[Phần 1] Tỏa Sáng Cho Chàng

Chương 23



Edited by Bà Còm

(Mãng: thô kệch. Hán: nam nhân)

Tiết Thần từ Đông phủ ra, lên xe ngựa, tựa vào đệm mềm và gối dựa lớn bọc gấm lụa Tố Lan. Bỗng nhiên xe ngựa ngừng lại, Khâm Phượng vén rèm hỏi: “Vương bá, sao xe lại ngừng thế?”

Bên ngoài truyền đến thanh âm già nua của Vương bá: “À, đằng trước có một đám đông chặn đường, xe không qua được.”

Tiết Thần không muốn ra mặt, sai Khâm Phượng chuyển lời: “Vòng lại, đi đường khác hồi phủ.”

Sau khi Khâm Phượng truyền lời, Vương bá liền nhảy xuống ra phía sau nhìn nhìn rồi tiến đến bên cửa sổ xe ngựa hồi bẩm: “Tiểu thư, vòng lại không được, phía sau lại có thêm mấy chiếc xe ngựa chặn đường. Nếu không để lão nô đi coi đằng trước đã xảy ra chuyện gì, nếu lập tức tan thì chúng ta cũng không cần vòng lại.”

Tiết Thần gật gật đầu, Khâm Phượng liền lên tiếng thay: “Được, Vương bá đi nhanh về nhanh.”

Sau khi Vương bá lĩnh mệnh rời đi, Tiết Thần vươn một ngón tay thon dài trắng nõn đẩy màn cửa sổ hé ra một chút nhìn nhìn bên ngoài, quả thực thấy rất đông bá tánh ở hai bên đường chỉ chỉ trỏ trỏ, nhất thời cảm thấy tò mò. Vừa lúc Vương bá cũng hỏi thăm xong đã trở lại, liền đứng bên cạnh xe ngựa bẩm báo: “Tiểu thư, đằng trước quan sai đang bắt người. Có một đôi mẫu nữ bị ca ca cữu gia đem bán, cũng không biết là tự nguyện hay bị lừa. Hiện tại chủ nợ tới cửa lãnh người, nhưng đương gia của đôi mẫu nữ kia đã từ nơi khác trở về, đương nhiên không chịu còn đánh chủ nợ. Chủ nợ liền báo cho quan sai tới, nói rằng đôi mẫu nữ đã ký khế ước bán thân có giấy tờ đàng hoàng, cho dù đương gia nàng ta trở về cũng vô dụng, trừ phi đương gia chịu bồi thường, muốn đòi một ngàn lượng bạc. Đương gia kia không có tiền chuộc nên quan phủ liền phải bắt người, chủ nợ kia có lẽ thông đồng với quan phủ, vì thế mới xảy ra đánh nhau. Đám quan binh đánh không lại đương gia của nữ nhân kia, bèn sai người về nha môn kêu cứu binh. Hiện tại một nhà ba người đang bị một trăm quan binh vây quanh, phỏng chừng trong một chốc lát cũng khai thông không được đâu ạ.”

Tiết Thần còn chưa mở miệng, Chẩm Uyên liền nhịn không được nói: “Rõ ràng là chuyện nghiệp quan cấu kết, nô tỳ thấy đôi mẫu nữ kia nhất định là bị lừa bán, gã ca ca cữu gia đó thật sự đáng ghét.”

Nghe Chẩm Uyên nói xong, Tiết Thần không có phản ứng dư thừa nào. Không phải nàng có máu lạnh mà vì thiên hạ này người đáng thương quá nhiều, làm sao một người có thể ôm hết vào lòng, nàng chỉ kêu Vương bá nghỉ ngơi trong chốc lát. Chẩm Uyên xốc màn xe nhìn nhìn phía sau, thấy xe ngựa kẹt lại càng ngày càng nhiều, vòng lại là không có khả năng. Tiết Thần cũng không nóng nảy, kêu Chẩm Uyên lấy cho nàng một quyển sách từ trên vách xe, xốc màn xe ngựa lên để lấy ánh sáng rồi bắt đầu đọc.

Nửa canh giờ sau nếu các nàng vẫn chưa quay về thì thế nào trong phủ cũng cử người ra tìm.

Đằng trước động tĩnh huyên náo càng lúc càng lớn, Tiết Thần bỗng nhiên buông sách trong tay xuống, kêu Khâm Phượng đưa mũ có rèm cho nàng rồi muốn xuống xe. Hai nha hoàn sợ hãi vội vàng ngăn cản: “Tiểu thư, không được đâu ạ. Bên ngoài đang loạn đấy.”

Tiết Thần giống như không nghe thấy, mang lên mũ có rèm, xốc màn rồi nhảy xuống xe ngựa. Quả nhiên liền nghe thấy đằng trước cách đó không xa có tiếng đánh nhau, trong lòng nẩy sinh  nghi hoặc -- lúc nãy nghe Vương bá nói có cả trăm quan binh xuất động, chẳng lẽ một trăm quan binh mà trong thời gian dài như vậy cũng chưa thể bắt được một người?

Vậy chứng tỏ võ công của người mà quan binh muốn bắt thật sự cao cường. Một người có võ công cao đến như vậy thì nhất định không khó trốn thoát nếu chỉ có một mình, nhưng hôm nay còn phải bảo hộ cho thê nữ bên người, hắn bị trói chân trói tay nên không cách gì đem hai người họ cùng chạy, đành phải lưu lại cường ngạnh kháng cự.

Tiết Thần trong lúc nhất thời đặc biệt muốn nhìn xem người có võ công cao cường như vậy bộ dáng thế nào?

Có Khâm Phượng cùng Chẩm Uyên tả hữu bảo hộ, Vương bá đi trước mở đường, bá tánh xem náo nhiệt thấy cách ăn mặc cùng bộ điệu của Tiết Thần liền biết đây là là một tiểu thư nhà quyền quý nên không dám chặn đường, chỉ chốc lát sau liền nhường ra một lối đi cho Tiết Thần tiến tới.

Tiết Thần đến nơi liếc mắt một cái liền thấy một nữ nhân suy yếu dựa vào cạnh cửa, sắc mặt tái nhợt cũng khó che được dung nhan vốn dĩ tú mỹ, y phục không chỉnh chu chỉ mặc một bộ trung y màu trắng, nhìn dáng vẻ như đang nằm trên giường bệnh thì bị người kéo ra ngoài, mái tóc xõa tán loạn trên vai, thân mình tiều tụy sắp không chống nổi, bên cạnh nàng ta là một tiểu nữ hài nhi khoảng năm sáu tuổi đang quỳ, nhịn không được khóc thút thít.

Trước người các nàng có một hán tử to cao hơn bốn mươi tuổi đang che chắn cho bọn họ, cách ly hết thảy đám quan sai đang muốn tới gần đôi mẫu nữ này. Hán tử tuy rằng trong tay không một tấc sắt nhưng quả là "Một người giữ ải, vạn người khó vào", bọn quan binh ngã xuống một đám lại một đám, lúc này trong đoàn người không biết là ai nói một câu: “Này, quan sai đã lấy xích sắt tới, còn có lưới sắt... Mau lùi ra sau miễn bị ngộ thương.”

Trong lúc nhất thời mọi người vây xem loạn thành một đoàn. Tiết Thần được Khâm Phượng và Chẩm Uyên che chở nên không bị ai va chạm. Tiến về phía trước rời khỏi vòng vây xem, Tiết Thần lại nhìn lướt qua nữ nhân suy yếu phải dựa vào cạnh cửa kia lúc này đang ôm hài đồng khóc thút thít vào trong ngực vỗ về, tựa hồ muốn dùng sức lực cuối cùng an ủi và che chở cho hài tử.

Trong lòng Tiết Thần đột nhiên đau xót, nhớ tới bộ dáng Lư thị nằm trong quan tài, còn nhớ lại hình ảnh khi còn nhỏ, mỗi lần nàng sinh bệnh là Lư thị sẽ thức suốt đêm ôm nàng vào trong ngực.

Khâm Phượng và Chẩm Uyên che chở Tiết Thần thoát ra khỏi đám người, Khâm Phượng nói: “Tiểu thư, vẫn nên lên xe đi! Nô tỳ thấy quan sai sắp đem vũ khí tới, phỏng chừng người này một chốc nữa sẽ bị bắt.”

Tiết Thần gật gật đầu, nhích người đi về hướng xe ngựa, trong đầu lại nghĩ, nếu nam nhân kia bị bắt đi, vậy thì đôi mẫu nữ sau lưng hắn có phải cũng liền bị đưa tới nhà chủ nợ? Xem bộ dáng của nữ nhân kia phỏng chừng bị mang đi cũng không sống nổi.

Không biết vì cái gì, thấy nữ nhân kia rõ ràng suy yếu như vậy mà vẫn cố gắng che chở hài tử của mình, hình ảnh đó đọng lại trong mắt nàng không tan. Sau khi ngồi vào trong xe, Tiết Thần kêu Vương bá đến bên cửa sổ, từ trong túi tiền lấy ra năm tấm ngân phiếu hai trăm lượng đưa cho Vương bá nói: “Lão bá hãy ra tuyên bố ta sẽ chuộc thân cho đôi mẫu nữ, giao một ngàn lượng bạc này cho chủ nợ đi.”

Khâm Phượng kinh hãi: “Tiểu thư, làm chuyện tốt cũng không nên làm tới như vậy! Đây không phải là số tiền nhỏ đâu!”

Chẩm Uyên cũng che miệng mở to hai mắt kinh ngạc vô cùng nhìn tiểu thư nhà mình. Vương bá đưa đôi tay run rẩy tiếp nhận xấp ngân phiếu một ngàn lượng mà ông có đánh xe cả đời cũng không kiếm được, cứ thế đứng ngơ ngác nhìn Tiết Thần, thẳng đến khi Tiết Thần gõ gõ vách xe ra hiệu ông mới tỉnh ngộ, đôi tay cầm chặt ngân phiếu như đang cầm sinh mệnh của ông, chạy về hướng đám người kia.

Bởi vì sự tham gia của Vương bá mà trận đánh nhau hỗn loạn đột nhiên đình chỉ. Khi Vương bá run rẩy giao ngân phiếu một ngàn lượng cho quan sai dẫn đầu, cả một con đường vốn ầm ĩ đột nhiên ồ lên một tiếng rồi yên lặng không còn một thanh âm.

Mọi người đều không ngờ dạo này còn có loại người tốt như vậy.  Một ngàn lượng đấy! Đủ cho một trăm hộ sống sung túc trong một năm, vậy mà có người dám trao ra. Đám quan binh xấu hổ thu vũ khí lại, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó mọi người cùng nhìn quan sai dẫn đầu -- người đang cúi đầu nhìn ngân phiếu trong tay, sau đó quay đầu nhìn nhìn gã "E sợ thiên hạ không loạn" chủ nợ. Chủ nợ kia đi qua kiểm nghiệm xem ngân phiếu thật hay giả, sau đó mới hỏi Vương bá: “Ngươi là người nhà ai?”

Vương bá nào dám nói, liên tục xua tay, sau đó chấp tay chào mọi người rồi thật mau trở về bên cạnh xe ngựa, báo cáo kết quả với Tiết Thần đang ngồi trong xe: “Tiểu thư, sự tình đều làm tốt.”

Hóa ra là một vị tiểu thư... Mọi người lại ồ lên lần nữa.

Bởi vì lúc đầu chủ nợ cầm khế ước bán thân bên người để trình ra nên quan phủ mới tới giúp đỡ bắt người, sau lại gặp hán tử này chống cự lệnh bắt người cho nên mới triệu tập nhiều quan binh vây bắt như vậy. Trước đó quan sai đã nói rõ, hoặc trả tiền chuộc hoặc là bắt người, hiện tại tiền đã có người đưa tới nên các quan binh đương nhiên không có lý do gì để bắt người, huống chi hán tử trước mắt này thật sự quá lợi hại, bọn họ thật đúng là không dám bảo đảm nhất định có thể bắt lấy.

Nếu đã có người đưa đến cây thang thì đám quan binh cũng nhẹ nhàng thở ra mà trèo xuống, đem bạc giao cho chủ nợ, kêu hắn đi nha môn kết toán tiền báo quan, sau đó liền đường đường chính chính thu binh, không hề muốn cùng mãng hán kia dây dưa.

Quan binh đi rồi thì đám người liền tan, lộ liền thông.

Vương bá nhảy lên xe ngựa, vội vàng đánh xe đưa Tiết Thần rời khỏi chốn thị phi này. Xe ngựa xuyên qua đường phố trung tâm, hướng ngõ nhỏ bên cạnh tiến vào. Nhưng đi không bao xa thì xe ngựa lại dừng gấp lại, Khâm Phượng và Chẩm Uyên không ngồi vững thiếu chút nữa lăn xuống xe. Chẩm Uyên nhịn không được hô: “Vương bá, lão làm gì thế? Quăng ngã chúng ta thì không sao, nhỡ quăng ngã tiểu thư thì lão không gánh nổi đâu.”

Thanh âm run rẩy của Vương bá từ bên ngoài truyền đến: “Tiểu, tiểu thư, có người chặn xe.”

Chẩm Uyên vừa nghe, xốc lên màn xe hỏi: “Lại là ai vậy?”

Liền thấy mãng hán lúc nãy đã đứng ngay cạnh cửa sổ xe ngựa. Chẩm Uyên giật nẩy mình vội vàng rụt người vào, nghe nam nhân ôm quyền nói với Tiết Thần trong xe: “ Ân cứu mạng của tiểu thư tại hạ suốt đời không quên. Mong tiểu thư lưu lại tên họ địa chỉ, tại hạ nhất định phải trả lại món nợ này.”

Tiết Thần nhìn qua khe hở của bức màn, chỉ thấy nam nhân kia mặc một bộ áo chẽn thật tầm thường, một đôi giày bị đi mòn đến mức sắp tung ra, vải bên ngoài đã rách bươm để lộ vải vụn bên trong, miếng vải dùng quấn xà cạp cũng dính toàn bùn lầy, đôi tay ôm quyền cũng tràn đầy vết chai, bộ dáng không giống như người sống trong nhung lụa.

Tiết Thần dĩ nhiên hiểu rõ, một ngàn lượng bạc đối với một gia đình bình thường mà nói là một số tiền lớn đến cỡ nào, thời điểm nàng ra tay cũng không nghĩ tới người nam nhân này sẽ đem tiền trả cho nàng, hiện giờ càng thêm không muốn lưu lại địa chỉ của mình, nói thẳng: “Thôi bỏ đi. Ta không thiếu bạc, không cần thúc phải trả. Thúc hãy mau chóng quay về chăm sóc thật tốt cho thê nữ mới là chuyện quan trọng. Vương bá, chúng ta đi thôi.”

Vương bá nghe lời liền chuẩn bị giá mã, lại thấy người nọ đưa tay ngăn cản đường đi của xe ngựa. Tiết Thần thấy trên trán hán tử có chút mồ hôi, hàm răng cắn chặt, ánh mắt hơi hơi né tránh, bộ dáng giống như có chuyện gì khó có thể mở miệng nhưng lại không thể không nói.

“Tiểu thư có lòng tốt, có thể, có thể...” Người nọ ấp úng, gương mặt ngăm đen có chút đỏ lên nhìn rất lúng túng, xem ra lời kế tiếp hán tử muốn nói sẽ làm hán tử thập phần thẹn thùng, sau một lúc lâu mới lấy hết can đảm nói với Tiết Thần: “Có thể xin tiểu thư lại cho tại hạ mượn một ngàn lượng hay không? Đời này kiếp này, Nghiêm mỗ sẽ làm không công để trả lại ân tình cho tiểu thư.”

Yêu cầu này làm Khâm Phượng và Chẩm Uyên đều sợ ngây người, Khâm Phượng không nhịn được mở miệng nói: “Thúc thật quá phận, tiểu thư nhà ta hảo tâm cứu thê nữ của thúc, thúc không những không cảm kích còn đuổi theo muốn thêm tiền. Trong thiên hạ nào có đạo lý như vậy?”

Hán tử kia bị Khâm Phượng nói cúi đầu xuống nhưng vẫn không đi. Tiết Thần nhìn điệu bộ này liền hiểu ra, hán tử muốn dùng số bạc này để trị bệnh cho thê tử, nữ nhân kia rất suy yếu, chỉ sợ không có một ngàn lượng bạc mua nhân sâm giữ mạng thì sống không nổi.

Người nam nhân này có võ công tốt như vậy, lại không muốn đi cướp bóc kẻ yếu mà là đến trước mặt một tiểu cô nương như nàng hạ giọng cầu cứu, chứng tỏ bản thân là một hán tử đỉnh thiên lập địa. Nam nhân có bản lĩnh như vậy mà lại vì thê tử sẵn sàng cúi đầu trước mặt một tiểu cô nương miệng còn hôi sữa, chỉ vì phần tình nghĩa đó thôi cũng thật xứng đáng nhận sự giúp đỡ của nàng.

Xốc mành lên, Tiết Thần lộ ra khuôn mặt ở cửa sổ xe. Nghiêm Lạc Đông không ngờ cô nương ra tay cứu người lại nhỏ tuổi như vậy, trên mặt bất giác lại hiện lên một trận xấu hổ ngượng ngùng nhưng vẫn không hề thối lui nửa bước.