Tịch Hạ Di ngồi thẩn thờ ở nhà suy nghĩ cô đang phân vân giữa việc đến gặp hắn lấy lại ốp lưng hay là bỏ đi
_Làm sao đây? Làm sao đây?
Cô đi đi lại lại trong phòng, cô thở dài lảm nhảm một mình
_Thứ nhất nếu mình đến tìm Phàm chủ tịch lấy lại ốp lưng thì xem như mất cơ hội được ở nhà mấy ngày và không được mừng sinh nhật anh Vỹ Nhân, thứ hai dù mình có lấy được ốp lưng cũng không được phép gặp anh Vỹ Nhân vì mình biết chắc thế nào Phàm chủ tịch cũng nổi trận lôi đình, hazz...làm sao đây?
Cô suy tính một lúc rồi cũng quyết định ra ngoài, cô đến trung tâm thương mại vì hôm nay Vỹ Nhân có tổ chức buổi tiệc nhỏ ở đây, cô bấm nút thang máy lên tầng 5, ở đây có nhiều quầy ăn vặt nhỏ, cô không có ý định gặp Vỹ Nhân nhưng cô muốn nhắn vài lời với anh, vừa định mở cửa kính bước vào cô đã gặp một người
_Hạ Di....
_Ơ...chào chị Mẫn Trúc
Tịch Hạ Di chào hỏi cô gái trước mặt, Mẫn Trúc là cô bạn gái Vỹ Nhân vừa chia tay và hình như là họ có ý định hẹn hò lại với nhau
_Em đến mừng sinh nhật Vỹ Nhân à? Nhưng mà anh ấy nói chỉ có chị và anh ấy thôi mà....
Mẫn Trúc không vui ra mặt, cô ta nhìn cô kiểu như muốn gây sự
_Ừm...em xin lỗi thất lễ quá...thật ra em không định vào gặp anh Vỹ Nhân đâu, chỉ là định gặp ai đó thì nhờ nói với anh ấy là em chúc anh ấy sinh nhật vui vẻ, chỉ vậy thôi...chị đừng hiểu lầm nha, anh Vỹ Nhân thích chị lắm đó
Tịch Hạ Di buồn buồn, cô có chút thất vọng, vừa lúc Mẫn Trúc có điện thoại nên đi ra ngoài...
Cô lóng ngóng lê vài bước nhón gót nhìn ra ngoài lang can tìm Vỹ Nhân, cô chỉ muốn nhìn một cái thôi...
Bên ngoài lang can, cô nhìn thấy người cô thích, tâm hồn đang yên ổn thì phát hiện ra có người nào đó u ám đang đứng cạnh Vỹ Nhân của cô
_Phàm chủ tịch đến tận đây tìm tôi chắc là có việc rất quan trọng, có phải anh đã đồng ý đầu tư vốn cho công ty nhỏ mới mở của tôi?
Vỹ Nhân trò chuyện với hắn, anh không ngờ một người cao ngạo như hắn lại đích thân đi tìm anh
_Tịch Hạ Di đâu?
Phàm Khiết Thần đen tối cho hai tay vào túi nhìn Vỹ Nhân, là do sự ghen ghét và mấy hình ảnh khắc hoạ khuôn mặt cô đang vui cười ở đây cùng Vỹ Nhân nên hắn mới đến tận đây tìm cô, may ra là không gặp hai người đang ở cùng một chỗ
_Phàm chủ tịch....anh đến tìm Tiểu Di sao?
Vỹ Nhân rất ngỡ ngàng, Phàm chủ tịch cao ngạo ngang tàn đang vì một cô gái bé nhỏ mà cuốn quýt lên, hắn nghe tình địch của mình gọi cô thân mật hai tiếng "Tiểu Di" thật lòng rất muốn cho thêm vài mũi dao lên mặt anh ta
_Tịch Hạ Di không có ở đây? Giữ rất đúng lời hứa
Hắn thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như tản đá nặng nề trong lòng đã được trút xuống, hắn hài lòng khi mà cô không lén lút hắn đi gặp người đàng ông khác, hắn vừa nhìn đã không ưa gì Vỹ Nhân, từ đầu đến chân tên thư sinh này đều thua hắn về mọi mặt làm sao là đối thủ của hắn được
_Tiểu Di không có ở đây, nhưng chắc chắn cô ấy sẽ đến đây cùng tôi mừng sinh nhật, năm nào cũng vậy, lần này nhất định tôi không từ chối cô ấy nữa
_Bốp...
Phàm Khiết Thần thẳng tay đấm vào mặt Vỹ Nhân một cái, cú đấm này toàn vẹn đầy lực, bao nhiêu tức tối đều đổ dồn, Vỹ Nhân ngã xuống đất ôm mặt, mồm hộc cả máu, thứ nhất anh ta dám gọi cô thân mật là Tiểu Di mà còn lập đi lập lại, hắn vừa nghe thôi đã thấy máu dồn lên não, thứ hai anh ta vẫn chưa kết thúc với bạn gái mà lại có ý hẹn hò trêu ghẹo Tịch Hạ Di, Phàm Khiết Thần làm sao để người con gái của hắn chịu ấm ức được, hắn còn ghen với cả lời nói của cô dành cho Vỹ Nhân chứ đừng nói gì đến hành động
_Mày dám lợi dụng sự ngây thơ của Tịch Hạ Di sao?
_Hự....
Phàm Khiết Thần lên gót vào bụng Vỹ Nhân, anh ta chỉ còn biết ôm bụng đau khổ không nói nổi ra hơi
_Phàm chủ tịch...mau dừng tay lại....huhu...
Tịch Hạ Di từ xa chạy đến, cô ôm lấy Vỹ Nhân xót xa, hắn vừa nhìn thấy đã muốn giết chết tên đàng ông được cô quan tâm
_Tại sao ngài làm vậy? Ngài có biết hôm nay là sinh nhật của anh ấy không? Thật nhẫn tâm, tôi đã hứa là không gặp anh ấy nữa mà, tôi đâu có sai lời...thế còn ngài đã làm gì? Ngài lấy quà sinh nhật tôi làm cho anh ấy chưa đủ hay sao còn đến đây phá hỏng sinh nhật của người ta? Ngài thật sự không có trái tim...Vỹ Nhân chúng ta đi
Cô ngang nhiên đưa Vỹ Nhân đi trước con mắt nhìn hình viên đạn của hắn, cô như chăm dầu vào lửa, hắn nắm tay thành nấm đấm, dồn nén tức giận vào đó
_Đưa Tịch Hạ Di về nhà...
Hắn ra lệnh, lập tức Phiến Đông và Phiến Tây liền khống chế đưa cô đi
_Tôi không muốn...mau thả tôi ra...huhu...
_Bỏ tôi ra...huhu....
Tiếp theo: Chap 26 Không cố ý
By Thuytinh103