Phàm Nhân Xuyên Không

Chương 16



Cắt ! Cắt !

Khương Ly bần thần hai mắt chấm hỏi, ngớ người nhìn quang cảnh xung quanh. Trước mắt hắn là một dãy người đông đúc, có người đang bận một bộ đồ hoá trang, hai mắt đỏ choét vì bút màu, rõ ràng là một người đột lốp yêu thú.

“Chuyện gì vừa xảy ra?” – Trong cơn như tỉnh như mê, hắn cố gắng ngồi dậy. Đầu đau như búa bổ

“Ca ca, huynh bá đạo! Diễn hay dã man nha” – Củ hành trong vóc dáng tiểu hài nhi, vỗ tay bộp bộp hai mắt toả sáng nhìn vào hắn. Từ từ cởi bỏ đi lớp trang phục màu xanh tái nhợt trước đó, cái đầu của Củ Hành dần dần cũng được tháo ra thành một tiểu hài nhi khả ái nhìn chằm chằm vào hắn

“Nào nào, ngồi dậy, hôm nay có buổi chụp ảnh ký sự về bộ phim của chúng ta đấy” – Đạo diễn kịch bản nhanh chân chạy lại đỡ hắn dạy, Viên Thuận kế bên cũng háo hức “Xem ra tập này chúng ta làm khá tốt, các nhà đầu tư cũng sẵn sàng chi tiền cho bộ phim này rồi Haha” Lão vút râu, đỡ hắn lên ghế

Sắc trời trong quang cảnh bị bao trùm bởi đèn điện máy móc tối tân, từng cái camera lích nhích trồi dậy, cả đám người nhận được một tràn máy ảnh tách tách được chụp từ rất nhiều người.

Đạo diễn kịch bản kiêm kỹ thuật hành động Hoàng Long cũng tuỳ hứng phát biểu ý định sau này của bộ phim như trên. Vẻ mặt hoan hỷ vô cùng, kế bên là thư ký Trương Diễm Quỳnh, hai má đỏ hồng được tô lên vội, tóc chẻ dài hơn nữa vai. Đường chân mỹ miều, không ra đáng vẻ của thiếu nữ nhưng rất đầy đặn, nhìn mê hồn vô cùng

Hắn ráo riết nhìn xung quanh, lòng chẳng hiểu chuyện gì. Từng người từng người hiện ra trước mắt, một cái bàn có 7 chiếc ghế.

Tần Mộng Chi, Viên Tịch Cửu, Củ Hành trong dáng hài nhi đã gỡ bỏ lớp mặt nạ, Mạc Uy Vũ và Tuyết Y Xuân ngồi đối diện đang đọc kịch bản tiếp theo cho đạo diễn phân phó

“Ực.. cái này… cái này…” Khương Ly cắn chặt khoé môi nhức nhối tỏ vẻ không tin tưởng về hiện thực này, cuối cùng là hắn đang ở đâu? Chuyện gì đã xảy ra ở Hắc Ám Tinh Thạch? Bọn người này tại sao lại như thế?

Tần Mộng Chi đi đến kế bên hắn, dáng vẻ nghiêm túc sắc xảo đã không còn trên khuôn mặt. Đôi môi thần bí loé lên “Chàng nhập tâm với vai diễn quá rồi? Muốn thành diễn viên giống Joker sao? Khanh Khách” – Nói xong cũng không chờ hắn trả lời, vội đỡ dậy trong sự khó hiểu của Khương Ly “Thanh kiếm.., Hắc Ám Tinh Thạch… hệ thống?”

Hắn dường như phát điên trong giây lát, chẳng lẽ mọi thứ từ đó tời giờ đối với hắn dường như chỉ là một giấc mơ hay một sự tưởng tượng nào đó của một con người yếu đuối trần thịt?

Chưa định thần được một hồi lâu, hắn bỗng trợn to mắt nhìn về hướng cánh gà, một gã đô con hiện lên trong tâm trí. Vẻ mặt bặm trợn hung ác nào giờ, ở đây lại lễ phép khép nép gãi gãi đầu nói chuyện nhẹ nhàng với đạo diễn.

“Hắn còn chưa chết? Cái này…, ực..” Hắn không kìm được nuốt đi một ngụm nước bọt khô khốc, đạo diễn thấy ánh mắt này cũng thở dài ngao ngán, rõ ràng Khương Ly đã quá nhập tâm với vai diễn, không phân biệt đâu là thật đâu là giả nữa rồi. “Chắc phải cho hắn uống thêm thuốc an thần, diễn viên kỳ cựu như thế này mà tâm tình bấn loạn. Dễ điên mất, kịch bản có nói Khương Ly sau này có rất nhiều tính cách, dần dần hình thành ra từng bản ngã cực kì hung tợn” Đạo diễn thầm nghĩ trong lòng.

Oành! – Một tiếng động ầm trời đập vào trong đĩnh đầu

“Không đúng!! AAAA đầu ta đau quá…” – Trong thân tâm Khương Ly dường như cảm nhận được hàng loạt dòng điện chạy dọc xuống thân thể rồi nhảy vọt lên tới mi trán, khiến hắn đau đớn khôn tả.





Trong một thôn trấn nhỏ, nằm cách xa ngoại thành không đến 20 dặm đường, thường thì người dân ở bên trong thành thị chiếm đa số người thường sinh sống. Thành thị cốt yếu là căn cơ vững chắc, cuộc sống sinh hoạt an toàn hơn so với bên ngoài, cũng là nơi an toàn lẫn tránh ngoại địch xâm nhập, lại dễ dàng giao buôn hàng hoá.

Từ một thành thị sẽ chia ra nhiều quận, có thể vài chục quận. Từ quận nhỏ đi sẽ phân ra thành huyện, huyện nhỏ hơn quận nên chỉ trông coi và quản lý được vài thôn trấn nhỏ lẻ xung quanh huyện

Hồi Cát Trấn đặt biệt là con đường giao thương thịnh thế, xây dựng từ 300 trong năm trước, là tuyến đường giao thông thẳng, giao thoa liên kết với các mặt trấn và huyện khác và đơn giản nhất để trao đổi hàng hoá, dược phẩm xung quanh Chu Bến Thành thành thị, tất cả mọi loại hàng hoá, Cho dù ở bất cứ nơi đâu câu thông tới Thành Thị Chu Bến Thành thì đều cần phải đi ngang qua Hồi Cát Trấn, cho nên thường thì ở Huyện Hồi Nại tập hợp rất nhiều thương nhân xuất thân từ Hồi Cát Trấn mà ra

Người nổi danh nhất ở trấn này là hai vợ chồng Khương Bách Điền và Khương Cảnh Nghi, nghe đồn hai vợ chồng này cực kì tài giỏi. Hàng hoá và nhu yếu phẩm có giá ở huyện hoặc quận nào thấp nhấp đều được thu mua toàn bộ, xong rồi họ đem bán đi cho các huyện hoặc quận ở thành thị khác sử dụng, với giá thành sản phẩm cao hơn. Từ đó mà giàu phất lên trong thấy, vì do quá mải mê kiếm tiền mà thời gian gần nhau cũng không tiện. Nên cả gia đình chỉ có một người con trai duy nhất tên là Khương Ly

Tiểu hài tử rất hiếu động, hằng ngày lại lễ phép. Thông minh tài giỏi, vừa đến 10 tuổi đã biết tiết kiệm, cách suy nghĩ cũng rất trưởng thành, hẳn là một tương lai sáng lạn sau này cho hai người Khương Bách Điền và Khương Cảnh Nghi, mọi việc suôn sẻ là thế.

Cả đời họ ăn no ngủ yên, làm thiện tích đức chã đá động tới ai, cũng không có hiềm khích gì. Ấy mà từ lúc Khương Ly ra đời, trong trấn cũng xuất hiện những tay buôn nhỏ lẻ khác, hình thành thêm hai cấp thế lực thương nhân ở giai đoạn hiện tại. Một sự việc không may xảy ra, cả cha mẹ hắn đều qua đời do ăn nhầm dược độc, Khương Ly từ lúc lên 15 đã chứng kiến cảnh tượng nhà mất cửa tan, cha mẹ đều chết do tuổi già sức yếu, lại không may uống nhằm dược độc. Thân thể vẫn lạc, từ đó hắn cũng trở thành một tên ngáo ngơ thần kinh, đi đâu cũng cười cười nhìn chã ra dáng vẻ thông minh một tí nào

Hắn thường đi tới dãy núi Giang Cầm, chỗ này yên tĩnh lại thoáng mát. Chim cây lá rụng, an yên một giọt. Rất thích hợp để ngủ, thường ngày người ta vẫn thấy hắn lọ mọ lên bãi đất trống ấy nằm. Đó là chuyện thường ngày nên đăm ra họ thấy nhiều quá cũng không để ý thêm.

Người dân ở Hồi Cát Trấn trở nên náo nhiệt đến lạ thường, cả đám người nhìn về hướng chính diện. Nơi đó cỏ cây rơm rạ được chất thành một núi, trên đó có một thi thể người thanh niên, máu thịt nhoè nhoẹt từng thớ, thoáng trong thân thể có hàng trăm vết thương loan lỗ, dường như đã trải qua vô vàn trận chiến khốc liệt, không phải Khương Ly thì là ai?

Đại Phu tay cầm la bàn, nhàn nhạt lẩm bẩm trong đầu. Ngón tay bấm lên từng hồi không ngớt, sắc mặt nghiêm nghị “Kỳ quái, số chưa tận” Toàn dân nghiêng mình lắng nghe, một người đàn ông trung niên đang cầm đuốc mối chuẩn bị quăng xuống đống rơm “Đại phu, giờ ngọ đã tới. Cần thực hiện ngay lặp tức, tranh để xác chết phát sinh ôn dịch” Bất quá sau lời nói này, thân thể đầy máu tươi cuồng phúng trào ra ấy thế mà dần dần tỉnh dậy trong sự bàng hoàng của toàn thể người dân.

“ARHHHHHH” – Khương Ly ôn đầu cào cấu khắp người, như vừa chứng kiến một sự thật kinh hoàng nào đó “Chỉ là một giấc mơ thôi ư? Ta..” Hắn liếc mắt xung quanh tay chân run bần bật hoài nghi nhân sinh.

“Trời ơi tỉnh dậy rồi, oan hồn tỉnh dậy rồi” – Ngươi dân thấy được cảnh tượng này, sợ hãi dâng lên trên sóng mũi, co đầu bốn cẳng chạy đi mất, chỉ còn lại Đại Phu bất ngờ nhìn tới đống thân thể kia “Quả thật ta đã đoán đúng, tiểu tử thần kinh này sinh mệnh chưa tận”

Đại phu đi tới đỡ hắn xuống, giơ hai ngón tay đến động tĩnh bắt mạch, từng nhịp đập sinh mệnh cuồng cuồng hồi phục, báo hiệu một nhục thể hoàn mỹ không có một chút tạp chất hay vết thương nào, điều này làm cho một dược y như ông mừng rỡ không thôi.

“Tiểu tử, mạng lớn a” – Nói xong lão lẳng lặng đi về Điền quán, cũng không ngoáy lại nhìn hắn thêm một lần nào nữa, đằng sau Khương Ly ngơ ngác một hồi, cũng vội đứng dậy chĩnh lại quần áo tư trang.”Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Giấc mơ đó… làm sao có thể?” Hắn tự cáu lấy bàn tay mình, cảm thấy đau nhói trong thâm can, quả nhiên đây là sự thật, hắn đã trở về. Khương Ly đã hồi sinh từ cõi chết hay là vừa an tĩnh lại một giấc mộng ngàn thu?

Vừa chưa kịp định thần lại bản thân, hàng loạt ký ức từ thân xác cũ bỗng ùa về trong tâm trí hắn.

“Hoá ra là như vậy” Hắn vừa đi vừa suy nghĩ “Cha mẹ tên này vẫn lạc khi hắn chưa đầy 15 tuổi, một thân một mình tiếp quản gia tộc” Khương Ly cau mày, cố gắng nhớ lại từng ký ức đã mất trước kia, chỉ là hắn không biết tại sao, cha mẹ của thân xác này đã chết, ngoại trừ một ít thông tin. Họ đã uống nhằm thuốc độc.

“Tội, chưa kịp trả thù đã đăng xuất khõi trái đất” – Thật tình mà nói, mấy cái vụ việc này, hắn nhìn sơ cũng biết được, kiểu gì trong đó cũng có một toán âm mưu sâu xa nào đó, “Thanh niên này giả điên chắc cũng là vì muốn sống mà thôi, vì chỉ có giả điên thì mới sống được cho tới bây giờ, không thì cũng bị các thế lực khác hãm hại” Hắn nghĩ một hồi lại lắc đầu ngao ngán.

Tiết trời chói sáng, chiếu xuyên qua luỹ tre làng, thẳng tới những đồng lúa vàng óng ánh sắc hương đang đâm trồi nảy lộc. Gió đang thổi xì xào xì xào. Hồi Cát Trấn dần dần hiện lộ ra trước mặt, chỉ cần đi tới thêm vài dặm là có thể về đến nhà hắn rồi, nhưng lần này phải đột ngột dừng lại.

“Ta thật sự không cố ý, ngươi đưa lại cho ta đi giặt rồi phơi khô, sạch sẽ sẽ trả lại cho ngươi” Tiểu nữ tử cách đó không xa, mặt mày lắm lem bùn đất, chỉ vỏn vẹn đeo lên một bộ khố ý đã nhàu nát, đang khẩn thiết cầu xin một vị mỹ phụ trước mắt, người khác nhìn vào sẽ biết. Nàng chắc chắn là con của một phú hào nào đó.

“Ngươi? Con chó nghèo mạt như ngươi cũng xứng?”


truyện não to , khá hay logic đồng nhân tiêu biểu của Phàm Nhân Tu Tiên