Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 439: Quỷ vương (1)



Tử Linh cũng nghe lời này của Hàn Lập, vẻ mặt thông tuệ có chút trắng bệch.

Lão giả đang nhìn vào mấy bộ xương dưới đất, im lặng không nói, đồng thời hai mắt lóe sáng, không biết là đang suy nghĩ đều gì.

Hàn Lập vẫn không quan tâm, hướng mắt nhìn ra bốn phía, miệng vẫn thản nhiên phân tích:

"Một khi tu vi Kết đan trung kỳ cũng chết ở đây, điều này giải thích tu vi của những lệ quỷ thật sự đáng sợ, cho dù chưa đạt tới Quỷ vương nhưng phỏng chừng cách cảnh giới này cũng không xa, chẳng biết Tử Linh cô nương cùng Cát đạo hữu trong lòng đã chuẩn bị gì chưa, hai vị cũng không cần mạo hiểm mà tại hạ thử một lần!"

Hàn Lập thanh âm bình tĩnh, nhưng hai người nghe xong lại mỗi người một thần thái khác nhau.

Sau hồi lâu cân nhắc, Tử Linh mới quyết định nói:

"Hàn tiền bối! Nếu là ta sống không thể kết đan, cho dù có thành quỷ hồn nữ tử ta cũng sẽ không trở về".

Thanh âm của thiếu nữ cực kỳ kiên định, nghe qua ý tứ rất rõ ràng. nhưng Hàn Lập nghe xong, trong lòng chỉ có thể cười khổ một chút, quay đầu lại nhìn lão giả.

Cát Lạp trên mặt âm trầm không dứt khoát. Sau một lát suy nghĩ, trong lòng có chút chán nản nói:

"Cát ta lần này tới, thật ra chỉ muốn xem coi có thể thu thập được Thọ Nguyên Quả mà thôi, thực cũng không có ý định muốn liều mạng, một khi hiện tại phía trước nguy hiểm lớn như thế, tại hạ sẽ quay trở về đường cũ, dù sao có chết bởi các loại pháp khí cũng tốt hơn nhiều so với rơi vào nơi quỷ quái này".

Nói xong mấy câu này, lão giả lộ ra một tia hổ thẹn. Sau đó hắn hướng hai người ôm quyền, liền không hề do dự ống tay áo vung lên, theo đường cũ biến mất giữa màn sương mù.

Hàn Lập đứng tại chỗ mặt không chút thay đổi nhìn hướng lão giả biến mất, nửa ngày không nói một câu.

Tử Linh mặt lộ vẻ thất vọng. Thiếu một vị Kết Đan tu sĩ đồng hành ở nơi quỷ vụ này, sự nguy hiểm liền tăng thêm.

"Hàn trưởng lão, chúng ta có phải nên đi chứ?"

Thiếu nữ nhìn nhìn bốn phía, khuôn mặt ảm đảm nhìn đám sương mù dày đặc hướng Hàn Lập mỉm cười nói.

Mặc dù thiếu nữ vừa rồi cực kỳ kiên quyết, nhưng trên thực tế đối với việc chọn lựa đi hay không sợ rằng chính mình cũng không rõ, cho nên lúc này cũng có vài phần do dự.

Hàn Lập bình thản "ừm" một tiếng, cúi đầu nhìn đám hài cốt. Đột nhiên một tay hắn chộp ra, kiện "Ích Hỏa Bảo Y" xoạt một tiếng bay đến trong tay, mặt không đổi sắc thu vào trong túi trữ vật.

Tử Linh thấy hành động này, lộ vẻ giật mình, mở miệng định nói cái gì đó, nhưng nghĩ lại cũng không có mở miệng.

Mà hành động tiếp theo của Hàn Lập, làm cho nữ tử này có chút ngoài ý muốn. Chỉ thấy ngón tay của Hàn Lập bắn ra một đạo kiếm quang màu xanh, đánh ra tạo thành một cái hố lớn cách đó khoảng mười trượng. Sau đó Hàn Lập vung nhẹ ống tay áo một cái, đem tất cả hài cốt vùi vào cái hố.

Thấy cảnh này, Tử Linh thần sắc cực kỳ cổ quái.

"Có phải thấy cách làm của ta có chút kỳ quái?" Hàn Lập bỗng nhiên quay đầu hướng về phía nữ tử bình thản nói.

"Cũng có một chút!" Tử Linh ngập ngừng một chút, thật tình nói.

Hàn Lập nghe vậy cười khẽ.

"Lý do là ta thấy những người này cũng là những người tu đạo, chính mình cũng không biết ngày nào biến thành xương cốt giống như bọn họ, một khi đã gặp thuận tay giúp họ mai táng một chút, hy vọng chẳng may sau này gặp bất trắc, cũng có đồng đạo mai táng cho mình. Cho nên tự nhiên thu lấy áo bào của họ vì người chết cũng không dùng được, chôn đi thì rất đáng tiếc, không lẽ ta lấy xương cốt bọn họ mà làm thù lao hay sao?" Hàn Lập chậm rãi ung dung nói.

Tử Linh nghe xong lời này, sắc mặt dần dần trở lại bình thường, có chút trầm ngâm.

Lúc này, Hàn Lập từng bước hướng về phía trước đi đến.

Tử Linh thấy vậy, nhìn lại nấm mồ vừa mới tạo nên, khẽ thở dài cũng chầm chậm bước theo.

"Tử Linh đạo hữu, ngươi có bao nhiêu hiểu biết đối với Hư Thiên Điện, liệu có chút tin tức nào về nó hay không?".

Bởi vì hiện tại cùng nhau đồng hành, Hàn Lập rõ ràng có chút mong chờ vào đối phương, cùng thiếu nữ sánh vai mà đi, cảm giác xuất hiện cũng hơi thỏa mãn.

Tử Linh nhìn gương mặt bình thản của Hàn Lập, trong lòng cảm thấy phức tạp.

Chỉ là đối phương là tu sĩ Kết Đan sơ kỳ. Tại địa phương nguy hiểm như vậy còn có thể biểu hiện vẻ bình tĩnh, thật là ngoài dự kiến của nàng.

Nhưng điều này cũng làm thiếu nữ cảm thấy an tâm rất nhiều, chứng tỏ đối phương đã có kinh nghiệm đối phó.

Hiện tại nghe Hàn Lập hỏi, liền tỏ ra nhu thuận trả lời:

"Thời gian tồn tại của Hư Thiên Điện tại Loạn Tinh Hải không thể nào biết được, chỉ biết là cứ mỗi ba trăm năm nó sẽ từ trên trời hạ xuống một nơi bất kỳ ở Loạn Tinh Hải, hơn nữa không có bất cứ ai điều khiển. Tại đó có rất nhiều bảo vật lẫn linh dược. Bảo vật thượng cổ, công pháp đều có thể tìm được ở nơi đó. Bởi không biết nguyên nhân vì sao mà một nhóm tu sĩ cổ xưa lại kiến tạo ra mật điện này, cho nên mội lần mở ra, phần lớn tu sĩ có tu vi cao đều tìm đến để tầm bảo".

"Nhưng trong hư Thiên Điện bao gồm nhiều tầng cơ quan trận pháp, càng tới gần trung tâm chúng càng mạnh mẽ và cũng càng nguy hiểm hơn. Nghe nói ở giữa nội điện Hư Thiện Điện này mới có bảo vật thực sự, chẳng qua muốn tới được nội điện, trước mắt phải có khả năng vượt qua được ba cửa ải khó khăn, nếu không thì chỉ là nằm mơ giữa ban ngày. Mà khả năng bình yên thông qua ba nơi đó không có việc gì, trừ những tu sĩ Nguyên anh kỳ thì chỉ có một bộ phận nhỏ tu sĩ có vận khí tốt mới có thể đi qua mà thôi. Do đó, đối với những tu sĩ bình thường mà nói, nội điện càng trở nên thần bí".

Tử Linh ở bên cạnh, dùng thanh âm ngọt ngào, nhẹ nhàng định thu hút chú ý của Hàn Lập.

Nhưng thiếu nữ có chút thất vọng, Hàn Lập thủy chung thần sắc vẫn không đổi, làm nữ tử đối với hắn hơi có chút cảm giác cao thâm khó lường.

"Bảo vật trong Hư thiên điện trước đây mở ra nhiều lần như vậy, như thế nào lại không có hết sao?" Hàn Lập cẩn thận hỏi

"Điều này ta thật không rõ. Tuy nhiên việc Hư Thiên Điện mở ra thời gian cũng có giới hạn, hơn nữa mỗi một bảo vật đều ẩn chứa nhiều bí mật, đoạt được một món không hề đơn giản tí nào. Nghe nói, một vài tu sĩ có khả năng tìm được một hay hai kiện bảo vật đã là may mắn lắm rồi, mà đa số thường thường chỉ có thể lấy được một ít dược vật phổ thông thì cũng coi như trở về tay không, điều này phải dựa vào vận mệnh của mổi người. Bảo vật trong điện sớm đã bị các tu sĩ Nguyên Anh kỳ thu gom gần hết".

Thiếu nữ có chút không khẳng định nói.

Hàn Lập thần sắc vừa động gật gật đầu, không hề nói gì, mà bước chân trở nên nhanh hơn.

Kế tiếp, hai người theo dấu vết người áo đen lưu lại, ước chừng thời gian khoảng một bữa cơm vẫn chưa có gì phát sinh ngoài ý muốn. Điều này làm cho Tử Linh an tâm một ít.

Có lẽ những lệ quỷ kia không có chặn đường nơi đây, điều này làm cho nữ tử hy vọng càng tăng.

Nhưng ý niệm trong đầu này mới từ trong lòng Tử Linh xuất ra. Hàn Lập vừa nhíu mày, bước chân ngừng lại.

"Làm sao vậy?" Tử Linh bỗng nhiên cả kinh, cũng đình chỉ thân hình, có chút bất an hỏi, sau đó dùng thần thức dò xét vùng phụ cận một phen, nhưng vẫn không thu được tin tức gì.

"Người áo đen kia hiện tại đang ở một chỗ tranh đấu kịch liệt cùng yêu quỷ" Hàn Lập trong mắt dị quang chớp động, thanh âm lạnh lùng nói.

"Chúng ta làm sao bây giờ? Hỗ trợ, hay là nhân cơ hội loại bỏ luôn?" Tử Linh chần chờ có chút trù trừ.

Hàn Lập liếc mắt nhìn nữ nhân này, biết đối phương trong lòng hơn phân nửa có khuynh hướng muốn nhân cơ hội thoát thân.

Cách làm cũng không thể nói là sai. Nếu là trong này không có xuất hiện quỷ vụ, Hàn Lập lập tức cũng có ý nghĩ như vậy.

Nhưng hôm nay thì…

Hàn Lập lắc lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng, đi nhanh về phía trước.

Tử Linh thấy vậy, trên mặt có chút lưỡng lự, nhưng sau đó liền nhẹ nhàng dời gót ngọc theo sát.

Sau khi đuổi đến gần mười trượng, liền nghe văng vẳng tiếng âm thanh pháp thuật bùng nổ, còn như có thêm thanh âm ai oán kêu gào.

Thanh âm này nghe như của một phụ nữ, trầm thấp, như đứt như liền, làm cho người nghe xong tâm trí không tự chủ phiền não vô cùng.

Thiếu nữ chỉ nghe một chút cảm thấy tinh thần rung chuyển, làm cho tư tưởng khao khát dục vọng mãnh liệt.

Điều này làm cho Tử Linh trong lòng cả kinh, vội vàng vận dụng tâm pháp áp chế tinh thần củng cố một chút, chỉ dám lau chút mồ hôi mới dám nhìn lại.

Lúc này, thiếu nữ đã sớm không nhìn thấy bóng dáng Hàn Lập.

Tử Linh do dự, nhưng sau đó cắn răng, vẻ mặt trịnh trọng chậm rãi hướng phía trước đi tới.

Kết quả, sau khi đi qua một đoạn ngắn, liền nhìn thấy được một cảnh ngoài ý muốn, Hàn Lập hai tay giơ lên thân ảnh ngưng trọng đứng một chỗ.

Điều này làm cho nữ tử trong lòng đang vui vẻ, vội vàng đi tới.

Nhưng không đợi cho thiếu nữ đến gần Hàn lập, bỗng nhiên bên tai tiếng quỷ khóc đột ngột phát ra, làm cho đầu nữ tử hoa mắt choáng váng tay chân không khỏi quơ loạn một trận, căn bản không thể kiềm chế.

Thiếu nữ sắc mặt hiện lên vẻ kinh hãi mặt không có chút máu!