_Oaaaa....
Cô ngáp dài ngáp ngắn, cô vươn vai ngồi dậy mới phát hiện trên người mình chỉ có duy nhất cái áo sơ mi đen của hắn, còn hắn thì cô không nhìn thấy, khắp phòng đều không có bóng dáng hắn
_Quần áo của mình đâu? Thật quá đáng, lúc nào cũng cuồng dã xé rách quần áo của mình, thật phí phạm...
Cô cau có, cô nói thế chứ không dám nói lớn mà chỉ dám nói lí nhí trong mồm thôi, cô sợ hắn nghe thấy thì không xong
_Phải nhanh chóng ra khỏi đây mới được....
Cô loay hoay tìm quần áo, cô không muốn ở đây một giây phút một phút nào cả, cô không muốn suốt ngày trở thành thứ vui đùa của hắn, cái gì cũng phải có giới hạn của nó
_Két....
Phàm Khiết Thần mở cửa phòng tắm bước ra, cô vội vã nằm xuống giường giả vờ như đang ngủ và không hay biết chuyện gì đang xảy ra, cô cũng rất giỏi giả nai
_Vẫn chưa dậy à?
Hắn đen tối cau có, liếc mắt nhìn khắp một lượt từ đầu đến chân cô, do lúc cô nằm xuống vô ý làm tốc vạt áo lên cao để lộ cặp đùi thon trắng
_Ôi không...
Cô nhíu mày lo lắng, hối hận vì cái sơ ý này, nó là hành động vô tình thôi thúc sự cuồng dã trong đầu hắn
Hắn vòng tay qua eo cô, cúi người nhìn cô, rất gần, những giọt nước trên tóc hắn rơi xuống mặt cô làm cô giật mình nhưng không dám phản ứng, cả bờ vai rộng cùng khuôn ngực rắn chắt đang áp sát cô, rất gần, Cô nghe cả hơi thở lôi cuốn của hắn, mỹ nam đúng là có khác thần thái cực kỳ tốt
_Em đang giả vờ phải không?
Hắn hỏi, tâm tình phát hiện ra cô giả vờ trông rất dễ thương, cô không thèm trả lời, lúc này làm sao thừa nhận được, hắn đã nói nếu cô nói dối hắn hậu quả sẽ rất lớn vì thế cô chỉ còn biết án binh bất động tiếp tục diễn hết cảnh này thôi
_Tôi cho em cơ hội, mau dậy đi
Hắn nhỏ nhẹ với cô, cánh môi mở ra hàm răng nhạy bén cắn nhẹ lên vành tai, bàn tay vuốt ve vùng cổ cô, cô rùng mình nhưng cố chịu đựng, lúc này nhất định phải diễn hết cảnh này, cô không thể để hắn phát hiện ra được
_Được thôi, em đang cố tình chống đối tôi sao Tịch Hạ Di?
Hắn nghĩ thầm, con chuột nhỏ này cũng ghê gớm thật, không thể xem thường. (Hắn rất thích gọi cô với tên động vật nhỏ) nghe rất đáng yêu, hắn cười nhẹ nằm xuống cạnh cô, hắn cố ý gác chân lên người cô, rồi vòng tay ôm cô, cánh tay sờ lên ngực cô, qua lớp áo mỏng có thể cảm nhận rất rõ, bên trong trơ trụi không có lớp bảo vệ, da thịt thì mềm mại ấm áp, bàn tay háo sắc cư nhiên sẽ vồ lấy nhào nặng tùy thích
_Hic...bỉ ổi...
Cô cau có khó chịu, không ngờ hắn ghê gớm đến vậy, hai bàn tay thi nhau xoa nắng trên ngực cô, càng ngày càng gia tăng tốc độ, hai phần đẩy đà bị hắn trêu ghẹo đến đáng thương, còn hai viên ngọc nhỏ cũng bị hắn ngắt véo nhè nhẹ dò xét...mấy ngón tay khều khào xoa nhẹ, một tay ôm eo một tay sờ mó, đôi chân thon dài còn giữ chặt cô, con người thâm hiểm bày ra rất nhiều trò trêu chọc
_Phàm chủ tịch...ngài thật quá đáng...
Cô không thể nào im lặng được nữa, cô mở mắt xoay người về phía hắn cau có nói, mặt mày méo mó bực dọc lúc này mặt cô đã rất gần với hắn, hắn vòng tay nhẹ nhàng kéo đầu cô đến gần
Phàm Khiết Thần hôm nay tươi tắn hơn hoa, tâm trạng phấn khởi tốt vô cùng, thi thoảng mới có lúc dễ chịu thế này, tất cả đều do tình cảm xuất phát từ sự ngây ngốc của cô, cõi lòng đóng băng như có làn gió xuân ùa về
_Ngốc...tôi sủng em mà...
Hắn bá đạo nắm cổ áo cô cởi cúc áo, hai bàn tay thi nhau dùng một loạt hành động vồ vã vì mấy cái cúc phiền phức
_Hic...chúng có rất nhiều vết bầm rồi...tôi muốn yên thân...hic...
Cô đẩy hai bàn tay tham lam ra xa, ấm ức nhăn nhó, hắn không nói gì cả chỉ lặng lẽ hôn lên tóc cô, rồi đến tráng cô
_Tôi thích em....
Hắn ôm chặt cô trong lòng loại xúc cảm bất chợt ùa đến, cả tâm trí chỉ muốn yêu thương bảo vệ cô mãi thôi, hắn chưa bao giờ có cảm giác mãnh liệt này với ai cả, người duy nhất là cô, người hắn muốn giữ bên cạnh, bao năm trôi qua sống trong cô lập u ám một mình từ ngày cô đến chính cô là người làm thay đổi tất cả, cô là người làm hắn muốn mở lòng yêu thương, lần đầu từ khóe môi lạnh nhạt lại mở lời cực kỳ sũng nịnh, cô là người đầu tiên và có lẽ là cuối cùng có diễm phúc được hắn tỏ tình
_Tôi...
Cô chưa kịp trả lời đã bị hắn cuống lấy ôm hôn nồng nhiệt, ngay cả hơi thở mỏng manh cũng bị hắn cướp lấy, hai cánh môi thì khỏi phải nói đều như thuộc về hắn từ kiếp nào, cô là của hắn nên hắn tùy ý làm theo những gì hắn muốn, hai bàn tay hắn lại vội vã với cúc áo của cô, phải khó khăn lắm đại boss nguy hiểm như hắn mới thổ lộ lòng mình
_Ưm...
Hắn bất ngờ buông cô ra vì cô dám thản nhiên cắn vào môi hắn, mà còn là một cái mạnh đến chảy máu nữa, chuột nhỏ ngày càng quá quắc rồi
_Thấy tôi bỏ qua rồi bắt đầu phản động à?
Hắn nắm cổ tay cô mím môi đe doạ, tay còn lại vuốt ve bờ môi lôi cuốn
_Đừng...tôi sẽ trả lời sau...
_Tôi đợi em...
Phàm Khiết Thần nghiên đầu áp sát bờ môi lãnh đạm vào vành tai cô, nhẹ nhàng phả vào người cô hơi thở ấm nóng, trong giọng nói gằng nhẹ ba chữ, cô nghẹn ngào lo lắng, khóe môi mấp máy định mở lời thì bị hắn cướp lời...
_Phàm Khiết Thần này đã muốn thì phải có, nếu không có được em thì tôi sẽ cưỡng đoạt em mỗi ngày, từ từ suy nghĩ đi
Cô sợ quá chạy vội vào phòng tắm ẩn nấp, hắn nhìn cô rất ấm ức, thôi thì cứ để cô suy nghĩ nhưng sâu trong thâm tâm hắn biết cô không thể thuộc về ai khác ngoài hắn cả, hắn tuyệt đối không cho phép. Tịch Hạ Di từ đây ôm một mối lo sợ dồn dập, được hắn tỏ tình không phải chuyện tốt, cô xem đây là chuyện nghiêm trọng cần có thời gian để trì hoãn và suy nghĩ thật kỹ
_Em ở trong đó làm gì? Đã nữa tiếng rồi...
Hắn đen tối gõ cửa, cô giật mình không biết phải làm sao, cái tên quái ác này vẫn ở bên ngoài đợi cô, kiểu như một giây cũng không muốn rời
_Tôi...tôi...
Cô lúng túng luống cuống tay chân, cô vẫn chưa thay quần áo làm sao mà bước ra đây
_Tôi để váy áo ở bên ngoài
Hắn nói vọng vào trong, cô thở phào nhẹ nhõm nghĩ là hắn biết cô ngượng nên để lại váy áo rồi ra khỏi phòng...
_Két....
Cô vừa mở cửa đã thấy hắn xuất hiện, hắn còn nhanh chân chặng ngay cửa không để cô kịp phản ứng, hắn đẩy cô vào trong rồi khoá cửa phòng tắm
Tiếp theo: Chap 32 Câu trả lời
By Thuytinh103