Phàm Thiếu, Anh Thật Là Hư

Chương 29: Cô tự tìm đến



_Tịch tiểu thư vết thương của cô không sao rồi

_Cám ơn cô nha, thật ra mấy vết thương này cũng không phải nặng lắm, Phàm chủ tịch lại phiền cô băng bó cho tôi

Hạ Di tươi cười cám ơn cô giúp việc, nhìn lại mấy vết thương chúng không phải quá nặng, chỉ là do cô quá ám ảnh chuyện bị hành hạ nên đâm ra hoảng loạn

_Tôi chưa từng thấy Phàm chủ tịch lo lắng cho ai đến vậy, cô là người đặt biệt, thôi tôi phải về rồi...

Cô giúp việc tạm biệt cô, cô ngỡ ngàng suy nghĩ với hắn cô đặt biệt lắm sao

_Reng...reng...

Tiếng chuông điện thoại cô đổ dồn, là số của chị dâu nên cô bắt máy ngay

_Alô...chị dâu gọi em có việc gì?...

_Là anh Vỹ Nhân đây...


_Anh Vỹ Nhân...

Tịch Hạ Di bất ngờ nói lớn, cô cứ nghĩ là do chị dâu gọi cho mình chứ không nghĩ là Vỹ Nhân tìm cách liên lạc với cô

_Ầm...

Cuối cùng điều cô run sợ cũng đã đến, hắn bước vào phòng khách và nghe được lời cô nói, hắn cứ nghĩ là do cô gọi điện thoại cho Vỹ Nhân trước, nên tức giận lồng lộn giật điện thoại của cô ném thẳng vào tường

_Em dám qua mặt tôi sao Tịch Hạ Di?

Hắn kéo tay cô, hắn siết chặt côt tay cô làm cô đau đến ngộp thở, hắn không muốn nổi giận với cô đâu nhưng tại sao bao nhiêu chuyện cứ liên tiếp dồn dập

_Tôi không có...tôi...

_Im đi, lúc nào cũng chỉ biết nói nhiêu đó

Hắn dồn cô vào cửa sổ lớn nghiến ngầm, cô sợ quá nhìn xung quanh cầu cứu vì dù gì đây cũng là phòng khách dễ thoát thân nhưng không ngờ phòng khách của hắn được xây kín, đến con muỗi cũng không thể bay ra chứ đừng nói gì đến cô muốn trốn thoát, nơi đây chỉ có duy nhất một cửa sổ lớn không có khung chính là nơi cô đang đứng dựa lưng, còn lại là bộ sopha cao cấp

_Thật sự là...

_Hôm nay tốt nhất em nên biết thân biết phận, để tôi bực tức thì gia đình em đừng mong yên thân, nhất là em thôi ương bướng đi...có nghe không? Tịch Hạ Di...

Hắn luồng tay qua eo cô kéo mạnh, còn thắt chặt một cái buộc cô áp sát hắn, hắn dùng ánh mắt sát khí muốn nuốt chửng cô

_Huhu...

_Nín khóc, đừng giả tạo...biết làm gì rồi đúng không?...

_Tôi không biết, tôi không làm tôi không phải loại phụ nữ Phàm chủ tịch hay đưa lên giường, nếu muốn ngài đi tìm họ đi


_Em...

Hắn tức lồng lộn nhìn cô ngang bướng cãi lại hắn, lúc nào cũng thế hắn giữ ấm ức này rất lâu rồi

_Thế em đã bao giờ đàng hoàng với tôi chưa? Lúc nào cũng đợi dùng vũ lực mới chịu nghe phải không?

Hắn áp hai tay lên mặt cô, đôi mắt sâu sắc sắp nuốt chửng cô, cô ngẩn mặt nhìn hắn bằng ánh mắt ngây dại đáp trả, đã nói người ta biết lỗi rồi mà hắn vẫn hung hăng, cũng vì hắn quá ngang tàn cô sợ quá nên mới cãi lại, chứ thật ra có bao giờ cô thắng nổi hắn đâu lúc nào cũng bị hắn ức hiếp

Hắn nhíu mày, nhếch môi nhìn cô đến không chớp mắt, gương mặt ma mị của cô thật khiến người khác không thể giận nổi mà chỉ muốn đem ra sủng thật nhiều, nhìn vào gương mặt thơ dại như mèo nhỏ đó là cả một xúc cảm dâng trào, ngay lập tức máu huyết trong người liên tục muốn cô

Hắn cúi thấp người hôn cô, vẫn như bao lần trướt là sự cuồng dã chiếm lấy miệng lưỡi, nhưng khác với mọi lần cô không nhăn nhó cự tuyệt nữa mà còn vòng tay ôm cổ hắn không chối từ, nếu biết trước mèo nhỏ ngoan ngoãn như vậy thì hắn đã không nặng lời với cô rồi

Hắn đẩy lưỡi tiến sâu, từng chút một chiếm lấy mật ngọt ở hai cánh môi cô, đã bao ngày rồi không gần gũi cô hắn thật sự rất nhớ, còn rất bức rức không yên, bàn tay không yên phận cởi cúc áo cô vội vã kéo xuống qua loa rồi tìm hai phần nhấp nhô của cô xoa nắn, tay còn lại hắn luồng ra sau cởi áo ngực cô, hắn kéo cô đến gần hắn hơn, để da thịt mịn màng của cô tiếp xúc với khuôn ngực rắn chắt của hắn

Cô khẽ run lên khi bàn tay hắn án binh bất động trên ngực cô, hắn giữ chặt không muốn buông ra, dịu dàng nâng niu cưng nựng, hơi thở cô yếu dầng vì hai bàn tay ma mị của hắn, hai cánh môi bị ngậm chặt không thể thốt lên lời nào chỉ có thể âm ư phát ra mấy âm thanh vô nghĩa

Hắn dời hai cánh môi cô cúi người hôn lên cổ rồi đến hai nơi tuyệt đẹp đang chỉa thẳng mời gọi, hắn ngậm lấy từ từ tận hưởng da thịt mịn màng, tay vòng ra sau sờ mông cô, cuồng dã giật mạnh gấu váy xé rách hết những gì còn sót lại của cô

_Hức...

Hạ Di cau mày khó chịu, hắn phải thô bạo như vậy mới thoả lòng, nhìn váy áo rách tươm nằm dưới sàn thật tiếc!


_Hạ Di...tôi muốn em, rất nhớ cơ thể em

Hắn gấp rút bồng cô lên đưa đến ghế sopha, để cô nằm yên vị trên ghế, hắn ngắm nhìn cơ thể làm hắn điên đảo đó, cô ngượng quá chỉ biết xoay mặt đi nơi khác, bao nhiêu ngày trôi qua giờ phút nào cũng không ngừng nhớ thương, cảm giác lúc này được giải toả thật sự rất tốt

Cánh môi mỏng nhếch lên, nhẹ nhàng hôn xuống nơi rậm rạp mời gọi, cái lưỡi ma mị khẽ tách hai cánh hoa mỏng manh ra rồi cong lưỡi đẩy sâu từ trên xuống dưới thâm tình, chậm rãi liếm mút nhẹ nhàng huyệt đạo e ấp với nơi sâu ẩn hiện phía trong

_ưm...ưm...

Tịch Hạ Di thu người nhăn mặt, miễn cưỡng đón nhận trận kích tình quá mạnh mẽ, thoạt đầu cứ ngỡ sẽ khán cự nào ngờ cô thổn thức chỉ muốn rấn người sâu hơn về phía cánh lưỡi liên tục dịch chuyển kia, hắn nhàn nhã rút lưỡi khỏi huyệt đạo co thắt bất ngờ ngậm lấy hạt châu tì lưỡi ma sát dồn dập muốn cô khó chịu đến rơi nước mắt

_Á...á..hức...

Cô cắn răng lấy hết toàn bộ sức lực gồng mình che đi hưng phấn quá dồn dập, hắn vẫn không vì cô quá khổ sở uốn người mà dừng lại, khí chất nam tính mạnh mẽ vẫn liên tục ngoáy lưỡi vào huyệt đạo nhanh hơn.

Tiếp theo: Chap 30 Cô tự tìm đến 2

By Thuytinh103