Phàm Trần

Chương 29




Ải Thần Phù, một địa thế đất bằng dậy sóng, phải nói hết sức là nguy hiểm, nơi này thuộc Phù Ly Dị Quốc tiếp giáp biên giới Phong Khởi Đế Quốc và Ba Thục Quốc.Yêu nghiệt to gan dám chặn đánh Bản Gấu.

Vũ Ca đang nổi khùng tay cầm chặt Đông Ba Kiếm tử thủ.

Ải Thần Phù là nơi dị tộc sinh sống.

Nói rõ hơn nơi này có vô số yêu ma biến chất, một khu biệt lập, nơi mà những thành phần yêu ma háo sát tự lập Quốc, không theo Ma Tộc hiện tại.Đồ ngu ngốc, dám cả gan tiến vào địa phận Phù Ly Dị Quốc bọn ta, trước khi chết nhà ngươi có gì muốn nói.

Trước mặt Vũ Ca là một yêu vật tự xưng là Dăng Như Thủy.

Yêu này nhìn kỹ là một con Ruồi Tinh.

Đạo hạnh yêu này bước vào tam cảnh hậu kỳ Bất Hoặc cấp 9.

Bên cạnh Ruồi tinh còn có hai yêu tướng khác là Áp Lạp Tinh (Vịt tinh) và Văn Linh Quỷ ( Muỗi yêu) cùng cảnh giới với Ruồi tinh.Ba đại yêu này toát ra khí thế tà ác, mắt nhìn chầm chầm vào Vũ Ca.Vốn Vũ Ca tu luyện nhiều năm trong tiểu thiên địa Shambhala, rảnh rỗi muốn đi du ngoạn sẵn tìm kiếm Phàm trần, nào ngờ khi đến địa phận Ải Thần Phù bị yêu vật tập kích.

Vũ Ca dùng Đông Ba Nhất Kiếm đánh với ba yêu bảy ngày bảy đêm mà lòng không chùng bước, khí thế chỉ có tăng không giảm, sức khỏe rắn rỏi chắt nịt.

Mà bọn yêu vật này hết sức tà ác, thủ đoạn nham hiểm, đòn nào đánh ra cũng muốn lấy mạng Vũ Ca.Cũng may Vũ Ca đã được phàm trần truyền dạy tâm kiếm đã luyện tập qua mười tám ngàn lần trong nhiều năm nhuần nhuyễn đến hoa trôi nước chảy.

Kiếm pháp tinh thâm mạc trắc, tùy cơ diệu dụng, trăm ý ngàn sông, kiếm như đạo tạc lòng, như vật sống đang bay chạy.Dăng Như Thủy nói, đánh với tam đại yêu ma bọn ta trụ được bảy ngày bảy đêm xem như ngươi tài cán.

Nhưng tài đến mấy cũng sức cùng lực kiệt.

Bọn ta thân là tam đại hộ pháp dưới trướng Quốc Chủ Phù Ly Dị Quốc.

Ngươi mau khai danh tánh sơn môn, bọn ta không giết kẻ vô danh làm bẩn tay.

Vũ Ca tức giận rống lên nói:Bản Gấu trước kia là Đại Yêu Vương Động Huỳnh Hồ, Núi Kim Kê, Rừng Ma Túc trong Phong Khởi Đế Quốc.

Nay đã bái nhập vào Sơn Môn Cổ Xưa.

Sư Tôn đạo hiệu là THÁI THƯỢNG MINH CHÁNH NHỰT QUANG BIẾN CHIẾU TAM THIÊN THƯỢNG SƯ ( tức là phàm trần)Sư Tôn ta không vào Thần Tộc, không đến Ma Môn, không cầu Nhân Đạo, cỡ lũ các ngươi nếu có Sư Tôn ta ở đây, các ngươi sẽ bị giết thua chó.

Haha.


Gấu cười đắc chí rồi ngạo nghễ vênh váo nói:Bọn chó má các ngươi cứ xông lên.

Bản Gấu không sợ đứa nào.

Lúc này Vũ Ca sức tàn, dù đang cố gượng.

Tam đại yêu tà vận khởi ma công đánh đồng một chỗ, Vũ Ca dùng Đông Ba kiếm đỡ đòn trấn trụ, miệng hét lớn.

Ân Sư, Bản Gấu dù có chết cũng không phụ lòng Ân Sư chỉ dạy.

Ân Sư có linh thiêng xin phù trợ Bản Gấu tru tà sát địch.Ải Thần Phù đất đá nổ tung, khói bụi bay mù mịt, giữa đống hoang tàn là một thân ảnh Gấu mập mạp đang một chân quỳ, một chân đứng tay cầm Đông Ba Kiếm cắm trên đất, miệng rĩ máu, thân thể đầy thương tích, trông rất tiều tụy" Đáng thương cho đấng anh hàoYêu Vương Hắc Gấu rơi vào hiểm nguyNhớ lời Thầy dạy mỗi khiLâm cơn cùng cực sợ gì cử kiêng" Lúc này nơi Ma Vực, Phàm trần đang đi dạo bên ngoài Quỷ Thành, bỗng lòng dạ bất an, bấm tay tính toán biết Vũ Ca gặp nạn, lòng hết sức bình tĩnh, y tìm một chỗ ngồi xuống bên một gốc cây ven rừng, miệng niệm Thổ ngữ, tay phải bắt ấn quyết ngón cái và ngón thứ hai chạm lại thành hình tròn." Ca sàng mã nạp qua lệ chỉ thệ bà ly diễnCa đáp sang ca ha sa ba ta qua mà laÚ ú sút bụp nụp cột cột bong cheng cà len cà niệt"Tâm định thân an, di hình hoán ảnh, dịch chuyển thương khung, phi xuất đẩu tung, cứu nhân trợ ngã, hóa hiện chân thân, dẹp yên ma loại, lai đáo, lai đáo Hừ! Lập tức thần niệm nơi phàm trần xuất hiện trong đầu Vũ Ca phía cách xa vạn dặm nơi đất đá hoang tàn.Vũ Nhi, ngươi lại làm sao rồi.

Gấu Vũ Ca đang rơi vào tử cuộc trong đầu óc nghe tiếng nói phàm trần lòng lập tức vui như hoa nở.

Miệng hét lớn.

Sư Tôn mau cứu ta.

Luồng thần niệm truyền vào tai Gấu mang theo ý chí đại đạo uyên thâm nói, đã bảo bao nhiêu lần rồi, phải bình tâm, khí định thần nhàn, gặp nguy không được rối.

Thân ngươi đường đường là Yêu Vương một cõi, sau há để bọn tiểu nhân vô tri này làm khó được.

Xin Sư Tôn chỉ dạy, Gấu ta nguyện lắng nghe.

Phàm trần nói đạo lý rất đơn giản, đánh không lại thì chạy thôi, Vũ Ca nghe mà muốn nổ lỗ tai.

Hắn tính tình cứng cỏi, chưa bao giờ chịu thua ai, hôm nay hắn rơi vào thế khó chẳng qua là " Cọp xuống đồng bằng bị chó hiếp".

Gấu ta hết sức ấm ức, nhưng nếu không chạy thì sẽ chết.

Đang đắng đo suy nghĩ có nên chạy hay không.

Phàm trần liền nương theo ý chí đại đạo phô truyền nói, biết ngươi tính tình trung liệt, sẽ không lùi bước.

Sở dĩ phàm mỗ không dạy ngươi nhiều không phải là ghét bỏ hay ích kỹ, mà cái gì trăm hay không bằng tay quen, ít mà thực hành thường xuyên thì càng lợi hại, phàm việc ở đời cứ chậm mà chắc.

Học nhiều mà lười biếng cũng vô dụng.Gấu ta hiểu á! Gấu Vũ Ca nói.


Xin Sư Tôn nghĩ cách.

Mấy tên yêu vật này quá mất dạy, ta nhìn mà ngứa mắt.

Phàm trần trong luồng ý chí đại đạo nói"Lênh Đênh Qua Ải Thần PhùKhéo Tu Thì Nổi Vụng Tu Thì Chìm"Cái phàm mỗ truyền dạy cho ngươi tiếp theo gọi là yếu dùng thế, dĩ ít địch nhiều, cảnh giới không nói lên tất cả quyết định sau cùng.

Đó là lý do trong giáo pháp bổn môn không xem trọng cảnh giới mà xem trọng tính kiên nhẫn và sự linh hoạt xoay chuyển tình huống.Lập tức trên thương khung rơi xuống trước mặt Vũ Ca một cái túi to đùn, ba yêu vật đang lúc Gấu bị thương định xông lên chiếm ưu thế, nào ngờ bị vật trên trời là cái túi rơi xuống phát ra thần lực đánh văng học máu rơi ra xa gầm trăm mét.Gấu ta mừng rỡ như lượm được vàng chạy lại lục lọi cái bao như trẻ con tìm kẹo, túi này được làm bằng da cá hà la ngư, chính là thủy quái mà ngày đó Tố Tâm giết được bên sông ngoài Thôn Trần, gần phía Tây Hải.

Túi nhìn bề ngoài dài 80cm, rộng 40 cm, nhưng bên trong có không gian rộng như căn phòng ngủ chứa vô số vật dụng.Lục lọi bên trong thấy có đầy đủ hộp vừa và nhỏ, trên hộp ghi đầy đủ tên, Vũ Ca không biết làm gì nên hỏi Phàm trần.

Sư Tôn trong đây nhiều đồ thế này sử dụng thế nào.

Ý chí đại đạo trong tâm thức trả lời.Ngươi có biết tại sao phàm mỗ có danh hiệu là THÁI THƯỢNG MINH CHÁNH NHỰT QUANG BIẾN CHIẾU TAM THIÊN THƯỢNG SƯ không?Dạ bẩm Tôn Sư Gấu ta ngu ngốc xin Tôn Sư giảng dạy.

Cái gọi là Thượng Sư thực chất là một người thầy đạo đức.

Không bị tà quỷ xâm lăng.

Nghiệp dữ từ xưa gây tạo đều tan biến.

Tâm như nhật nguyệt.

Pháp như đại hải.

Thông thiên địa.

Thấu âm dương.

Lòng ẩn chứa đạo vô thượng sâu xa tối nghĩa.

Chỉ Thượng Sư mới hiểu.

Chỉ Thượng Sư mới có thể dạy truyền.


Đắc Thượng Sư đồng nghĩa đắc bí pháp cổ xưa nhân loại lưu lại trong tàng thức.Từ phàm hóa thánh.

Chỉ nội tâm mới biết biến chuyển rõ thế nào.

Thượng Sư ví như Dạ Thiên Tử.

Vị Vua thầm lặng.

Ngay cả người bên cạnh nếu Thượng Sư không nói họ cũng không biết vậy! Quỷ thần nhìn không biết đạo hạnh Thượng Sư.

Chỉ biết người phàm tục có chút đạo đức.

Bởi quả vị Thượng Sư không cầu mà được.

Xuất phát từ tâm nguyện cứu chúng sinh ba cõi sáu đường mà tự viên thành.Thượng Sư sai khiến được quỷ thần.

Một lời nói thông thiên triệt địa.

Thượng Sư trừ tà đuổi quỷ.

Thượng sư tỏ đạo thông kinh.Thượng Sư còn ở phàm gian vẫn uống ăn, đi lại, ngủ nghĩ, ân ái.....!bình thường Trước là phàm nhân thân như thùng rỗng.

Nay là Thượng Sư thân tâm là đại thế giới mênh mông.

Chư thần chư thánh sẽ vào trong đại thế giới ấy mà dọn dẹp xây cất lầu đài đền gác mà giúp Thượng Sư luôn định tĩnhTrong thân Thượng Sư có ba ngàn chư Thần.

Tám muôn Đức Thánh.Cấp bậc mà quả vị Thượng Sư chứng so với cửu vị quả mà Tam Đại Giáo Tổ giảng trong Kinh Đại Đạo An Nam do Thượng Sư cảm nhận.

Tự biết mình.

Tri túc thường túcThượng Sư không dám vọng.

Chỉ luôn nghĩ mình là con chó con mèo, là bề tôi của đấng thiêng liêng.

Luôn xét kỹ mình.

Không dám sanh lòng kêu mạnBởi dù nhận được quả vị Thượng Sư nhưng chỉ Thượng Sư biết.

Vì thân tâm biến chuyển rõ ràng.

Nhưng vẫn lặng im quan sát.


Vì biết đâu mình ảo tưởng.

Mình mơ màng rồi rơi vào ma đạo.

Chỉ khi Thượng Sư bỏ xác.

Để di huấn này lại cho hậu thế.

Thì hậu thế tự đọc tự cảm tự biết tôn trọng.Ngày đó tại bờ Tây Hải, phàm mỗ ta đối đáp cùng lão giả, khi lời dứt lập tức liền chứng đạo.

Ngay cả lão giả ấy cũng không nhìn ra ta được.

Ấy phải biết vạn sự thế gian không cầu mà được.

Phàm mỗ ta sinh trưởng tại phàm thế chết tự biết cõi mà về, không cầu không cạnh một ai, ta có đạo của ta, miễn sao không cô phụ các ngươi là được.Nhớ kỹ vạn vật trong đời có ưu có khuyết.

Thật thà thì chết, gian manh mưu trí vì bảo vệ bản thân bảo toàn lực lượng mới sống.Túi này ta ban cho ngươi gọi là Túi Nan Đào, có thể tiện bề chứa đồ vật khi vân du hà xứ.

Còn về mấy con yêu vật này, bọn chúng rất sợ vôi bột và hương nhu tía, trong túi có sẵn, ngươi lấy ra thoa vào kiếm lập tức thắng trận.

Trong thế giới thần ma này không phải cứ dùng nắm đấm là thắng mà phải có cái đầu.

Đa tạ Sư Tôn chỉ điểm.

Vũ Ca hớn hở lục tìm hộp đựng hương nhu tía và bột đá vôi lấy hai thứ ra.

Gấu ta đã lấy lại được đạo tâm ý chí.Ba yêu vật xông lên bị Gấu dùng thuốc rãi ra tập kích, bột đá vôi cùng hương nhu tía bay vào mặt, ba yêu vật lập tức xây xẩm mặt mày, động tác chậm lại, nhân cơ hội Vũ Ca xông lên chém rớt đầu ba yêu vật.

Tích sau khen ngợi rằng:" Lấy đầu Ruồi Muỗi một daoChém chằng vịt đực máu đào xả tuôngLàm người sống chớ rập khuônNghe lời Thầy dạy vượt tuồng phong ba".Phàm trần tặng Vũ Ca túi Nan Đào xong, căn dặn gấu nên đi về hướng Ma Vực sẽ có việc cần liền gọi Gấu.

Thu hồi thần niệm Phàm trần đứng dậy đi vào Quỷ Thành.

Quỷ sinh trong con người phàm trần thú vị, nếu gọi nhân sinh không đúng, vì lúc này hắn đang làm quỷ nên gọi là Quỷ sinh.Quỷ sinh như mộng, Quỷ đạo lạc an.

Làm quỷ thì có gì không tốt, làm gì cũng bình phàm là được.

Về đến phòng phàm trần liền tĩnh tọa trì niệm bài Sắc Thi số 3 do Du Y Thiền Quỷ vừa chỉ dạy mấy hôm trước "Ná Mố Thí Mô Ri Măng Hô TêBa ca nạp ba ca sắt quoanh mòn niÚ ba nạp ú ba dắt ú na căngTô mì na tô mì ti ca sà quaU làn pho ban càn che na hà mê"Phàm trần rất xem trọng các bài Sắc Thi do Du Y Thiền Quỷ chỉ dạy, dù trong Ma Tộc không thiếu võ pháp ma pháp chú pháp, nhưng Sắc Thi giống như một thứ gì đó rất bình phàm mà an tịnh.

Những ngày tu luyện nơi Ma Tộc giúp phàm trần cảm ngộ ý chí đại đạo sâu dày.Thoáng chốc mà đã năm năm phàm trần cư ngụ nơi Quỷ Thành Ma Vực.

Hắn ngồi bên khung cửa sổ, tay cầm ly trà hớp nhẹ, miệng ngâm lời thơ như nói cạn tấc lòng."Khách nhân có đến Quỷ Thành Nhớ đi đường khác an lành mới hayXông vào chỉ khổ cái thâyNhư ta ở đợ ai hay biết nàoLàm người chớ có tự caoCứ thường ở đợ dồi trao đạo từSống thời chớ có gầm gừỶ tài ỷ phép sau thừ mặt raSức trần phải liệu đường xaRáng nghe cho kỹ lời ta dạy rành"..