện lên nét tươi tắn nói.

Hai người nếu đã đạt thành giao dịch, Tử Linh tiên tử tựa hồ cũng không có ý tứ dây dưa, chậm chạp mà từ trên người lấy ra một cái hộp kỳ quái đặt lên trên bàn.

Nói chiếc hộp này kỳ quái bởi vì nó không phải gỗ, cũng không phải ngọc thạch mà là dùng một loại vật liệu gì đó chế tạo ra, toàn thân bán trong suốt, còn có một tầng thanh quang nhàn nhạt.

Có vẻ nhìn được thần sắc kỳ quái của Hàn Lập, Tử Linh tiên tử nhẹ giọng giải thích cho hắn.

"Chiếc hộp này sử dụng một loại gọi là cao ngọc chế tạo thành, mặc dù danh tự có chữ ngọc thế nhưng cũng không phải là ngọc thạch, không liệt vào nhóm ngũ hành. Cũng chỉ có vật ấy mới có thể bảo tồn Thiên Lôi Trúc lâu dài được, không sợ linh khí tiết ra bên ngoài."

Hàn Lập gật gật đầu. Nếu như trước kia hắn chưa từng nghe qua danh tiếng của cao ngọc thì vật này rõ ràng cực kỳ hi hữu, trân quý dị thường.

Kế tiếp, Tử Linh tiên tử vươn một ngón tay trắng nõn như ngọc, đầu ngón tay chợt lóe, một đạo lục quang to bằng hạt đậu nành liền xuất hiện

Sau đó, nàng không chút do dự hướng đến nắp hộp nhẹ nhàng điểm một cái, lục quang và tầng thanh quang bao phủ bên ngoài chạm nhau, phát ra tiếng "Bụp" rất nhỏ. Nhất thời hào quang biến mất không còn một mảnh, nắp hộp tự động được mở ra.

Tinh thần Hàn Lập rung lên, vội vàng ngưng thần nhìn vào bên trong hộp.